Edit: Chickenliverpate
"Vâng! Vương Phi, người mê man năm ngày, Vương Gia vẫn một mực ở trước giường chiếu cố người, thật sự rất vất vả." Nhàn Vương chưa kịp mở miệng, đám người Lưu Vân đứng song song với Vô Hoa và Linh Âm đã ngươi một câu ta một câu giành nhau trả lời.
Linh Âm vừa dứt lời thì Vô Hoa lại nói: "Người bị sốt đúng năm ngày, giờ mão sáng nay mới hạ, mấy ngày nay, thật sự đã khiến Vương Gia chúng ta nôn nóng muốn chết rồi. Người không biết mấy ngày người hôn mê, không biết đã dọa người như thế nào đâu đó!"
"Năm ngày sao."
Tống Đại Mãnh rũ mắt xuống, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ. Nếu người đã chiếu cố nàng trong năm ngày nàng mê man vừa qua là Nhàn Vương đang ngồi trước mặt, vậy thì bạch y đã lau người cho nàng trong trí nhớ là ai?
Nàng lại đưa mắt nhìn đến tay áo hoa văn đen tuyền mà Nhàn Vương đang mặc trên người, xem ra người nàng nhìn thấy trong mơ màng quả thật là Nhàn Vương. Dù sao khi đó hai mắt nàng cũng chỉ mở được một khe rất nhỏ, lại bị sốt đến mơ hồ, nhìn lầm cũng là chuyện thập phần bình thường.
"Đói bụng không? Hiện tại Bổn Vương lập tức phân phó..." Nhàn Vương cũng không biết nên nói cái gì, nhưng nghĩ đến nàng hôn mê năm ngày không có ăn uống gì, vội vàng quay đầu định phân phó hai người Vô Hoa đi phòng bếp dặn làm điểm ăn.
Nhưng ngay lúc này, một tay Tống Đại Mãnh vươn về phía mặt hắn.
"Để cho ta nhìn mặt của ngươi."
Trong mắt nàng hiện lên một chút chờ mong, đồng thời bàn tay nhỏ bé đã với tới rất gần mặt nạ của hắn.
Động tác của hắn lập tức ngừng lại. Thân thể bỗng nhiên cứng đờ, toàn thân bất động.
Bên kia, ngay tại thời khắc này, bọn người Vô Hoa, Linh Âm, Lưu Vân và Lương Bác, từng người từng người một ngừng thở. Mặc kệ Nhàn Vương phát hỏa hay chấp nhận, bọn họ cũng không dám lên tiếng một câu.
Nhàn Vương vẫn không nhúc nhích, tùy ý để bàn tay Tống Đại Mãnh tiếp cận mặt nạ của hắn. Trong lòng kích động cũng được, sợ hãi cũng được, hai người sớm đã thành hôn, chấp nhận hay không chấp nhận cũng chỉ có thể như vậy.
Tống Đại Mãnh tràn đầy mong đợi đưa tay qua, run rẩy vươn tới bên tai của hắn, cầm lấy mặt nạ ngân tuyến. Nàng thấy hắn không cự tuyệt, cũng không hề né tránh, bất ngờ kéo lên...
Nàng cho rằng hắn nhất định có một gương mặt khác, trong lòng ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhưng tia hy vọng đó cũng vỡ tan ngay khi chiếc mặt bạ bị tháo xuống.
Cũng giống như lần đầu khi nàng nhìn thấy, trên mặt hắn là chi chít những vết sẹo lồi hết sức rõ ràng, lốm đốm tàn nhang, ngũ quan xiêu vẹo, không hòa hợp như thế nào thì hiển hiện ra như thế ấy.
Trong lòng kinh ngạc, nhưng nàng không có buông tay, cũng không che gương mặt khó coi đó lại.
"A..." Có lẽ đây là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy chân dung Nhàn Vương, Vô Hoa và Linh Âm đều nhịn không được kinh hô một tiếng, nhưng trong nháy mắt đã che miệng, không thể tin nhìn gương mặt trần trụi của Nhàn Vương.
Ngay cả Lương Bác, người đã nhìn Nhàn Vương lớn lên, cũng nhịn không được dời tầm mắt đi nơi khác. Chỉ có Lưu Vân trấn định điềm tĩnh, trên mặt ngoại trừ sự quan tâm sâu sắc đối với Nhàn Vương thì không còn gì khác.
Nhưng mà, ngay sau đó, Tống Đại Mãnh lại làm ra một động tác kinh người.
Trước mặt tất cả những người ở đây, hai tay nàng ôm lấy gương mặt khó coi của Nhàn Vương, bất ngờ áp sát vào hắn, đôi môi không một chút huyết sắc không hề báo trước hôn lên đôi môi mang đầy vết sẹo của Nhàn Vương.
Một khắc đó, trong chớp mắt, đôi đồng tử của Nhàn Vương mở thật to, không thể tin nhìn nàng gần trong gang tấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...