Edit: Chickenliverpate
Là ai...
Trong màn mưa tầm tã, Tống Đại Mãnh cảm thấy có hai cánh tay thon dài hữu lực ôm nàng từ trên mặt đất lầy lội lên, nàng khẽ mở miệng nhưng lại không phát ra một thanh âm nào.
Từng lọn tóc dài ướt đẫm nước mưa xuôi theo vòng ôm này rũ xuống mặt và thân thể nàng, nàng yếu ớt mở mắt, cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng cho dù nàng cố gắng như thế nào, cũng chỉ nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ, mờ nhạt.
"Tống cô nương, bây giờ ta sẽ lập tức mang nàng trở về!" Hình dáng trước mắt nàng hơi lắc lư, nàng có thể cảm nhận được bản thân đã được người nọ bồng lên. Trước khi ôm lấy nàng, cánh tay không ngần ngại lướt qua mặt nàng, hơi nóng từ trên người nàng khiến bàn tay vội vàng rụt lại, sau đó nàng nghe thấy một tiếng chửi rủa: "Đáng chết...Nóng đến lợi hại như vậy."
Giọng nói rất quen thuộc...
Nhưng đầu óc nàng trống rỗng, không thể nhớ nổi người đó là ai. Rồi trong cơn mưa mờ mịt, đôi mắt nàng từ từ khép lại.
Không biết qua bao lâu, ý thức bắt đầu trở lại. Hai mắt nàng cũng dần dần động đậy, trong mênh mông, nàng lại nhìn thấy một người mặc y bào màu trắng vẫn thường thoáng qua trong giấc mơ của nàng, nàng thấy người nọ với mái tóc dài đen như mực, buông xuống đến tận thắt lưng, cầm một cái gì đó màu trắng đưa lên trán nàng, cảm giác trên trán nhẹ đi một chút, giống như thứ gì đó bị lấy đi, rồi bất chợt nóng lên, giống như có thứ gì đó vừa được đặt lại.
Toàn bộ đều mông lung mờ ảo, nàng không thể nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt cũng hoàn toàn không mở ra được.
Trong mơ màng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, vô cùng khó chịu. Đôi tay của người nọ không ngừng cầm cái gì đó lau chùi thân thể cho nàng, theo thời gian chậm chạp trôi qua, dường như thân thể mới từ từ chuyển biến tốt hơn, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống, đôi mắt nàng cũng từ từ khép chặt.
Không nhớ rõ đã tỉnh lại bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh lại cũng đều không thấy rõ hình dáng lắc lư ngay trước mắt. Nhưng nàng biết, mỗi lần nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thậm chí chưa mở mắt ra, nàng cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng có một người luôn ở bên cạnh chiếu cố nàng, bất luận lúc nào cũng đều rất cẩn thận.
Hình ảnh như vậy không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần bên trong sương mù, nàng kết luận ngoại trừ Nhàn Vương và Trầm Ngự y, ai cũng đều có khả năng.
Nhưng khi nàng thật sự tỉnh lại, cho rằng bản thân sẽ phải ở một nơi rất xa lạ, nhưng không ngờ, nàng mở mắt ra, sau khi nhìn quanh một hồi, lại phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng rất quen thuộc, trên cửa, trên tường, trên bàn, ghế tựa...
Những thứ đó vẫn còn dán chữ hỉ đỏ thẫm, đã nói cho nàng biết rằng: nàng lại trở về Nhàn Vương phủ.
Đưa mắt nhìn sang người đang túc trực bên cạnh, không ngờ đó lại chính là một trong số những người mà nàng đã kết luận là không có khả năng, nàng sững sờ.
Giờ khắc này, nàng nhìn thấy Nhàn Vương tay chân không thể động đậy đang cố sức ngồi bên mép giường, bởi vì tứ chi tàn tật, không thể hoạt động, cả người buông thõng, nhìn như một tượng người gỗ hết sức buồn cười.
Nhưng bây giờ, nàng lại cười không nổi dù chỉ một chút.
"Nàng tỉnh rồi." Thấy Tống Đại Mãnh đã tỉnh, trong mắt Nhàn Vương hiện lên một tia vui sướng. Hắn nhìn nàng không dứt, nhưng ngoại trừ ba chữ đó, một người ít nói như hắn cũng không nói thêm một chữ nào.
Trong phòng, ngoại trừ hai nha hoàn Vô Hoa và Linh Âm hỗ trợ bưng nước đưa khăn mặt, còn có Lưu Vân và quản gia Lương Bác.
Tống Đại Mãnh lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa, sau cùng tầm mắt dừng lại trên người Nhàn Vương đang vụng về ngồi trước mặt nàng. Nàng nhíu mày, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, sau cùng mới mở miệng: "Mấy ngày nay, đều do ngươi chiếu cố ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...