Nhưng mà nàng vui mừng không quá hai giây, thì mặt nàng nghệch ra.
Nàng nhìn thấy ra khỏi cung không chỉ có một mình Trầm Ngạo, mà bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử xinh đẹp khác.
Nữ tử đó đi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng hơi thẹn thùng ngẩng đầu nhìn hắn. Vị nữ tử đó mặc một bộ y phục màu vàng nhạt có thêu một đóa mẫu đơn làm cho Tống Đại Mãnh cảm thấy chói mắt, càng nhìn càng nhói nhưng Trầm Ngạo rất là cẩn thận che chở cho vị nữ tử đó.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn hai người đi, tình cờ bị một người khác đụng vào bả vai vị nử tử đó khiến nữ tử đó như muốn ngã xuống đúng lúc Trầm Ngạo đỡ kịp, nhìn hắn đối với vị nữ tử đó vô cùng ôn nhu thân mật, nhìn cánh tay hắn khoác trên vai cô nương đó... Nhìn hắn....
Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy Trầm Ngạo qua lại ôm nhau với nữ tử khác. Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, không phải hắn độc lai độc vãng một mình sao, không phải rất cười sao?
Nghe nói hắn độc lai độc vãng (đơn độc một mình) không có bằng hữu nào. Nghe nói hắn chưa bao giờ nói chuyện với người khác, còn rất ít khi cười....
Trơ mắt nhìn hắn đang che chở cho vị nữ tử bên cạnh kia, Tống Đại Mãnh chỉ biết ngơ ngác nhìn, rõ ràng là nàng đang lớn tiếng gọi hắn, nhưng chỉ có thể nghe được một vài chữ rất nhỏ: "Trầm ngự y..."
Cổ họng khô khốc vô cùng, nàng cũng chưa gặp phải tình cảnh này. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, không phải hắn độc lai độc vãng sao, không phải hắn rất ít cười sao?
Nàng cho rằng hắn tạo khoảng cách với mình là bởi vì hắn xấu hổ thẹn thùng, lại không nghĩ rằng... Bây giờ mới biết, không phải bởi vì hắn thẹn thùng chỉ là người hắn thích không phải nàng.
Nàng cứ đứng ngẩn người. Trầm Ngạo đã đi xa, nàng vẫn như cũ đứng ngây ngốc ở đó. Nhìn thấy Trầm ngự y thân mật với vị nữ tử như vậy, trong lòng nàng như có một cảm giác bị người yêu phản bội mình.
Đây là ảo giác sao, không đây là sự thật. Trái tim của nàng rất đau, vào thời khắc ấy, tan nát cõi lòng, sụp đổ. Mãi cho đến khi nàng bị một đám người đụng phải một giây đó rốt cuộc nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
"Cẩn thận!" Trong một lúc thẩn thờ sắp ngã xuống kia thì có một cách tay mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng.
"A..."
Nàng không nhịn được khóc ra tiếng, nước mắt cứ tuôn ra cũng không sao mà dừng lại được. Tại sao lại làm vậy với nàng? Trầm Ngạo, tại sao...?
"Đừng khóc, cô nương ngốc, ngươi đứng ở trên đường khóc cái gì?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, nhưng đáng tiếc mắt của nàng đã bị nước mắt che lấp đi, nàng chỉ muốn rơi lệ, chỉ muốn khóc, chỉ muốn phát tiết. Nàng cứ như thế ở trong lồng ngực người đó mà khóc, khóc thút tha thút thít.
"Sao lại ngu xuẩn như vậy, quả thực ngươi không làm cho người khác bớt lo được sao?" Người ở trong ngực cứ liên tục khóc, tâm trạng Tứ Hiền có rất nhiều hỗn tạp.
Nếu nhiều người biết bí mật này, ai mà không nhận ra Tống Đại Mãnh. Hắn nhíu mày lại, tiếp theo là dùng ống tay áo che thân thể nàng lại, rồi ôm nàng nhanh chóng rời đi. Đường phố lớn không phải để người ở đây khóc, huống hồ thận phận của nàng, lại càng không ở trên đường làm loại chuyện này.
...
Trên trấn Đào Hoa, trong rừng có rất nhiều hao đào, chỉ là đào quý đã qua, khắp núi đều là những lá cây rụng rơi.
Ở bên trong phòng có tiểu Trác Tử bên cạnh, Tống Đại Mãnh nữa gục ở chỗ này, mắt không có tiêu cự mở to. Ngồi bên cạnh chính là Tứ Hiền, hắn ôm nàng từ trên đường tới đây, nàng khóc nhiều lắm mặc kệ nàng làm càn, mặc kệ cho nàng phát tiến, hắn cũng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nàng, không nói tiếng nào.
Thật không nghĩ tới, những ngày qua nàng chỉ yêu đơn phương người ta.
Hình ảnh thân mật của Trầm ngự y với nữ tử khác cứ xuất hiện trong đầu nàng không thể nào xóa bỏ được, làm trái tim nàng đau lắm. Hiện tại khóc xong, nước mắt cũng đã khô, nàng chỉ có thể nức nở, ngực run lên phập phồng.
Kỳ thực, rõ ràng cho tới nay nàng chỉ đơn phươg một mình.
Nếu như ốc sên có tình yêu. Vẫn là do nàng cứ quấn quýt lấy Trầm ngự y, bất luận lúc nào Trầm ngự y cũng không bày tỏ là mình thích nàng, là nàng đã hiểu lầm rồi.
Nhưng vì cái gì mà nàng an ủi mình như vậy, càng ngày cổ họng càng chua xót vô cùng,
Muốn khóc, rất rất muốn khóc...
"Khóc xong rồi sao?" Không biết từ lúc nào, Tứ Hiền ngồi ở bên cạnh nàng đã lên tiếng. Hắn đứng lên, tự nhiên đi đi trước mặt nàng, sau một khắc, hắn đã ngồi đối diện với nàng, "Bây giờ, tới lượt ta nói rồi chứ?"
Nhìn nước mắt trên mặt nàng chưa khô, hắn thật như muốn dùng một đao kia khắc lên mặt giống như gương mặt lần trước...
Ánh mắt Tống Đại Mãnh cũng chưa có chớp qua, chỉ có một bộ dáng ngây ngốc, hình như cũng không có nghe Tứ Hiền nói gì.
Tứ Hiền chăm chú nhìn nàng một lúc, rất là xoắn xuýt nhưng vẫn muốn hỏi.
"Ba canh giờ trước, ở trên đường ngươi thấy gì? Tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy?"
Tống Đại Mãnh không nói câu nào, vẫn như cũng gục ở chỗ này, cũng không có ngẩng đầu lên. Lúc này cơ thể nàng như rã rời ra, mà linh hồn đã sớm không biết bay tới nơi nào rồi.
"Được, ngươi không nói vậy để ta đoán." Thấy nàng vẫn như cũ không nói, Tứ Hiền cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, hắn nheo mắt lại, tiếp tục nói, "Bởi vì ngươi ghét người yêu mình ôm nữ tử khác, đúng lúc bị người nhìn thấy, ngươi kêu hắn, nhưng hắn không có nhìn thấy ngươi, ngươi nói xem ta đoán có đúng không?"
Ngực Tống Đại Mãnh lại đau, nàng phản bác nói lại: "Không phải như vậy!!"
"Ngươi!" Tứ Hiền kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng nàng không có nghe thấy, lại...
"Không phải vậy, ngươi nói sai rồi." Tống Đại Mãnh không ngừng lắc đầu, rất là sợ hãi, là đau lòng, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Hắn không có cùng nữ tử khác như vậy, chỉ là vị nử tử đó quá nhu nhược, lúc đó quá nhiều người, hắn bảo vệ an toàn cho nàng... Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy, không sai, ngươi nói sai, ngươi nói sai, hắn không có như vậy..."
Thấy nàng như mất đi lý trí, Tứ Hiền vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh nàng, nàng cũng chỉ biết cuối đầu, hắn càng muốn nàng ngẩng đầu.
"Tống cô nương, ngươi tỉnh táo lại đi!" Hai tay Tứ Hiền cầm chặt tay nàng, vốn là định ôm nàng để không cho nàng nói những lời điên cuồng, nhưng chẳng biết vì sao hắn lại không làm vậy.
Hắn buông nàng ra, rồi lùi về sau vài bước. Vừa mới còn lo lắng cho nàng, và hiện tại cũng vậy.
"Chính ngươi nói cho ta biết, ta không có bắt ngươi nói." Giọng nói của Tứ Hiền lạnh lên rất nhiều, giờ phút này một đôi mắt phượng cũng không có sốt sắng lên, "Ngươi với tên nam nhân đó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Ta biết bản thân ngươi, ngươi là Vương phi, là Vương phi của Nhàn Vương, nhưng bây giờ ngươi vì một nam nhân khác đau lòng như vậy, lẽ nào Vương gia đối xử không tốt với ngươi sao?"
Trong nháy mắt, không khí trở nên yên lặng rất nhiều.
"..."
Trong lòng Tống Đại Mãnh rất rõ ràng, đúng là vẫn còn muốn đối mặt với hiện thực. Nàng co quắp ngồi xuống, con ngươi thống khổ nhìn chằm chằm ở trước.
"Ta không biết..." Hai tay nàng ôm mặt lại, "Ta nên làm gì, Tứ hiền, ngươi biết làm thế nào để không phải khở sở không...?"
Chỉ có thể quên hình ảnh đó đi, ngươi mới không khổ sở nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...