Tính Nhàn Vương vốn đã lạnh nhạt, Vương phi không tới trước bầu không khí cũng đã đủ lạnh lẽo. Mà buổi trưa ngày hôm nay ở trên bàn cơm cùng với cái bầu không khí như vậy cũng đã có thể làm người bên trong bị nội thương.
"Vương gia, người còn muốn chờ Vương phi sao?" Nhàn vương vẫn nắm chặt tay không lên tiếng, cơm nước trên bàn cũng đã nguội, Lương bác không nhịn được hỏi: "Nếu người muốn chờ Vương phi đến đây, tiểu nhân sẽ lập tức đi tìm Vương phi tới."
Tất cả mọi người ở Quý phủ đều sợ, lúc này chỉ Lương bác dám mở miệng. Lương bác làm quản gia ở Vương phủ cũng đã gần 30 năm, cũng đã nhìn thấy Nhàn vương lớn lên, ngoại trừ bên người Nhàn vương còn có hai tên hộ vệ thì cũng chỉ có Lương bác là người thân cận nhất với Nhàn vương.
"Không phải người phụ nữ kia không có tâm tình sao? Chờ nàng làm cái gì?"
"Chuyện đó... Vương gia, ngài...."
"Không có tâm tình! Trở về phòng!"
Một bàn cơm ngon như vậy lại bỏ sang một bên, chính Nhàn vương cũng không biết làm sao mình lại tức giận, chỉ cần vừa nghĩ tới cái tên Tống Đại Mãnh kia đột nhiên lại là Vương phi của mình thì lại bắt đầu tức giận lên. Cơm trưa cũng không ăn, để lại bọn hạ nhân cũng không hiểu chuyện gì rồi để cho Lưu Vân đẩy xe về phòng.
Dọc theo hành lang của chỗ dừng chân nghỉ ngơi là con đường trở về phòng, Lưu Vân đang muốn đẩy xe qua thì Nhàn vương chợt lên tiếng nói: "Quay đầu lại!"
"Vương gia..."
Thiên Sơn cúi đầu nghi ngờ nhìn Nhàn Vương một cái, lại ngẩng đầu nhìn về hướng hành lang cách đó không xa có một bóng dáng, trong lòng chợt thông suốt. Hiển nhiên là nhìn thấy Vương phi mới không đi qua.
"Đi tới Thái y viện." Lúc này, Nhàn Vương lại nói: "Hôm qua, xuýt chút nữa bị xú nữ nhân kia hại chết, hiện tại bổn vương cảm thấy ngực mình có chút khó chịu nhanh đẩy bổn vương ra cách xa người phụ nữ kia một chút!"
"Vâng, Vương gia."
Lưu Vân và Thiên Sơn liếc mắt nhìn nhau đã hiểu ý, rồi quay đầu đẩy xe đi, đấy được vài bước rồi lại nghe thấy Nhàn vương kêu ngừng xe lại: "Chậm đã!"
"Vương gia có gì phân phó? Thuộc hạ lập tức đi làm."
"Hai người các ngươi đi gọi Lương bác tới đây!"
"Tuân lệnh."
Sau khi hai người rời đi, Nhàn vương lặng lẽ xoay người đẩy xe lại.
Nhìn về phía trước vài bước liền lập tức quay đầu lại. Một là sẽ tới, hai là quay đầu lại. Cứ như vậy, Lương cũng tới đây trước, cũng không biết xe đã xoay chuyển bao nhiêu lần, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tiến về bên kia một bước.
Tống Đại Mãnh cứ ngồi ở đó cũng không có di chuyển qua chỗ khác, hai con mắt như không có tiêu cự cứ nhìn một chỗ. Cực kì lâu, lâu đến nỗi làm cho nàng quên mình đã xuyên qua, lâu đến nỗi làm cho nàng quên hết tất cả. Trong mắt người khác, lúc này nhìn nàng như đang ngây ngốc, nhưng chỉ có nàng mới biết mình đang nghĩ gì.
Chỉ là, nàng đang nhớ đến một người, cũng không có cách nào để nhìn thấy, nhưng dường như cũng có thể nhìn thấy người đó.
Kết thúc một ngày, lúc nào các nha hoàn hạ nhân cũng ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sẽ có người cung kính hành lễ hỏi thăm nàng, nhưng một phản ứng nàng đều không có. Nàng hoàn toàn chìm đắm vào trong thế giới của mình, trong đầu đều là Trầm ngự y, tình hình cứ yên tĩnh như vậy và kéo dài đến gần tối, khi Nhàn vương hồi phủ, khi mấy người nha hoàn đi qua bên người nàng, khi nàng nghe được lời nói ở trong miệng các nha hoàn đó, "Trầm ngự y đến rồi nhanh tới xem,..." Thì...
Sắp tĩnh thành điêu khắc đột nhiên Tống Đại Mãnh giật mình, nàng đẩy mấy người nha hoàn đang chặn đường ra rồi như người điên cứ thế chạy về phía trước.
"Đây không phải là Vương phi sao? Vương phi làm sao vậy?"
"Đúng đấy, đột nhiên nhảy lên một cái, thật sự dọa chết người ta rồi..."
Đối với phản ứng đột ngột của nàng bọn nha hoàn thật khiếp sợ lấy tay che ngực lại, cái gì Tống Đại Mãnh nàng cũng quản không được, nàng chỉ biết Trầm ngự y đến rồi, rất nhanh nàng sẽ được nhìn thấy hắn.
Đúng, rất nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...