Edit: Boringrain
Suốt ngày qua mưa ngâu không dứt, đến đêm lại bồi thêm một trận tầm tã ngỡ chẳng bao giờ dừng, ấy vậy mà sáng nay, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Sau cơn mưa, không khí tươi mát trong lành khiến tâm tình Thủy Băng Tuyền vô cùng tốt. Nàng bế Tiểu Miêu thả bước trong hoa viên, tắm mình dưới ánh dương bảy sắc rực rỡ. Gió lùa qua những phiến lá cây, xào xạt đung đưa. Những giọt mưa còn đọng lại lấp lánh dưới nắng trời, chim líu lo thi nhau ca hát, vạn vật như bừng lên sức sống của mùa xuân.
Đến Tiểu Miêu cũng vui vẻ khác ngày thường, liên tục í ới, cánh tay nhỏ bé cứ huơ huơ lên trước.
Thủy Băng Tuyền cúi nhìn Tiểu Miêu, trong lòng vô cùng ấm áp.
Trong những mảng ký ức của nàng về mẹ, chưa từng có một cử chỉ dịu dàng, một nụ cười hiền hậu. Khoát trên người vẻ mặt trầm tĩnh, thần thái mờ ảo, phong thái điềm đạm phóng khoáng, cao quý ưu nhã, trong mắt bà mãi mãi chỉ là sự lạnh lùng…
Giữa những năm tháng tuổi thơ ấy, nàng luôn nghĩ trong lòng mẹ chưa từng có đứa con gái là nàng.
Nhưng hôm nay, đã là mẹ của một đứa bé, nàng hiểu ra chẳng có người mẹ nào không yêu con. Chỉ là cách biểu đạt tình yêu của mẹ khác hẳn với người thường, có đôi lúc khiến nàng không tài nào hiểu nổi.
Ngước nhìn những giọt sương long lanh trong gió mới, rèm mi dày lay động niềm cảm thương. Hiểu ra rồi, trưởng thành rồi, nàng đã không còn cơ hội bày tỏ với mẹ, cảm ơn bà cho nàng sinh mạng, nuôi nấng, dạy dỗ nàng.
“Vương phi, điểm tâm đã chuẩn bị xong!” Cảnh Trúc ra báo.
“Được rồi, Tiểu Miêu cùng mẹ dùng điểm tâm nào!” Gạt bỏ những suy tưởng trong lòng, Thủy Băng Tuyền hít sâu một hơi làn khí mát lành đoạn đi vào trong…
………….
“Chuẩn bị xe ngựa!” Dùng điểm tâm xong, Thủy Băng Tuyền về phòng, để Thu Nhi giúp nàng thay y phục. Hôm nay trời trong quang đãng, cũng nên đến Trương phủ một lần.
“Dạ, vương phi.” Cảnh Trúc cung kính đáp.
Thủy Băng Tuyền gật đầu bế Tiểu Miêu ra ngoài…
Cấm quân sớm đã xếp hàng hai bên chờ sẵn, Thủy Băng Tuyền ưu nhã lên xe…
……….
Bước lên những bậc thềm cao, Thủy Băng Tuyền ngước nhìn phủ đệ trang trọng trước mắt, cửa lớn sơn son thiếp vàng rộng mở, người hầu kẻ hạ cung kính xếp thành hàng.
“Tuyền Nhi…” Trông lão tướng gia cũng không thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là thêm phần gầy yếu, còn thần thái vẫn minh mẫn quắc thước như ngày nào. Ông được Trương Quang Duệ đỡ ra đón Thủy Băng Tuyền từ tận cửa.
“Tuyền Nhi thỉnh an ông ngoại!” Thủy Băng Tuyền tươi cười phúc thân hành lễ.
“Tốt lắm… tốt lắm… Mau mau vào trong nào.” Lão tướng gia mừng ra mặt, liên tục nói ‘tốt lắm’ đến mấy lần.
…….
Trong khách phòng trang nhã, Thủy Băng Tuyền ngẩng nhìn người đàn ông trung niên ngồi ngay bên dưới ghế chủ nhân, đang mỉm cười hiền lành với nàng.
“Tuyền Nhi tham kiến cữu cữu (cậu)”
Lão tướng gia đến ngồi xuống ghế, Thủy Băng Tuyền và Trương Quang Duệ bèn ngồi ở hai bên ông.
Tỳ nữ dâng lên chén trà thượng phẩm, lão tướng gia nhâm nhi một ngụm, bâng quơ hỏi: “Lần hồi kinh này do cháu tự thượng tấu ư?”
“Là hoàng thượng triệu về.” Người trong thiên hạ ai cũng nghĩ nàng dâng tấu xin hồi kinh thăm nhà, chứ không biết đó chỉ là màn kịch một tay Trữ Thiên Kỳ biên diễn.
Nghe vậy, sắc mặt lão tướng gia vẫn bình thản không lấy gì làm bất ngờ. Ông chỉ gật gù: “Về cũng tốt, mới đó mà Tuyền Nhi đã là mẫu thân rồi, ông ngoại cũng già rồi.”
“Cha đừng thương cảm quá, khó lắm Tuyền Nhi mới được về một lần mà.”
“Đúng đó ông, Tuyền Nhi về là chuyện đáng mừng!” Trương Quang Duệ cũng vội xen lời, tạo không khí gia đình thân mật.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười quay sang Trương Quang Duệ: “Nghe nói biểu ca vừa đi du sơn ngoạn thủy về, xem chừng cũng có thu hoạch đáng kể.” Trương Quang Duệ ngày trước thanh cao mà lạnh nhạt, còn Trương Quang Duệ của hôm nay bình thản hiền hòa, ánh mắt hắn nhìn nàng đã không còn vẻ kích động như xưa.
Trương Quang Duệ tức thì nhướng mày kinh ngạc. Hắn thay đổi rõ lắm sao? Giang Dĩ Bác nói vậy, đến cả Tuyền Nhi cũng nói vậy?
“Tuyền Nhi cũng trưởng thành rồi, cữu cữu thấy vậy vừa mừng lại vừa đau.” Tuyền Nhi trước mặt ông tĩnh lặng như làn nước hồ thu trong vắt, duyên dáng tựa đóa sen thanh nhã sau mưa, thần thái thoát tục lại quyến rũ rạng ngời, từ cái nhíu mày đến nụ cười đều mang theo phong tình vạn chủng. So với khi xưa đúng là khác xa một trời một vực, như thể thoát thai hoán cốt trở thành một người hoàn toàn khác.
Nhưng thoát thai hoán cốt, đau đớn thế nào, khổ nhục ra sao, mấy ai có thể hiểu được.
Lão tướng gia thoáng nhìn Thủy Băng Tuyền, nhẹ vuốt chòm râu bạc rồi cất tiếng thở dài: “Khó trách Tuyền Nhi trưởng thành.” Con bé này đã không còn là nha đầu tùy hứng ngờ ngệch ngày trước, mẫu thân và phu quân ra đi đã khiến con bé khôn lớn hơn nhiều.
“Lửa thiêng rèn bảo kiếm, gió rét luyện hương mai. Ông ngoại và cữu cữu nên mừng vì Tuyền Nhi đã khôn lớn chứ. Năm xưa mãi được mẫu thân che chở trong lòng, cháu nghô nghê chẳng màng thế sự, nhưng hôm nay Tuyền Nhi đã hiểu được nhiều chuyện, cũng có thể tự bảo về bản thân mình, bảo vệ những người cháu yêu thương.” Thủy Băng Tuyền nửa đùa nửa thật nói.
“Lửa thiêng rèn bảo kiếm, gió rét luyện hương mai…” Trương Quang Duệ nhẩm đi nhẩm lại hai câu thơ này, tay vỗ vào thành ghế tán thưởng: “Tài năng của Tuyền Nhi thật khiến biểu ca kinh ngạc.”
Lão tướng gia và Trương lão gia nghe vậy mới cúi đầu ngẫm lại, thưởng thức ý vị trong hai câu thơ ấy, rồi kích động ngẩng nhìn Thủy Băng Tuyền…
“Xuất khẩu thành thơ, cữu cữu bội phục.” Trương lão gia xúc động nói.
“Ha ha… Ông ngoại rất vui, vui lắm.” Lão tướng gia bật cười vui vẻ.
“Vương phi, thế tử tỉnh rồi ạ.” Đang nói chuyện, bỗng Thu Nhi bế Tiểu Miêu từ nội đường đi ra.
Thủy Băng Tuyền bèn đứng dậy bế Tiểu Miêu từ tay Thu Nhi, đoạn quay qua cười với Lão tướng gia: “Ông ngoại, đây là nhi tử của Tuyền Nhi, cháu gọi bé là Tiểu Miêu.”
Đôi mắt Tiểu Miêu như hai viên bi to tròn linh động, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
“A…a…” Dạo này, Tiểu Miêu càng ngày càng thích bập bẹ i a thứ tiếng đặc trưng của trẻ con này.
“Kháu khỉnh quá!” Lão tướng gia vội vàng đứng dậy, đến ngắm nghía đứa cháu cố của mình.
Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Miêu quơ lên, chụp trúng bộ râu bạc trắng của ông. “Ha… ha…ha … Tên nhóc này nghịch quá.” Lão tướng gia vui vẻ giơ tay bế Tiểu Miêu vào lòng nựng nịu.
Thủy Băng Tuyền nhìn Tiểu Miêu, Trương Quang Duệ dõi mắt theo nàng, cười dịu dàng. Nàng ngày càng hấp dẫn mị hoặc, lại càng như bóng khói mờ sương xa cách muôn trùng, mãi mãi không với tới. Hắn và nàng, số kiếp đã an bài là huynh muội…
Bỗng trong đầu lóe lên một dung nhan yêu kiều, khiến khóe môi hắn bất giác nhoẻn nụ cười rạng rỡ. Không biết tự lúc nào, hình bóng ấy đã lặng lẽ trôi vào tim hắn. May mắn lần này trở về kinh thành, hắn mới có cơ hội nhìn thấu lòng mình. Lúc trước, ôm mối mộng vỡ với Tuyền Nhi, hắn chẳng thể mở lòng đón nhận nàng. Nhưng giờ, Tuyền Nhi đã có Dĩ Bác, hắn cũng đã hiểu, bỏ lỡ là bỏ lỡ, vĩnh viễn không thể quay đầu, chỉ có thể bước tiếp về phía trước.
Thấy Trương Quang Duệ nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt đầy tình ý, Trương lão gia bèn đánh mắt ra hiệu với lão tướng gia. Hai người trao nhau một cái nhìn thâm ý.
......
Trong thư phòng yên tĩnh của Trương phủ.
“Cha thấy sao?” Trương lão gia hạ một quân đen, nghiêm túc hỏi.
“Nếu Quang Duệ và Tuyền Nhi đều bằng lòng thì không còn gì tốt hơn.” Lão tướng gia vỗ về chòm râu của mình, cười đáp. Tuyền Nhi xuất giá, Quang Duệ đau lòng rời kinh, Tuyền Nhi trở về, Quang Duệ hồ hởi về theo, nếu ý trời muốn tác hợp cho hai đứa nó, ông cũng thấy mãn nguyện…
“Vậy để con tìm cơ hội hỏi Quang Duệ.” Trương lão gia giở nắp trà, hương trà thơm thoang thoảng vờn quanh.
“Cũng được, con hỏi Quang Duệ, ta hỏi Tuyền Nhi.” Nói đến đây, lão tướng gia không nén được tiếng thở dài: “Tuyền Nhi còn trẻ, đâu thể góa bụa cả đời. Tuy ngoài mặt hoàng thất không tiện bắt ép Tuyền Nhi ở vậy thờ chồng nhưng lần này hồi kinh này, hoàng thượng có tính toán gì, ta cũng đoán được bảy, tám phần.” Hừ, dù liều cái mạng già, ông cũng quyết bảo vệ đứa cháu ngoại này,
“Bậc minh quân xưa nay dùng tâm kế và quyết đoán để giành thiên hạ, nhưng…” Trương lão gia trầm ngâm: “Nhưng đương kim thánh thượng còn thiếu thứ quan trọng nhất của đấng quân vương, ấy là nhân nghĩa. Người thân còn chẳng thể khoan dung, nói chi đến lấy đức trị dân.” Cả đời ông và phụ thân đều đã cống hiến cho triều đình, tận tâm tận lực, tận trung tận hiếu, không một lời oán than. Nhưng triều chính lúc này khiến ông không khỏi thở dài ngao ngán.
“Ngôi vị hoàng đế này danh bất chính, ngôn bất thuận, tam vương ngoài mặt quy thuận nhưng trong lòng đều không phục. Tuy nói đất phong không được nuôi quân, nhưng bọn họ dù sao cũng là vương một cõi, đến ngày chiến sự nổ ra, ta dám chắc, binh lực của họ tuyệt đối không thua kém triều đình.” Lão tướng gia đanh mặt, trầm giọng nói. Dù tuổi già sức yếu, từ lâu không màng thế sự, nhưng việc triều chính trong ngoài, cái gì nên biết ông đều biết cả.
“Xem ra Tuyền Nhi chính là ngòi nổ của cuộc chiến này.” Trương lão gia vừa nói vừa xoa xoa đầu gối. Hôm qua trời đột nhiên đổ mưa, căn bệnh phong thấp cũng trở chứng hành hạ ông.
“Đúng vậy, nếu ta đoán không nhầm, hoàng thượng sẽ lập Tuyền Nhi làm hậu.” Lão tướng gia đăm chiêu một hồi rồi nói.
“Hừ, lập hậu cũng phải xem ý của Tuyền Nhi thế nào. Nếu con bé không muốn, thì cả dân chúng Bắc cảnh lẫn người trong thiên hạ sẽ sinh lòng bất mãn. Huống chi Trương gia vẫn còn đây.” Tuyền Nhi là cốt nhục duy nhất của muội muội, là con cháu Trương gia, ông tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ trước hạnh phúc cả đời của con bé.
Hai người ngồi chuyện trò thêm một lúc thì Trương Quang Duệ cũng đến.
“Ông nội, cha.” Vừa rồi hắn vào phòng tìm cha nhưng không thấy, hắn đoan chắc cha đang ở thư phòng.
“Cháu tới đúng lúc lắm, ngồi xuống đi, ông có chuyện muốn hỏi cháu.” Ngước nhìn đứa cháu của mình, sắc mặt lão tướng gia vô cùng ôn hòa.
“Dạ.” Đoán được là chuyện gì, Trương Quang Duệ thản nhiên đến châm trà cho hai người, lẳng lặng chờ lão tướng gia mở lời.
“Ông nội có ý cho con cưới Tuyền Nhi, con có bằng lòng không?” Trương lão gia nhìn nhi tử của mình, trong mắt không giấu nổi sự hãnh diện của người làm cha khi thấy con mình lớn lên tài hoa xuất chúng.
Trương Quang Duệ nghe xong vẫn không chút hoang mang nao núng, hắn bình tĩnh nhìn hai người, nghiêm túc nói: “Thưa ông, cha, có chuyện này con cũng muốn báo với hai người.”
Nhìn sự trịnh trọng trên mặt Trương Quang Duệ, lão tướng gia nhíu mày hỏi: “Là chuyện gì?”
“Con không thể cưới Tuyền Nhi.”
Lão tướng gia trầm ngâm không lên tiếng, Trương lão gia cũng không nói lời nào, họ đều đang chờ Trương Quang Duệ nói tiếp.
“Những ngày ra ngoài du ngoạn vừa qua, con đã gặp một người con gái khiến con động lòng.”
Lão tướng gia thở dài một hơi, Quang Duệ nói vậy, khiến ông vừa mừng vừa lo, mừng vì Quang Duệ đã có ý trung nhân, lo là lo cho những ngày tháng sau này của Tuyền Nhi.
“Ông à, không nhất định phải gả cho con thì Tuyền Nhi mới được hạnh phúc.”
“Ý con là…”
“Sao ông và cha không hỏi thử Tuyền Nhi trước đã, không chừng nàng đã trù bị sẵn cho tương lai rồi. Nếu nàng muốn đợi đến thời cơ thích hợp, chúng ta cứ yên lặng đứng xem là được rồi.”
Trương lão gia hơi giật mình, gương mặt tái nhợt hé ra tia cười nhạt, quay sang lão tướng gia, ông vừa cười vừa nói: “Cha à, Tuyền Nhi đã không phải là Tuyền Nhi trước đây, con bé có khả năng vực dậy cả Bắc cảnh, tất nhiên hiểu rõ thế cục trước mắt như lòng bàn tay.”
Lão tướng gia nhắm mắt nghĩ ngợi, đoạn gật đầu: “Vậy cũng được, trước cứ tĩnh quan kỳ biến đã!”
......
“Bẩm chủ tử, Hoàng đại nhân đã rời kinh.”
Giang Dĩ Bác nhếch môi cười lạnh: “Tiến hành theo kế hoạch.”
“Dạ.” Vô Hình lắc mình, mất dạng.
Cánh môi cong cười tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt đen láy thông tuệ lại ánh lên tia lãnh khốc. Lần này, hắn sẽ khiến Trữ Thiên Kỳ nếm mùi công dã tràng.
“Tình hình Phương gia sao rồi?” Giang Dĩ Bác ngước hỏi lão nhân trước mắt, nom ông ta trên dưới sáu mươi những thần sắc vẫn còn mẫn tiệp, ông chính là chưởng quầy lớn tuổi nhất của Giang gia.
“Bẩm chủ tử, đã rút về gần hết. Triều đình vừa chi thêm năm trăm vạn lượng bạc cho Phương gia.”
“Vậy ư? Cứ chầm chậm thôi, đợi khi số bạc ấy đến tay, hãy rút thương hộ Giang gia ra khỏi Phương gia, ta muốn năm trăm vạn quốc khố này có đi mà không có về.” Giang Dĩ Bác trầm giọng nói.
“Thuộc hạ rõ rồi.” Lão quản gia cung kính gật đầu, đoạn ngẩng lên: “Chủ tử, vừa có tin báo từ trong cung, Phương Phi đã có thai.”
“Không liên quan gì, ngươi cứ làm việc của mình đi.”
“Dạ.”
Giang Dĩ Bác nhếch môi cười, đôi con ngươi lóe lạnh, xem ra thủ đoạn của Phương Vu này cao minh hơn Vân La Y nhiều.
“Vô Tâm, ngươi truyền tin ra ngoài, nói Phương gia và Giang gia có quan hệ.” Hừ, xem thử Vân gia sẽ phản ứng thế nào đây? Bọn họ tuyệt không để yên cho Phương gia, hắn chỉ việc chờ xem kịch vui.
Trữ Thiên Kỳ muốn đắc lợi đôi bên ư? Hắn tính sai rồi.
......
Hành lang dài điêu lan ngọc thế, dọc hai bên rợp bóng cây xanh, Vân La Y tựa vào lan can, ngẩn ngơ nhìn đàn cá vàng tung tăng bơi lội…
Trên gương mặt nhợt nhạt của nàng nổi lên nụ cười tự giễu. Trữ Thiên Kỳ, ngươi quả là ngoan độc. Lợi dụng Vân gia rồi, ngươi vứt ta vào chốn hậu cung, mặc ta tự sinh tự diệt. Dù sao hậu cung lắm nữ nhân như vậy, thêm một người cũng chẳng có gì nhiều.
“Thái hậu giá lâm!” Bỗng có giọng thái giám cao vút từ sau truyền đến, nụ cười nhạt trên môi Vân La Y càng thêm lạnh lùng. Thái hậu, chủ nhân của Thu Hoa Cung ngày trước, nay đã là nữ nhân quyền lực nhất chốn thâm cung, chỉ đơn giản vì mẫu bằng tử quý, nhi tử đăng ngôi hoàng đế, bà ta cũng chễm chệ ngai cao.
Chậm rãi xoay người quỳ xuống.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc!”
“Miễn lễ, bình thân!” Thái hậu tự mình đến đỡ Vân La Y dậy, đoạn lơ đãng đánh mắt một vòng xung quanh. Từng gốc cây ngọn cỏ của Thu Hoa cung này từng cùng bà bầu bạn bao nhiêu năm trời trong chốn thâm cung.
“Thái hậu giá lâm không biết có việc gì?” Vân La Y cung kính hỏi.
Thái hậu định thần, nhìn sang Vân Phi cúi đầu rũ mi, bèn nở nụ cười hòa ái, thân thiết kéo tay nàng ta nói: “Ai gia đặc biệt đến thăm Vân phi! Tới đây rồi đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thuộc. Hai mươi năm trời, đâu phải là ít.” Cầm tay Vân La Y bước đi, thái hậu vừa cười vừa nói.
“Thái hậu ngự giá đến thăm thần thiếp, thần thiếp lấy làm vinh hạnh.” Vân La Y khom lưng quỳ gối, cung kính đáp lời.
“Ha ha, hôm nay ai gia đến tìm Vân phi tán gẫu, không cần quá câu nệ!”
“Dạ, thần thiếp tạ ơn thái hậu!”
Hai ngươi từ tốn thả bước trên dải hành lang ngập nắng, thưởng thức cảnh đẹp ở hai bên.
Thái hậu đánh mắt liếc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Vân La Y, bèn vỗ nhẹ lên tay nàng ta, giọng điệu thân thiết: “Vân phi này.”
“Dạ?”
“Phương phi hoài long thai, hẳn trong lòng ngươi khó chịu lắm phải không?” Ngữ khí của thái hậu không hề thay đổi, vẫn hòa ái, hiền lành. Nhưng sức nặng của nó thật không nhỏ, khiến Vân La Y bất ngờ quỳ sụp xuống nền đất lạnh, dập đầu nói: “Thần thiếp không dám!”
Thế nhưng thái hậu không đỡ nàng ta đứng dậy, chỉ thong thả đến ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nhìn qua Vân La Y, rồi đưa mắt ra cảnh sắc bên ngoài, thờ ơ nói: “Đều là nữ nhân trong cung, con đường này, ai gia cũng đã đi qua! Chua xót cay đắng, ai gia cũng từng nếm trải. Nhưng Vân phi à…”
Ánh mắt sắc bén ghim chặt vào Vân La Y: “Phi tần trong cung, ai cũng có khả năng mang long thai. Ngươi thân là quý phi, lại càng có nhiều cơ hội. Đáng tiếc, Phương phi may mắn hơn ngươi. Hôm nay, địa vị của ngươi cao hơn hẳn chúng phi tần, ai gia muốn ngươi nói lại với bọn họ, nếu có ai dám giở trò động đến long tự, ai gia quyết không bỏ qua!”
Ngữ khí răng đe sắc bén, bà ta đến đây không phải để dạy dỗ, mà là cảnh cáo Vân La Y. Thủ đoạn tranh đấu trong cung, bà ta có thể không hỏi đến, nhưng mưu hại long tự, bà tuyệt đối không dung.
Trong lòng bất giác run lên, nhưng Vân La Y vẫn gắng điềm tĩnh, ngẩng đầu thản nhiên đón nhận ánh mắt của thái hậu, mỉm cười nhu thuận: “Thần thiếp không dám! Hoài được long thai là phúc phận của Phương phi, thần thiếp chỉ trách bản thân phận bạc vô phúc. Ý chỉ của thái hậu, thần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta ơn thái hậu yêu thương, tự mình đến dạy dỗ thần thiếp.” Tim kết thành băng. Lúc này, nàng không biết, tình yêu trong nàng còn lại bao nhiêu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...