Edit: Boringrain
Vừa tảng sáng, trời bỗng nổi cơn mưa phùn. Những hạt nước li ti lất phất hòa mình trong gió, tạo nên vô số màng sương mỏng che khuất vầng thái dương đang le lói ở trời Đông. Chỉ một lát sau, toàn bộ không gian đều bị nhấn chìm trong mưa bụi.
Mưa không lớn lắm, trông xa thì như lớp sương sớm mờ ảo, nhìn gần lại giống những sợi tơ nhỏ chằng chịt giăng ngang trời, phủ lên hàng hiên ngọc lớp bàng bạc kỳ ảo, khiến Đông Uyển ẩn hiện như lạc vào cõi tiên.
Dương liễu xanh đưa mình hứng mưa rơi.
Thủy Băng Tuyền đứng lặng trước cửa sổ, dõi mắt ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, tạm vứt những mối lo trong đầu, nghe lòng khoan khoái dễ chịu hẳn.
Gió nhẹ len qua khung cửa, mang theo hơi mát lạnh tràn ngập khắp căn phòng. Thủy Băng Tuyền hít một hơi thật sâu bầu không khí tươi mát ấy.
“Vương phi, trời mưa rồi, hay là dời ngày khác đi Trương phủ?” Cảnh Trúc hỏi dò.
“Ừ, ngươi cho người đi báo một tiếng, nói ngày mai ta mới sang.” Ánh mắt vẫn chăm chú cảnh vật bên ngoài, Thủy Băng Tuyền đạm nhiên phân phó.
“Dạ.” Cảnh Trúc nhận lệnh xong liền lui ra ngoài.
“Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân*.” Đột nhiên Thủy Băng Tuyền lại nhớ đến hai câu thơ này, nàng mỉm cười cúi đầu ghé nhìn Tiểu Miêu trong lòng.
*Nguyên văn: 沾衣欲湿杏花雨, 吹面不寒杨柳风,là hai câu trong bài thơ Tuyệt Cú của Chí An, người dịch: Điệp luyến hoa
“Tiểu Miêu này, mẹ dạy con đọc thơ nhé! Con thấy không, cảnh sắc bên ngoài thật đẹp!” Xoay mặt Tiểu Miêu theo hướng cửa sổ, Thủy Băng Tuyền chỉ tay ra ngoài nói.
“A… a….” Những tiếng bập bẹ không rõ ràng mang đậm âm sắc trẻ con bật lên, trên cái miệng nhỏ bé nhễu ra nước bọt trong suốt.
“Ha hả, Tiểu Miêu chảy nước bọt này, xấu hổ quá đi thôi!” Cầm khăn nhẹ lau cho Tiểu Miêu, Thủy Băng Tuyền cúi đầu cắn yêu một cái trên đôi má mịn màng của con.
Lớn hơn một chút, gương mặt Tiểu Miêu cũng hồng hào bầu bĩnh hơn, hai mắt đen nhánh tròn xoe lanh lợi, đôi tai xinh xắn, cái mũi tinh xảo, bàn tay be bé luôn nắm lại, thi thoảng lại huơ huơ vài cái trên không trung…
Nhìn con mình lớn lên từng ngày, lòng Thủy Băng Tuyền cũng rạo rực niềm hạnh phúc và hãnh diện của người làm mẹ. Tiểu Miêu của nàng nhu thuận và an tĩnh đến xót lòng.
“Vương phi, lão gia đang đợi người ở phòng khách!” Cảnh Trúc đứng ngoài gõ cửa báo.
Ánh mắt sáng rỡ, bờ môi nhoẻn cười, Thủy Băng Tuyền cúi đầu nói với Tiểu Miêu: “Đi nào, chúng ta đi gặp ông ngoại nào!”
Xét trên quan hệ thuyết thống, nàng và Tiểu Miêu là con cháu của Thủy phủ, Trương gia, đó là sự thật không thể nào chối bỏ. Dù rằng nàng chẳng cách nào chấp nhận và tin tưởng họ hoàn toàn bởi sự khác biệt về linh hồn, thì nàng cũng sẽ không cố tạo bức tường ngăn cách những người thật lòng yêu thương đối đãi với mình như trước kia.
Nở nụ cười tươi tắn trước suy nghĩ của mình, hóa ra con người ta cũng có lúc thay đổi như vậy.
Vào phòng khách, nàng thấy Thủy lão gia đang ngồi trên ghế chủ vị, bên cạnh ông là Nhị phu nhân và Tam phu nhân.
“Cha…”
Vừa thấy nàng vào, Tam phu nhân đã đon đả cười đón, miệng khen không dứt: “Chao ôi, đứa bé kháu khỉnh quá. Lão gia, ông lại mà xem này, cháu ngoại của Thủy phủ ta đẹp không thua gì kim đồng hầu cạnh Quan Âm Đại Sĩ đâu!” Lời này cũng không phải chỉ là khen suông, thật ra Tiểu Miêu lúc này trắng trẻo hồng hào, đáng yêu vô cùng.
Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười nhẹ. Tam phu nhân quả không hổ danh con nhà thương gia, mồm lanh miệng lẹ, ngay nàng cũng thấy mát dạ.
“Ai nha, muội muội, Tuyền Nhi của chúng ta vốn là đại mỹ nhân, tiểu thế tử đương nhiên phải kháu khỉnh rạng ngời rồi.” Nhị phu nhân cũng không chịu thua kém, vừa nói vừa lén đánh mắt nhìn qua Tiểu Miêu, rồi cũng không nhịn được phải nhìn lại vài lần.
Nhưng trong lòng, bà ta vẫn thầm mắng, có gì hơn người chứ? Thế tử do Ngọc Nhi sinh ra chắc chắn còn anh tuấn hơn đứa trẻ này gấp vạn lần.
Thủy lão gia cũng chăm chú đánh giá Tiểu Miêu, đoạn gật đầu tấm tắc khen: “Đúng là khả ái!” Tuyền Nhi vốn có tư sắc hơn người. Bắc vương gia lại thanh thoát tựa tiên nhân, tướng mạo của tiểu thế tử hiển nhiên phải bất phàm rồi.
“Tuyền Nhi, cho Tam di nương bế một chút nhé?” Tam phu nhân vừa nhận được thư Thủy Hoằng Văn gửi về, trong có nhắc đến việc đứa bé mới sinh là nữ nhi. Điều này làm lòng bà thoáng lo lắng. Lão gia xưa nay luôn chú trọng đến con nối dõi, Hoằng Văn là trưởng nam, con đầu lòng là gái thì…
Thủy Băng Tuyền ngẩng nhìn vẻ mặt của Tam phu nhân, lời cự tuyệt ra đến cửa miệng liền nuốt ngược vào lại. Dù gì cũng là mẫu thân của Thủy Hoằng Văn, vả chăng chính mình đã tự hứa phải mở lòng…
“Được!” Thủy Băng Tuyền mỉm cười sảng khoái, rồi cúi đầu nhẹ giọng nói với Tiểu Miêu: “Tiểu Miêu qua bà Ba bế nào, không được quấy đấy nhé!”
Tam phu nhân đờ người ngây ngẩn. Thủy Băng Tuyền xưa nay không thích thân cận với bất kỳ ai, trên dưới Thủy phủ đều biết. Vừa nãy vì lo cho Thủy Hoằng Văn nên bà đâm hấp tấp vội vàng, nói xong còn đang tự trách bản thân quá đường đột, nào ngờ…
Thật ra, không chỉ có tam phu nhân kinh ngạc, mà đến Nhị phu nhân cũng thấy khó tin…
Còn Thủy lão gia lại khoác một vẻ mặt mơ hồ! Giờ khắc này, ông thà rằng Tuyền Nhi đứng trước mặt mình là đứa trẻ ngỗ ngược ương bướng khi xưa chứ không phải là đứa trẻ trưởng thành hiểu chuyện qua bao cay đắng như lúc này. Chí ít khi đó ông cũng có thể gả con bé cho một gia đình tốt, sống đời bình lặng, còn hơn để con bé cô nhi quả phụ, còm cõi đến già.
“Nào… bà Ba bế cháu nào!” Tam phu nhân nhẹ run một cái, đột nhiên có được đặc ân nên kích động không thôi.
Bà không có nữ nhi, nên trước giờ không có ác ý gì với Tam tiểu thư nhà này, hiển nhiên cũng chẳng có mấy thiện ý.
Chính phòng qua đời, bà ta từng tính toán sẽ mượn hơi Thủy Băng Tuyền để đấu với Nhị phòng. Dè đâu chưa kịp làm gì, con bé đã bị gả cho Thất hoàng tử, lên đường đi Bắc cảnh xa xôi…
Tiểu Miêu bị người lạ bế mà chẳng khóc quấy gì, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe chăm chăm nhìn Tam phu nhân không chớp, rồi đột nhiên híp mắt cười.
Tam phu nhân càng lấy làm lạ lẫm và sửng sốt.
Thủy Băng Tuyền nhướng mày nghi hoặc, Tiểu Miêu cười ư?
Gần như ngay tức khắc, nàng liền biết được nguyên nhân. Tiểu Miêu ị rồi…
“… Để con!” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tam phu nhân, Thủy Băng Tuyền phải kìm nén lắm mới không phá lên cười.
Tên nhóc này, lựa đúng lúc thật!
Cảnh Trúc linh hoạt bê tới một chậu nước ấm, còn Thu Nhi lại nhanh chân chạy vào phòng lấy ra một bộ y phục mới.
“Tiểu tử hư này, xem lần sau bà Ba có thèm bế con nữa không!” Nhẹ mắng Tiểu Miêu một tiếng, Thủy Băng Tuyền quay sang Tam phu nhân, xấu hổ cười: “Tam di nương … Xin lỗi.”
“Không sao, không sao… Con nít mà, là hoàng kim, hoàng kim (vàng) đấy? Mau… đem nước tới lau sạch cho cháu thế tử.” Tam phu nhân nhận khăn ướt từ tay nha hoàn, vừa tự lau cho mình vừa nói.
Thủy Băng Tuyền nhoẻn miệng cười. Lúc này, nàng tin Tam phu nhân không hề có chút ác ý với Tiểu Miêu. Từ đáy mắt bà chẳng hề có tia chán ghét hay căm giận, không như Nhị phu nhân, nụ cười hả hê rõ mồn một trên mặt.
Một ý nghĩ chợt lóe, nàng quay sang nói với Thu Nhi: “Ngươi đưa Tam phu nhân vào phòng chọn một bộ quần áo mới đi!” Cũng như những nam nhân bình thường, cứ phàm là y phục, trang sức, châu báu, son phấn… những thứ nữ nhân hay dùng, Giang Dĩ Bác đều cho người đưa sang chất đống cả Bắc vương phủ.
“Dạ.” Thu Nhi lễ phép phúc thân với Tam phu nhân: “Phu nhân, xin theo nô tỳ!”
“À, Không cần đâu. Ta về Nam Uyển thay cũng được.” Tam phu nhân gạo gượng cười, khách khí từ chối. Trong trí nhớ của bà, Thủy Băng Tuyền chưa hề đối xử với bà đặc biệt như vậy. Tuy lúc này trên mặt con bé chẳng có vẻ nhiệt tình gì mấy, nhưng so với trước đây, vẻ mặt này đã là hòa ái lắm rồi.
Lẽ nào vì Hoằng Văn? Nge lão gia nói, hai huynh muội chúng gắn bó vô cùng thân thiết.
Tam phu nhân lúc này cũng chỉ nghĩ được đến thế.
“Thu Nhi, đưa Tam phu nhân đi đi!” Kiều nhan nở nụ cười mỹ lệ, mọi ấn tượng khi xưa trong lòng Tam phu nhân tức thì bị nụ cười nhẹ này đẩy lùi ra xa.
Thấy nàng chân thành như vậy, Tam phu nhân không tiện từ chối, đành theo chân Thu Nhi vào phòng.
Còn lại Nhị phu nhân chôn chân sửng sốt. Đó là Thủy Băng Tuyền mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo tùy hứng, nhìn người bằng mũi đấy ư? Từ bao giờ nó đã có quan hệ tốt với Tam phòng như vậy?
Thủy lão gia thấy Tiểu Miêu đáng yêu là thế, cũng ngập ngừng lại gần: “Cho cha bế một lát nhé?” Con trai con gái ông có đủ cả, nhưng trước nay ông chưa từng để ý chăm sóc tới một ai, chứ nói chi là bồng bế trên tay.
Chỉ duy nhất Thủy Hoằng Văn còn được ông quan tâm đôi chút, vì là trưởng tử!
Thủy Băng Tuyền sảng khoái gật đầu, nhẹ đặt Tiểu Miêu vào lòng Thủy lão gia.
Thủy lão gia lập tức đờ người, tay chân lúng túng không biết nên để ở đâu. Ông khẩn trương đến nỗi mồ hôi lớn bé thi nhau túa ra, chỉ sợ hơi sơ sẩy thì đứa cháu ngoại này ngã mất…
Thủy Băng Tuyền thấy vậy bèn cười giải vây: “Thôi để con bế vậy.” Lúc ấy Thủy lão gia mới dám thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
…
Thoáng thấy Tam phu nhân đi ra, ánh mắt Nhị phu nhân bỗng lóe lên. Làn váy xanh biếc đặc trưng của Mẫu đơn lâu, trên có những đường thêu bằng chỉ tơ vàng óng ánh, nhìn đã biết giá trị đến cỡ nào.
Bà ta không kiềm được tiếng xuýt xoa: “Là y phục của Giang gia. Thủ công tinh xảo, tơ vàng thêu hoa, chỉ Mẫu đơn lâu của Giang gia mới có thể làm ra được loại vải đặc biệt này. Trước đây ta từng thấy Thái hậu nương nương mặc loại này một lần.”
Những phu nhân, tiểu thư danh môn ở kinh thành cùng lắm cũng chỉ mặc được y phục của Vân Y Phường, Vân gia và Y Thưởng Các, Nghiêm gia. Còn y phục của Mẫu Đơn Lâu, ngàn vàng khó cầu. Chỉ hoàng thân quốc thích mới có thể dùng nổi.
Ngay đến bà, cũng phải xếp hàng dài cổ mới mong mua được!
Nhìn Tam phu nhân tha thướt trong bộ y phục tinh xảo, đáy mắt Nhị phu nhân nhóm lên ngọn lửa ao ước ghen tỵ. Là phụ nữ, ai chẳng mê cái đẹp, huống hồ từng đường kim mũi chỉ trên đấy đều từ những bàn tay tài hoa bậc nhất Thanh Lăng thêu ra.
Nghe đâu Thủy Băng Tuyền bán đất Bắc cảnh cho thương nhân, tiền tài thu vào như nước. Hèn gì dám mặc đồ của Giang gia.
Tam phu nhân thẳng lưng ưỡn ngực, mặc cho Nhị phu nhân tha hồ ngắm nghía, nhưng thực ra trong lòng vẫn chưa khỏi bàng hoàng trước phòng y phục của Thủy Băng Tuyền.
Bà xuất thân phú gia, gả vào Thủy phủ, cả cuộc đời có thể nói sống trong nhung lụa, vỗ ngực tự xưng đã nếm trải mọi xa hoa. Nhưng hôm nay, thấy chỗ y phục trang sức của Tuyền Nhi, bà ta mới biết, thì ra mình chỉ là hạng trọc phú tầm tầm mà thôi.
Nghe Nhị phu nhân nói, Thủy Băng Tuyền cũng chỉ im lặng nhếch cười…
…….
Hoàng cung
Trữ Thiên Kỳ phiền não ném phạch tấu chương lên bàn, đứng lên đi lại trong thư phòng, dõi mắt nhìn màn mưa qua cửa sổ.
“Hôm nay Bắc vương phi có đến Trương phủ không?”
“Bẩm hoàng thượng, vì sáng nay trời đột nhiên đổ mưa, Bắc vương phi đã dời ngày thăm Trương phủ rồi ạ!” Một thị vệ mặc trang phục tướng lĩnh cung kính bẩm báo.
“Các ngươi nhớ canh phòng cẩn thận, có gì bất thường phải lập tức báo cho trẫm!” Hôm qua có nàng trong cung, tâm trạng hắn cũng vui vẻ cả ngày. Từ lúc nào, sự hiện diện của nàng lại ảnh hưởng đến hắn như vậy?
Thiên Kỳ, bỏ lỡ nàng, ngươi sẽ hối tiếc cả đời…
Những lời khi ấy của Trữ Hy vọng về bên tai, khiến sắc mặt Trữ Thiên Kỳ sầm tối, không, vẫn chưa muộn, hắn bây giờ vẫn có thể lập nàng làm hậu!
“Tiểu Lý Tử, truyền Hoàng đại nhân!” Vì có quân bài Bắc cảnh trong tay, nàng mới ngông nghênh không thèm đếm xỉa đến hắn phải không? Vậy để giữ nàng bên cạnh, hắn sẽ chặt đứt đi đôi cánh của nàng.
“Dạ, hoàng thượng.”
......
“Vi thần khấu kiến hoàng thượng.” Nghe hoàng thượng triệu kiến, Hoàng đại nhân bèn vội vàng tiến cung.
“Quốc cữu, ngươi mang theo mật chỉ của trẫm đến Bắc cảnh một chuyến, lệnh cho Trữ Hy và quan viên địa phương giao lại thực quyền Bắc cảnh cho ngươi!” Hắn sẽ chặn mọi đường lui của nàng. Không cho nàng trở về Bắc cảnh thì nàng chỉ có thể là hoàng hậu của hắn mà thôi.
Hoàng quốc cữu ngẩng phắt lên, nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc bén của Trữ Thiên Kỳ, liền quỳ sụp xuống tiếp chỉ: “Thần sẽ không phụ sự giao phó của hoàng thượng!”
“Trên đường đi đừng khiến kẻ khác chú ý. Đến nơi rồi cũng phải lẳng lặng mà làm, tuyệt đối không được thay đổi những mệnh lệnh trước đó của Bắc vương phi.” Nàng chấp quản Bắc cảnh tốt như vậy, trong lòng dân chúng sớm đã tôn nàng thành thần thánh, nếu làm quá đường đột, chỉ e gây ra bất mãn và phản kháng mà thôi.
“Vi thần đã hiểu.” Hoàng đại nhân gật đầu lĩnh mệnh.
“Đi đi!” Trữ Thiên Kỳ phất tay cho Hoàng đại nhân lui xuống. Rồi tựa hẳn người vào long ỷ, hắn ngả đầu ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
......
Liễu ngoài vườn buông mình theo gió, cành lá vẫn còn trĩu nặng mưa xuân. Mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí lành lạnh ẩm ướt vẫn chưa kịp tan, cái lạnh từ từ thẩm thấu vào da thịt để đến khi bất giác rùng mình mới nhận ra trời đã về đêm.
Thế nhưng, Thủy Băng Tuyền lúc này lại đang vô cùng hồ hởi chơi đùa với Tiểu Miêu trên giường.
“Nào… Nào, Tiểu Miêu, bò đi! Bò đi nào.” Đôi tay nàng nhẹ giữ hai chân Tiểu Miêu, giữ cho thằng bé tựa vững trên tứ chi. Thấy Tiểu Miêu nhăn mày ráng sức, Thủy Băng Tuyền vừa cỗ vũ vừa cười đến híp mắt.
Lúc trưa nghỉ ngơi xong, nàng giành thời gian dạy dỗ Thanh, Bạch, Chu, Huyền, còn Tiểu Miêu tự chơi bên cạnh. Giờ đã tối rồi mà xem chừng cu cậu vẫn còn tươi tỉnh, chẳng có vẻ gì là buồn ngủ cả.
“Tiểu Miêu hôm nay xấu quá đấy nhé, lại còn ị trên người bà Ba nữa!”
Thấy hai má Tiểu Miêu ửng đỏ vì chơi đùa quá sức, Thủy Băng Tuyền bèn cúi xuống thơm một cái thật kêu.
Rồi ôm Tiểu Miêu vào lòng, nàng thủ thỉ: “Người ta thường nói con trai lớn lên, cưới vợ rồi thì không cần đến mẹ nữa? Tiểu Miêu của mẹ có như vậy không?”
“…A…A…” Tiểu Miêu nghe không hiểu những lời của mẹ, chỉ biết rúc vào lòng Thủy Băng Tuyền đòi bú.
Thủy Băng Tuyền cười cười cho Tiểu Miêu bú, thằng bé ngủ lúc nào không hay.
......
Dần về khuya, trời bỗng nổi lên một cơn mưa nữa, nặng hạt hơn nhiều so với ban ngày.
Bỗng có bóng trắng xoẹt qua màn mưa, ẩn hiện như sương khói, chẳng bận tâm tới đoàn cấm quân trùng trùng dò xét qua lại không ngừng.
Hôm nay lại đến lượt gác của Hắc, Bạch. Nhác thấy chủ tử xuất hiện, họ biết điều vờ như không thấy, nhưng lại càng trợn mắt căng tai, chú tâm đến mọi động tĩnh xung quanh.
Nhìn hai mẹ con Thủy Băng Tuyền say ngủ trong màn, Giang Dĩ Bác bèn cất tiếng thở dài não nề.
“Nghe như có tiếng ai oán thì phải?” Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch môi cười, mở mắt nhìn người vừa đến bên giường.
“Ngày nào cũng phải đợi đến tối để vụng trộm.” Giang Dĩ Bác tà tứ liếc mắt, giọng điệu như than thở.
Biểu cảm đó khiến Thủy Băng Tuyền phụt cười: “Chàng bây giờ thật giống oán phụ đấy!”
“Oán phụ?” Giang Dĩ Bác nhăn mày hỏi lại. Nàng là đồ vô lương tâm, thử hỏi hắn vì ai mới trở thành ‘oán phụ’, vậy mà nàng lại ở đó trêu cười.
“À, không phải… Oán phụ sao sống động bằng chàng được! Thực đấy!” Nhìn gương mặt co quắp của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền lại càng sung sướng cười tươi.
“Haizzz, có thể mua được một nụ cười của nàng, làm oán phụ cũng đáng!” Giang Dĩ Bác xoa đầu Tiểu Miêu, cười nói.
Nhìn cử chỉ dịu dàng của hắn, nụ cười đùa cợt trên môi Thủy Băng Tuyền tắt dần. Lúc hắn đến, Tiểu Miêu đều đã ngủ say. Hai cha con gần nhau trong gang tấc, lại cứ như cách núi ngăn sông, chẳng tài nào gặp được.
Trước tấm chân tình của hắn, nàng chẳng thể không động lòng. Hắn hiểu nàng, nên yêu nàng, sủng ái nàng, không một lời oán trách.
Lời hẹn hai năm, chẳng phải vì nàng sợ Trữ Thiên Kỳ, mà vì tâm nguyện của Thiên Hợp chưa thành.
Nếu gả cho hắn lúc này, sẽ chẳng khác nào vứt bỏ mấy vạn dân Bắc cảnh, dập tắt ngọn lửa hy vọng chỉ vừa nhen nhóm lên trong lòng họ, đổ sông đổ bể bao nỗ lực của nàng và tất cả mọi người.
Giúp Trữ Thiên Khang tranh ngôi hoàng đế, không phải chỉ vì Thiên Hợp không, mà nàng còn vì tương lai suy tính. Nàng muốn giữ lại Bắc cảnh, để sau này Tiểu Miêu có cái dựa vào.
Nàng cũng từng giao ước với Trữ Thiên Khang, đợi hắn đăng cơ, Bắc cảnh dù do nàng quản lý, vẫn sẽ luôn thuộc về hắn, đứng về phía hắn. Nếu có ngày hắn cảm thấy lo lắng, thì có quyền thu hồi trở lại.
Nhẹ tựa đầu vào lòng Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền cất giọng áy náy: “Dĩ Bác…”
“Ừ…”
“Bắt chàng đợi thiếp hai năm, thật có lỗi với chàng.” Tình yêu của hắn như vầng hào quang ấm áp, xoa dịu đi trái tim vẫn còn đau âm ỉ của nàng.
Nhẹ vuốt mái tóc nàng, tự đáy mắt Giang Dĩ Bác hiện lên nhu tình say đắm. Đợi nàng có là gì? Trái tim hắn từ lâu đã ở nơi nàng.
“Ngốc quá!”
“Dĩ Bác…” Thủy Băng Tuyền nhắm mắt an tĩnh trong lòng hắn, miệng khẽ ngâm nga.
Hắn cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng, cánh tay dịu dàng siết chặt như muốn hòa nàng vào thân thể mình, lại sợ làm tổn thương bảo vật trân quý nhất trong đời.
“Thiếp đã nói với chàng chưa? Thiếp yêu chàng!”
Nhìn nụ cười ngọt ngào trên dung nhan mỹ lệ, đôi mắt hắn bỗng lấp lánh như vì sao đêm, hắn thấp giọng đáp: “Ta biết!”
Xoay người tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn, Thủy Băng Tuyền nghe lòng mình bình an đến lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...