Edit: Boringrain
Nhận thiệp cùng lúc với Phong Cô Tình, còn có Cung Thác. Hắn nắm chặt tờ thiếp trong tay, ánh mắt mơ hồ phức tạp. Đột nhiên trong đầu lại nhớ đến hình ảnh người con gái ấy, hắn nheo mắt tự vấn lòng, từ lúc nào nàng đã lặng lẽ bước vào tim?
“Thiếu gia đi không ạ?” Nếu không nhanh e không đến kịp giờ lành, Cung Trụ thầm nghĩ.
Cung Thác cụp mắt khiến Cung Trụ không thấy rõ đáy mắt dao động của mình, lát sau mới nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Hắn và nàng trước nay chưa từng qua lại, thứ tình cảm mờ nhạt dấy lên trong lòng này chẳng qua là chút loạn ý nhất thời của bản thân mà thôi. Hôm nay nàng lên kiệu hoa của Giang Dĩ Bác, thì ngày sau sẽ càng chẳng chút liên quan với hắn nữa. Như vậy cũng tốt…
…………….
Nắng vàng rực rỡ xuyên qua song cửa sổ, rọi thẳng đến thùng tắm vĩ đại đặt giữa gian phòng. Từng cánh hoa hồng lửng lờ trên mặt nước, phản chiếu dưới nắng trời càng thêm lung linh lóa mắt.
Cảnh Trúc và Thu Nhi nhìn nhau một cái, rồi cùng bước lên giúp Vương phi cởi y phục. À, không phải, là tiểu thư. Người nói từ nay trở đi, họ phải đổi cách xưng hô, gọi người là tiểu thư.
Cởi hết y phục rồi, Thủy Băng Tuyền chầm chậm nhấc gót sen đặt vào thùng nước đã được rải hoa thơm ngào ngạt, từ từ ngồi xuống…
Nửa canh giờ sau, gáo nước trong tay Cảnh Trúc rơi ‘choang’ một tiếng xuống đất, còn Thu Nhi thì ngây ra tại chỗ.
Hai người họ sửng sốt nhìn Thủy Băng Tuyền đến đờ đẫn, mắt mông lung, mồm há hốc.
“Thu Nhi, lại giúp ta búi tóc…” Thủy Băng Tuyền ngồi trước gương đồng, mặt gương mờ ảo trông không rõ bóng người nhưng nàng vẫn có thể thấy được dáng vẻ ngây ngẩn của hai tỳ nữ thân cận, khẽ hé môi cười.
Đoan chắc hai người vẫn còn sững sờ chưa tỉnh nổi, Thủy Băng Tuyền bèn tự mình vấn tóc, rồi lấy khăn voan cài lên đầu, sau lại lưu loát điểm trang cho gương mặt.
……..
Qua một khắc, nàng hài lòng đứng dậy, cúi nhìn bộ váy mặc trên người mình, không kìm được nụ cười tự đắc. Chẳng biết bộ váy cưới này của nàng có thể dọa sợ Giang Dĩ Bác chăng?
Đáng tiếc Hoa Cô Tử sống chết không cho nàng dùng vải trắng, bắt phải thay thế bằng màu đỏ, nếu không, váy cưới này sẽ càng hoàn hảo.
Nhưng nhìn kỹ lại, Thủy Băng Tuyền cũng không thấy quá nuối tiếc. Trong mắt nàng màu đỏ hay trắng vốn chẳng có gì khác biệt. Có điều, trong mắt những người cổ đại truyền thống kín kẽ, hẳn bộ váy này phải kinh hãi thế tục lắm đây!
Khẽ nhấc váy lên, rồi tinh nghịch xoay tròn một vòng như cô công chúa nhỏ, nụ cười của Thủy Băng Tuyền càng khắc sâu trên khóe miệng.
Giây phút này, nàng thật sự hạnh phúc. Nhanh lên nào, người yêu nàng tha thiết, người nàng yêu sâu đậm, nàng muốn chóng được gả cho chàng.
“Thiếu phu…” Vừa lúc Hoa Cô đẩy cửa bước vào, rồi sững người tại chỗ. Lúc trước thiếu phu nhân đã mặc thử bộ váy này một lần, nhưng lần ấy người còn mặc trung y kín kẽ. Đến lần này…
Hai chân Hoa Cô run rẩy rồi mềm oặt quỳ sụp xuống đất: “Thiếu… thiếu… cái này…” Nàng đã nói rồi mà, bộ váy này trông cứ kỳ quái thế nào! Vừa không có tay, lại cũng chẳng có cổ, bờ vai thì trống hoắc, vậy mà…
“Hoa Cô, sao vậy?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày, nhìn Hoa Cô lắp bắp khổ sở dưới đất.
“Cái này… không được đâu ạ!” Ánh mắt Hoa Cô bất giác lảng tránh bờ vai tuyết trắng lộ rõ của Thủy Băng Tuyền. Trời ạ, thiếu gia sẽ giết nàng mất.
Thủy Băng Tuyền nhếch môi, mỉm cười: “Đứng lên đi, chàng sẽ không trách phạt ngươi đâu!” Chàng đã đồng ý cho nàng mặc áo cưới rồi còn gì!
“Nhưng…” Hoa Cô ngẩng đầu thoáng nhìn Thủy Băng Tuyền, rồi như bị hút hồn, ánh mắt nàng dán chặt vào người thiếu phu nhân không cách chi dứt ra được. Quá sức lộng lẫy và kiều diễm, ai thấy được cảnh này chắc cũng bị câu hồn đoạt phách như nàng thôi!
“Tiểu thư…người… người… thực sự sẽ mặc bộ váy này ư?” Thu Nhi khó nhọc lên tiếng. Bộ váy này thật sự rất đẹp, tiểu thư mặc vào lại càng đẹp hơn. Nhưng mặc nó ra ngoài, chắc chắn sẽ hù chết người.
“Đúng vậy.” Thủy Băng Tuyền nhặt chiếc áo choàng cũng màu đỏ thắm phủ lên vai, che một phần cảnh xuân mơn mởn, nhưng cánh tay trắng ngọc, cùng làn da trước ngực lại càng nổi bật trên nền đỏ rực rỡ.
Lúc này trong lòng Hoa Cô đang có cuộc giằng xé gay gắt giữa lý trí và cảm xúc. Lý trí nói với nàng, bằng mọi giá phải khuyên thiếu phu nhân thay bộ váy này ra, chứ thiếu gia thương yêu thiếu phu nhân như vậy, sẽ không nỡ trách cứ người, đến lúc ấy, mọi cơn giận dữ của thiếu gia sẽ trút cả lên đầu nàng.
Nhưng về cảm xúc, nàng không khỏi có chút tự đắc kiêu ngạo. Tuy bộ váy áo này là ý tưởng của thiếu phu nhân, nhưng thân là quản sự của Mẫu đơn lâu, có thể tự tay làm ra bộ váy áo tuyệt mỹ có một không hai trên đời khiến nàng lấy làm vinh hạnh.
“Hoa Cô, yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ không để chàng trách phạt ngươi đâu.” Thủy Băng Tuyền thấy vẻ lưỡng lự của Hoa Cô, bèn cười nói trấn an. Thực ra nàng cũng muốn xem người đó sẽ có biểu cảm thế nào khi thấy bộ váy cưới này.
“Nhưng…nhưng…” Hoa Cô ngập ngừng khó quyết.
“Nhưng thế nào?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười, đáy mắt ôn hòa điềm đạm lại khiến Hoa Cô bất giác run rẩy, chẳng dám không tuân.
Nàng ta bèn nói: “Dạ không, ý Hoa Cô là thiếu gia đã đợi ngoài cổng.” Thôi xong, kiểu gì nàng cũng toi rồi.
Thủy Băng Tuyền tức thì nhoẻn cười hài lòng. Hoa Cô này rất hợp với ý nàng, thông minh khôn khéo, lại biết quan sát sắc mặt chủ nhân.
Trước cửa Bắc vương phủ, cỗ kiệu hoa đã hạ xuống chờ đợi. Từ chỗ kiệu dừng đến thẳng bên trong phủ nội, thảm đỏ trải dài khôn dứt. Giang Dĩ Bác nhảy phắt xuống ngựa, những khúc nhạc vui tươi vẫn liên tục nổi lên sau lưng hắn. Tâm trạng hắn khi này cũng như những khúc nhạc ấy, chộn rộn phơi phới, khó có từ ngữ nào hình dung được. Cứ nghĩ đến tân nương tử của hắn hôm nay là nàng, khóe môi hắn không khỏi cong lên nụ cười hạnh phúc say lòng người. Tuyền Nhi, nàng có biết ta đã đợi ngày nay bao lâu rồi không?
“Cô… cô gia… Tiểu thư… mời người vào.” Thu Nhi có tật giật mình, đầu cúi gằm không dám nhìn thẳng Giang Dĩ Bác, giọng nhát gừng đứt quãng. Trong lòng nàng không ngừng trách bản thân, sao lại thua Cảnh Trúc cơ chứ? Ôi!
Giang Dĩ Bác nhìn dáng vẻ khẩn trương sợ hãi của Thu Nhi, bỗng nóng ruột trong lòng. Tỳ nữ này thường ngày hiền lành ít nói, nhưng được Tuyền Nhi dạy dỗ, nên cũng bình tĩnh hơn người. Cớ sao giờ lại bày ra vẻ lo sợ nhường này? Lẽ nào…
Giang Dĩ Bác vội vã ào vào phòng…
“Tuyền Nhi…” Đơ người, lời tiếp theo chưa kịp nói ra, Giang Dĩ Bác đã choáng váng tại chỗ.
Thủy Băng Tuyền chẳng bận tâm hai cánh cửa bị hắn đẩy ra đang lung lắc trên bản lề. Nàng nhẹ xoay người, rồi bật cười khanh khách trước vẻ mặt ngây ngốc của gã nam nhân kia.
“Các ngươi lui xuống đi, để cô gia tự mình bế ta lên kiệu.” Thủy Băng Tuyền nhìn Hoa Cô đứng cạnh bên đã muốn ngất xỉu, còn Cảnh Trúc thì bất an vân vê khăn tay không ngừng, bèn tốt bụng cho họ lui ra ngoài đợi.
“Dạ.” Hoa Cô và Cảnh Trúc vừa nghe Thủy Băng Tuyền nói, lập tức vọt thẳng ra cửa, vội đến mức chẳng thèm đóng cửa lại.
Thủy Băng Tuyền lúc này mới quay sang Giang Dĩ Bác, giơ tay kéo áo choàng trên vai xuống, nàng xoay vòng tròn, cho hắn mặc sức ngắm nhìn, rồi nhẹ tiến vào lòng hắn, đôi môi mọng đỏ khẽ mở, hé nở nụ cười hút hồn: “Thiếp đẹp không?”
“…”
“Thiếp đẹp không? Giang Dĩ Bác!” Thủy Băng Tuyền đứng lùi lại, ngẩn đầu hỏi hắn với dáng vẻ mong đợi.
“…”
Nàng thoáng giận, cố sức đẩy nam nhân vẫn bị đơ hình từ nãy đến giờ, gương mặt tươi cười tức khắc tối sầm.
“Chàng ngốc rồi sao?”
“Thay ra!” Giọng nói khô khốc trầm thấp từ kẽ răng Giang Dĩ Bác nghiến ra. Đây là hỷ phục mà nàng nói sao? Trừ khi hắn bị điên, mới để nàng mặc loại y phục này ra cho bàn dân thiên hạ thấy được dáng vẻ yêu mị này của nàng. Hắn còn hận không thể bọc kín nàng từ đầu đến chân ấy chứ!
Nhìn đi, thứ này là loại y phục gì chứ? Thứ này… Thứ này…. Chết tiệt, hắn thừa nhận, nàng mặc bộ hỷ phục này lên người có thể toát lên vẻ đẹp kinh tâm động phách. Đôi mắt thâm thúy của hắn âm thầm đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Cần cổ thon dài trắng tuyết, vành tai cong mềm như đóa bạch lan, xương quai xanh quyến rũ, bờ vai ngọc bóng lưỡng, đôi cánh tay mịn màng, bộ ngực cao đầy đặn, làn da trắng noãn tinh khiết tựa ánh trăng rằm. Nắng chiếu qua cửa sổ, dát lên cho nàng thêm lớp áo vàng óng ánh.
Bộ y phục này vừa khít cơ thể, tôn lên từng đường cong tinh tế trên người nàng, kiều mị mà vẫn ưu nhã…
Chỉ e bất cứ nam nhân nào nhìn thấy, cả đời này cũng không quên được dáng vẻ của nàng hôm nay.
Nghĩ đến đây thôi, hắn như người say sực tỉnh. Không được, hắn không thể để những gã đàn ông khác tơ tưởng đến thê tử của mình.
“Tuyền …Tuyền Nhi… Thay đồ ra!” Giang Dĩ Bác rùng mình lắc đầu, bước lên nhặt áo choàng khoác vội lên bờ vai nàng, không biết là muốn che đi nét đẹp rạng ngời, hay là muốn khiến bản thân không bị đắm chìm trong mê hoặc?
“Sao cơ?” Đôi mắt phượng của Thủy Băng Tuyền khựng lại một chốc, rồi từ từ nheo lại.
“Tuyền Nhi, ngoan nào, cởi bộ áo ấy ra! Chúng ta thay… bộ hỷ phục khác.” Giang Dĩ Bác hoảng loạn nói. Bộ đồ này thực sự không thể mặc được. Để cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng bây giờ, hắn chắc chắn sẽ ghen đến chết mất.
“Không được!” Thủy Băng Tuyền nhấc váy lùi ra sau một bước, vẻ dè chừng, kiên quyết nói. “Thiếp mặc kệ, dù thế nào thiếp cũng phải mặc bộ váy cưới này.”
“Tuyền Nhi, ngoan nào, bộ đồ này không thể mặc được.” Giang Dĩ Bác thoáng lên giọng. Đáng chết, hắn phải giết Hoa Cô mới được. Biết rõ thứ đồ này không thể mặc ra ngoài, còn cả gan làm ra?
Hắn lúc này giận quá, quên mất là ai khi ấy cầu hôn được nàng, vui quá hóa rồ, lập tức triệu quản sự của Mẫu Đơn Lâu đến Bắc cảnh, phân phó người ta chuyện gì cũng phải nghe thiếu phu nhân?!
Thủy Băng Tuyền bèn thối lui thêm bước nữa, cứng rắn nói: “Thiếp mặc kệ, hôm nay thiếp sẽ mặc bộ váy này thành thân.”
Nàng cũng đã nhượng bộ hắn rồi đó thôi. Áo cưới trong lòng nàng là bộ váy màu trắng tinh khiết, nhưng vì sự phản đối của Hoa Cô và cũng vì nghĩ cho hắn, nàng đồng ý đổi thành màu đỏ. Còn kiểu dáng này, đã là kiểu dáng bảo thủ nhất nàng có thể nghĩ ra, thậm chí nàng còn chuẩn bị thêm một tấm áo choàng che vai. Hắn còn đòi hỏi gì nữa?
Giang Dĩ Bác đen mặt, gương mặt tuấn lãng tỏ ra căng thẳng, chằm chằm nhìn nàng. Con ngươi đen láy lộ rõ sự cương quyết.
Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác sầm mặt, bèn đổi giọng, dịu dàng nở nụ cười, nhẹ tiến lại gần tựa vào lòng hắn nũng nịu: “Dĩ Bác, tướng công, để thiếp mặc đi, người ta muốn làm tân nương tử đẹp nhất của chàng mà.”
“Không… Không được! Không cần đến bộ váy này, nàng cũng đã là tân nương đẹp nhất rồi.” Giang Dĩ Bác cắn răng đáp, mặt càng đen hơn. Chỉ nghĩ thôi hắn đã muốn phát điên rồi. Nếu thực sự cho nàng mặc ra ngoài, hắn không phải tức chết sao?
Thủy Băng Tuyền bĩu môi buồn bực, sao hắn cố chấp thế nhỉ?
“Dĩ…Bác …”
“Không được!” Không được là không được. Hắn còn muốn bọc nàng kín từ đầu đến chân, không chừa một lỗ hở, huống chi là để nàng mặc bộ váy hở hang này. Không được! Giang Dĩ Bác kiên quyết tự nhủ.
“Chàng xem, thiếp phủ thêm áo choàng thì có thể thấy gì nữa chứ? Chỉ còn lộ mỗi hai tay thôi à!” Thủy Băng Tuyền cũng bắt đầu nóng nảy.
“Tuyền Nhi, ngoan, thay bộ váy này ra đi!” Đừng nói là hai cánh tay, chỉ hai đầu ngón tay cũng không được, Giang Dĩ Bác trộm nghĩ.
“Hoa Cô, chuẩn bị hỷ phục cho thiếu phu nhân!”
“Dạ… thiếu gia,… chỉ có duy nhất một bộ hỷ phục trên người thiếu phu nhân thôi ạ… không… không còn bộ nào khác.” Hoa Cô khóc không ra nước mắt đáp. Nàng biết lúc này có nói gì thì kết cục của mình cũng đã được định sẵn, chỉ mong mình lựa chọn đúng, thiếu phu nhân thực sự có khả năng cứu nàng.
“Ngươi, nói, sao?” Giang Dĩ Bác nghe Hoa Cô từ bên ngoài trả lời, nghiến răng ken két hỏi lại, khiến Hoa Cô đứng cách một bức tường mà cũng bất giác thối lui vài bước.
“Dạ bẩm… bẩm thiếu gia, bộ hỷ phục này của thiếu phu nhân mất hơn một tháng để làm, nên Hoa Cô cũng không thể chuẩn bị bộ khác.” Thực ra, nàng sớm đoán thiếu gia không dễ thuyết phục, nên đã chuẩn bị thêm một bộ ‘dự phòng’. Nhưng dưới sự cưỡng bách của thiếu phu nhân, nàng không có gan nói ra, vả chăng bộ hỷ phục này quả thực đẹp đến mức hoa ghen liễu hờn, thiên địa thất sắc! Nhất định sẽ chấn động thiên hạ! Nàng đánh liều một phen vậy.
Thủy Băng Tuyền cười thầm, Hoa Cô này rất biết hợp tác đấy.
Khẽ tằng hắng một tiếng, Thủy Băng Tuyền đánh mắt ra ngoài, quyết định hạ tối hậu thư: “Đã không còn sớm nữa, chàng thực sự muốn dùng dằng ở đây, bỏ lỡ giờ lành sao?”
Giang Dĩ Bác quay nhìn nàng, sắc mặt u ám, cơ mặt căng cứng khiến người khác chẳng dám thẳng nhìn
Thủy Băng Tuyền lờ đi ánh mắt hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, bình tĩnh vô cùng. Dù sao hôm nay nàng nhất định phải mặc bộ váy cưới này.
“Thiếu… thiếu gia… Giờ lành sắp đến rồi!” Hoa Cô trong lòng tiếp tục than bất hạnh. Lần này thì xong rồi, nàng đã hoàn toàn đắc tội với thiếu gia, chỉ mong ngày mai không bị thiếu gia tống cổ đuổi đi…
“Nghe thấy chưa? Giờ lành sắp đến rồi đó, chàng còn không mau đưa thiếp lên kiệu?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày, khóe mắt liếc nhìn hai nắm tay của hắn như sắp đánh nhau tới nơi, lạnh giọng nói.
Giang Dĩ Bác hít sâu một hơi, không nói tiếng nào, hắn quay người ra khỏi phòng, chưa đợi Thủy Băng Tuyền kịp hoàn hồn, đã lại ào vào như cơn gió, lần này còn cầm theo một tấm cẩm bào màu đỏ. Hắn nhẹ tay phất lên, tấm vải như được thổi vào luồng sinh khí, quấn quanh người Thủy Băng Tuyền. Cho đến khi tấm vải trong tay hắn đã quấn hết, thì Thủy Băng Tuyền cũng oanh liệt trở thành xác ướp!
“Cứ như vậy đi!” Mặt mày Giang Dĩ Bác rốt cuộc cũng dãn ra đôi chút, lại nghĩ, hay là quấn luôn cả cần cổ thon dài của nàng?
Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, giận run người, khuôn ngực phập phồng kích động: “Chàng…”
Giang Dĩ Bác bước đến bế bổng Thủy Băng Tuyền: “Hoa Cô, chuẩn bị giúp thiếu phu nhân lên kiệu.” Giang Dĩ Bác thư thái nói, hắn thà để nàng quấn một mảnh vải đỏ bái đường, còn hơn trưng lên vẻ mỹ lệ của nàng cho đám đàn ông ngoài kia chiêm ngưỡng.
“Buông ra, Giang Dĩ Bác! Chết tiệt, chàng sao có thể làm vậy?” Thủy Băng Tuyền gào lên tức tối. Hai cánh tay nàng đều đã bị mảnh vải quấn chặt không thể động đậy, chỉ còn biết mắng chửi mà thôi.
Giang Dĩ Bác thờ ơ, mặc cho Thủy Băng Tuyền gào thét. Bế nàng lên kiệu rồi, hắn có tiện tay điểm huyệt, tránh cho nàng khỏi tháo mảnh vải quấn trên người xuống.
Thủy Băng Tuyền sa sầm mặt, thiếu nữa giận quá mà ngất xỉu. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh con nhộng của mình lúc này, nàng đã hận không thể cắn chết gã nam nhân này. Hắn lại dám điểm huyệt, không cho nàng động đậy.
“Khởi kiệu.” Hỉ bà ở bên cạnh thấy sắc mặt thiếu gia có vẻ kỳ quặc, nhưng thiếu phu nhân đã lên kiệu thì họ cũng an tâm, dưới ánh mắt ra hiệu của Giang Dĩ Bác, bèn vội vã hô to ‘khởi kiệu’.
Thủy Băng Tuyền được gả đi từ Bắc vương phủ chứ không phải Thủy phủ, nên Thủy lão gia hiện giờ đang chờ đôi tân nhân ở Giang phủ. Bởi thế, Giang Dĩ Bác mới có thể trực tiếp ném Thủy Băng Tuyền vào kiệu hoa như thế.
Cảnh Trúc và Thu Nhi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ, hẳn tiểu thư cũng không ngờ rốt cuộc người lại phải bái đường trong mảnh vải đỏ ấy đâu nhỉ?
Dọc đường đi, người đến xem chen lấn xô đẩy ồn ã cả con đường. Năm nghìn tinh binh và những bộ khoái trong phủ phải vất vả lắm mới chặn được cơn lũ người nháo nhào chen lên xem cảnh rước dâu này.
Chiên trống rền vang, pháo râm ran nổ, đoàn tấu nhạc hơn mười người đi trước dẫn đường, đội đón dâu đông đảo chậm chạp theo sau, khiến cả Tân thành đều bao trùm trong bầu không khí tươi vui rộn rã, tưởng đến khí trời hôm nay cũng đặc biệt hân hoan hơn mọi ngày.
Giang Dĩ Bác không cưỡi ngựa đi trước như thông lệ, mà giục ngựa theo sát kiệu hoa không rời. Trên môi vẫn là nụ cười tươi rói, nhưng trong lòng lại đang dao động.
Dáng vẻ phấn khích của Tuyền Nhi khi đề cập đến bộ hỷ phục ấy lại hiện lên trong tâm trí. Dường như nàng thật sự rất muốn mặc nó để thành thân.
Nhưng… Bộ đồ đó là hỷ phục gì chứ? Có thể mặc ra ngoài được sao? Trong Giang phủ có không ít khách mời đến chứng kiến lễ thành thân của bọn họ…
Chỉ nghĩ đến đây thôi, hàng mày hắn liền cau chặt lại, đầu cũng bắt đầu đau…
Hắn không muốn ép buộc nàng, nhưng…
Cùng lúc ấy, trong kiệu hoa, Thủy Băng Tuyền cũng đang vô cùng buồn bực. Giang Dĩ Bác chết tiệt, tốt nhất chàng cả đời đừng giải huyệt cho ta, nếu không, ta đánh chết chàng!
Nhưng nghĩ lại, đánh chàng thì ích lợi gì chứ? Bỗng lại thấy tủi thân, chẳng phải nàng ăn mặc thế này là để gả cho hắn sao? Hắn không biết áo cưới trong lòng nàng chính là nghi thức kết hôn không thể thiếu. Chính bởi nàng thật lòng muốn gả cho hắn, nên mới muốn khoác lên chiếc váy cưới mà nàng hằng mơ ước, có gì sai nào?
Không phải chỉ là hở vài chỗ thôi sao? Nếu hắn biết trước đây nàng vẫn mặc bikini ra biển bơi luôn thì chẳng phải sẽ phát điên lên sao?
Quá khác biệt, giữa nàng và hắn thật sự quá khác biệt! Thủy Băng Tuyền hậm hực nghĩ.
………
Tiếng chiêng trống dồn dã, dân chúng nhốn nháo ngoi đầu lên giữa đám đông cốt nhìn cho rõ cảnh rước dâu hoành tráng, nhưng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một biển người.
“Tới rồi.” Trương Quang Duệ loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo giòn giã từ xa, chiêng trống rộn ràng, bèn ngước mắt dõi về đội đưa dâu lấp ló ẩn hiện, thoáng cười.
Trữ Hy cũng ngẩng đầu, nhìn đám rước từ xa đi tới, thành tâm chúc phúc. Khác với lần thành thân vội vã cùng Bắc vương gia, lần này nàng hẳn vô cùng hạnh phúc. Bởi Giang Dĩ Bác đã cảm hóa nàng bằng tấm chân tình của y, khiến nàng nguyện lòng gả cho y. Vì thế, dẫu trong lòng vẫn còn nỗi đau mơ hồ đã bị hắn dằn xuống tận sâu trong tim, hắn bằng lòng chúc phúc. Từ nay về sau chỉ còn là bằng hữu chi giao. Vậy cũng đủ rồi.
Người người chen lấn đưa đẩy, Phong Cô Tình cũng lẫn trong đám đông ấy, chăm chăm nhìn cỗ kiệu hoa. Nàng ở trong đó, nhưng lại gả cho một kẻ khác.
“Chủ nhân, nhiều người quá!” Cung Trụ nhìn bức tường người ngày một thêm dày, nghẹn họng trân trối.
Cung Thác nhảy xuống xe ngựa, thấy cảnh tượng này liền nhíu mày, thầm nghĩ chỉ nhìn cảnh trước mắt, đủ thấy khoảng cách giữa Cung gia và Giang gia lớn đến nhường nào?
“Phải làm sao đây ạ? Người đông quá chắc không chen vào nổi!” Cung Trụ nắm chặt thiệp mời của Giang gia, cố gắng lấn lên phía trước nhưng đều bị đám đông đẩy ra lại, bèn quay đầu hỏi ý chủ nhân.
Cung Thác ngẩng nhìn đội đón dâu đang ùn ùn kéo tới, cụp mắt nói: “Chờ Tân nhân vào phủ rồi chúng ta vào sau.”
Cung Trụ thiểu não gật đầu: “Cũng đành vậy!” Mà Giang thiếu gia này cũng thật là, có cần phải long trọng đến mức này không? Hôn lễ này quả là tiền vô khoáng hậu, chưa từng có trên đời.
……..
Kiệu hoa dừng trước cửa lớn Giang phủ, hai bên cửa treo dải pháo dài, vừa châm lửa đã đì đoàng nổ giòn tan…
Trên bậc thềm dẫn vào phủ, có không ít khách đứng chờ, mọi ánh mắt đều chăm chăm nhìn vào cỗ kiệu hoa trước mặt.
Giang Dĩ Bác lập tức nhảy xuống ngựa, đứng nghiêng người bên kiệu.
Đại chưởng quầy lớn giọng hô: “Tân nương xuống kiệu!”
Hỉ bà lập tức vén màn, Giang Dĩ Bác khom người nhìn Thủy Băng Tuyền bên trong đang trừng đôi mắt to đẹp nhìn hắn. Trên đầu nàng phủ một tấm khăn lụa mỏng, căn bản chẳng che nổi gương mặt nàng.
Thủy Băng Tuyền thở dài đầu hàng, sớm biết thế này, nàng chẳng thà nhập gia tùy tục, cứ mặc bộ hỷ phục truyền thống cổ đại còn hơn bị quấn thành xác ướp thế này.
Giang Dĩ Bác nhìn ánh mắt yếu đuối của Thủy Băng Tuyền, cũng thở dài bất lực. Thôi vậy, ai bảo hắn yêu nàng đến vậy? Nếu nàng đã muốn mặc, vậy thì … cứ để nàng mặc vậy!
Hắn đưa tay giải huyệt đạo cho nàng: “Nàng…”
“Thiếp…”
Hai người lên tiếng cùng lúc. Giang Dĩ Bác muốn nói thôi nàng cứ mặc bộ váy này đi. Còn Thủy Băng Tuyền lại muốn nói nàng bằng lòng thay bộ hỷ phục khác. Cũng may Hoa Cô có chuẩn bị một bộ dự phòng.
“Nàng nói trước đi.”
“Chàng nói trước đi.”
Lần này, cả hai lại cùng đồng thanh lên tiếng, Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác nhìn nhau mỉm cười, cách một lớp lụa mỏng, bọn họ dường như đã thấy được lời muốn nói từ mắt đối phương, đều cảm thấy hạnh phúc khi đối phương vì mình chịu hạ mình lùi bước.
Giang Dĩ Bác nhấc mi, con ngươi đen nhánh đậm đà tình ý, hắn nhận lấy dải lụa đỏ từ tay đại chưởng quầy, rồi lại khom lưng nhét một đầu lụa vào tay người ngồi trong kiệu. Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng mà như đã nói cả vạn lời.
“Tân nương xuống kiệu.” Đại chưởng quầy lại hô to lần nữa.
Giang Dĩ Bác nhìn nàng, gương mặt rạng ngời hạnh phúc, dịu dàng đưa tay đỡ Thủy Băng Tuyền bước xuống kiệu.
Lúc Thủy Băng Tuyền cúi người bước ra, bốn phía chung quanh đều lặng ngắt như tờ.
Bởi trên đầu Thủy Băng Tuyền không có chiếc khăn thêu đỏ thắm, mà chỉ là một mảnh lụa mỏng chẳng thể che khuất mặt, lại thêm bộ hỷ phục vô cùng quái dị, mà cũng không hẳn là hỷ phục, chính xác chỉ là một mảnh lụa đỏ quấn quanh người hệt như nhộng nằm trong kén, đến cả tay cũng bị quấn chặt vào trong.
Đại chưởng quầy cũng kinh ngạc trong giây lát, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, khóe mắt lơ đãng đảo qua Hoa Cô, không phải nàng ta đã làm hỏng hỷ phục của thiếu phu nhân rồi chứ? Nếu thật vậy thì nàng ta không xong với thiếu gia rồi!
Trương Quang Duệ nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền, hả, đó cũng là y phục sao? Đôi mắt hắn trừng to hết cỡ. Không thể nào, Dĩ Bác không tiếc tài lực vật lực chỉ vì muốn cho nàng một đám cưới hoàn mỹ hoa lệ, sao cuối cùng, hỷ phục trên người nàng lại biến thành thế này?
Trữ Hy thoáng định thần, trong mắt bỗng có ý cười, đây phải chăng là ý trời?
“Tân nhân đến!” Đại chưởng quầy nhìn nét mặt dại ra của mọi người, sau lưng cũng toát cả mồ hôi lạnh. Hoa cô à, ngươi tự cầu phúc đi.
Giang Dĩ Bác bế Thủy Băng Tuyền thong thả vào Giang phủ…
Nhìn thấy đôi Tân Nhân đã vào trong, đoàn người ngoài cổng mới sực nhớ mà cất tiếng hoan hô chúc mừng.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, mời mọi người tự nhiên uống rượu.” Vừa nói, đại chưởng quầy vừa đánh mắt ra hiệu cho gia đinh và bổ khoái nhanh chóng tập trung trước cổng ngăn không cho đám người này ùa vào trong.
Muốn vào phủ đệ Giang gia, bắt buộc phải có thiệp mời.
Trương Quang Duệ bật cười khe khẽ, vỗ vai Trữ Hy: “Đi thôi, chúng ta đi uống rượu!”
“Trương thiếu gia, Trữ quận vương, mời hai vị vào trong!” Vô Tâm, Vô Hình thấy Trương Quang Duệ và Trữ Hy sóng vai bước lên bậc thềm, bèn cung kính chắp tay mời vào.
Vài bách tính thấy bên này không còn chuyện vui, liền tản ra trở về bàn tiếp tục thưởng thức sơn hào hải vị.
Phong Cô Tình dợm bước xoay đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm phải tờ thiệp mời trong ngực áo, rồi chân tự động bước lên bậc thềm.
Vô Tâm thấy thế, bèn nở nụ cười phải phép: “Phong Các chủ, có thiệp mời không ạ?”
Phong Cô Tình lập tức phóng tờ thiệp trong tay ghim lên cửa, loáng một cái, người đã biến mất tiêu.
Vô Tâm vừa muốn đuổi theo đã bị Vô Tình ngăn lại, hắn phe phẩy tờ thiệp, gật đầu, quả thực chủ tử có đưa thiệp mời đến Vô Tình Các.
“Tại hạ Cung Thác đến muộn, thật không phải.” Cung Thác cũng vừa đến, điềm đạm trình tờ thiệp mời trong tay.
Vô Hình mở ra xem một cái, rồi tươi cười nói: “Mời Cung công tử vào.”
Bên trong cửa chính mở ra những tòa lâu vũ quỳnh các nối tiếp nhau không dứt, mang đậm màu sắc cổ kính, hoa lệ mà tao nhã, mái hiên lưu ly xanh mát, điện đài nguy nga như họa ra từ tranh vẽ, cột trụ sơn son cao chót vót, trên khắc câu đối, trông vô cùng bắt mắt.
‘Giang Thủy Lâu’ là tòa nhà chính của Giang phủ, nằm phía Tây, quay mặt về hướng Đông, gồm hai tầng, tầng dưới sơn màu đồng, tầng trên có màu xanh nhạt, sắc thái trang nhã, góc mái cong vút chạm khắc hình linh thú, nóc lát lưu ly, trụ khắc hình vật. Dưới ánh dương phản chiếu, lóe sáng lấp lánh.
Từng đường nét trạm trổ tinh tế, hòn giả sơn hùng vĩ nối liền những hồ nước rộng nên thơ, trông hệt như thiên thành.
Quả là chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.
Khách vào phủ thấy cảnh đẹp này, đều phải thốt lên câu ấy.
Trong đại sảnh rộng mở ở Giang Thủy Lâu, khách ngồi kín chỗ. Lão tướng gia và Giang lão phu nhân tọa ở hai vị trí trên cùng, Thủy lão gia và tam phu nhân của ông ngồi bên dưới cùng phía với lão tướng gia, vợ chồng Thủy Hoằng Văn đứng phía sau.
Bên khách khứa, ngồi chỗ cao nhất là khâm sai do hoàng thượng phái tới và đại tướng quân dưới trướng Khang vương gia, ngoài ra còn có đại diện do ba vị vương gia ở đất phong phái đến chúc mừng.
Chừng ấy thôi đủ thấy được thái độ của hoàng thất đối với hôn lễ này. Hoàng thượng cho khâm sai tới dự đủ thấy mặt mũi Giang gia lớn cỡ nào. Khang vương gia đang bận rộn chiến sự cũng cử một vị đại tướng quân đưa quà cưới. Nhờ đó, trở thành giai thoại về sự thông tình đạt lý của Khang vương khiến người người kính phục.
Mặt khác ba vị vương gia còn lại đều phái thân tín đến uống rượu mừng, sao lại không mang theo chút tâm tư hàm ý chứ?
Khách đến đây ngoài mặt ai nấy đều tươi cười chúc mừng không ngớt, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc đánh giá vị thế của Giang gia.
“Tân nhân đến!” Tiếng Đại chưởng quầy vọng vào trong.
Nghe thế, khách mời lục tục đứng dậy, chừa ra một con đường cho tân lang tân nương đi vào, cũng mang theo tâm lý của những người bên ngoài, họ hứng thú chờ xem náo nhiệt.
Giang lão phu nhân và lão tướng gia cười híp mắt nhìn đôi tân lang tân nương, nhưng vừa liếc tới mảnh vải bó người Thủy Băng Tuyền thì cứng đờ lại…
Đây là?…
Từ trong đám đông bắt đầu nổi lên tiếng bàn luận tâm ran.
“Sao tân nương lại mặc y phục thế kia?”
“Đúng vậy, lẽ nào là kiểu dáng y phục mới của Mẫu Đơn Lâu sao?”
“Nghe đâu Giang công tử đã gọi quản sự của Mẫu Đơn Lâu đích thân đến chuẩn bị hỷ phục đấy. Không ngờ…”
“Lẽ nào Giang công tử mừng quá hóa rồ, nên cho tân nương tử mặc bộ hỷ phục chẳng giống ai thế này?”
………
Trương Quang Duệ và Trữ Hy vào đến nơi cũng vừa lúc nghe thấy những lời đàm luận ấy.
Từ trong đám khách mời, viên khâm sai nheo mắt nhìn chăm chăm bộ y phục của Thủy Băng Tuyền. Lại nghĩ đến thần sắc của hoàng thượng dạo gần đây. Trên dưới triều đình không ai không biết hoàng thượng một lòng muốn ngăn cản hôn lễ này, nhưng Giang Dĩ Bác thủ đoạn hơn người, có thể khiến hai mươi vạn đại quân của Khang vương uy hiếp rình rập bên ngoài kinh thành, đạt được sự ủng hộ ngấm ngầm của tam vương, cả đến thương nhân khắp nơi cũng nô nức kéo đến Tân thành như trẩy hội.
Thấy lễ bái đường đã ở ngay trước mắt, Giang Dĩ Bác không khỏi vui sướng trong lòng. Tuyền Nhi, nàng sắp là thê tử của ta.
Thủy Băng Tuyền hời hợt liếc mắt, ôi, hôn lễ của nàng…
Đột nhiên, không biết chen lấn thế nào lại có người bị xô ra suýt ngã nhào vào Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác nhanh tay nhanh mắt lập tức kéo Thủy Băng Tuyền vào lòng…
Đúng lúc ấy, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn!
Tuy Thủy Băng Tuyền không bị người ta đụng phải, nhưng mảnh vải đỏ trên người nàng lại bị người nọ giẫm vào, cộng thêm lực kéo của Giang Dĩ Bác…
“Xoẹt” Một tiếng rách chói tai vang lên.
“A…” Thủy Băng Tuyền thảng thốt hô một tiếng, vội cúi đầu nhìn, thấy tiếng rách ấy phát ra từ mảnh vải đỏ quấn quanh người nàng, rồi từ từ, nàng cảm thấy mảnh vảy ấy nới lỏng ra, chảy xuống khỏi người mình…
Giang Dĩ Bác ngẩn người trong giây lát, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức kéo giữ mảnh vải ấy phủ lên vai Thủy Băng Tuyền.
Tiếc thay, đã không kịp nữa nồi.
Không gian như đóng băng tại chỗ, cả thời gian cũng như ngừng lại tại thời khắc ấy.
Hai tay Thủy Băng Tuyền đã được tự do bình tĩnh kéo lại mảnh áo choàng đỏ trên vai nàng, dưới chân là đống vải đỏ, cánh tay và vai mát lạnh khiến nàng đoan chắc bộ áo cưới tuyệt mỹ của nàng đang được ra mắt trước mọi người.
Nén kinh ngạc trước sự việc bất ngờ này, gương mặt mỹ lệ thoáng lấy lại sự đạm nhiên, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười nghiêng thành đổ nước.
Cả không gian như đọng lại trước nụ cười của nàng. Bầu không khí đọng lại, đến hô hấp của mọi người cũng đang đọng lại.
Vô số ánh mắt dán chặt vào Thủy Băng Tuyền.
Cần cổ thon dài được tô điểm bởi chuỗi ngọc châu sáng bóng, nhưng cũng không thể so với màu da trắng ngần như tuyết của nàng. Đôi vành tai nhỏ nhắn mềm mại, xương quai xanh ẩn hiện sau lớp áo choàng, nhưng chẳng thể dấu nổi sự hấp dẫn lôi cuốn, bờ vai ngọc ngà phủ dưới áo choàng đỏ thắm, nửa cánh tay lộ ra ngoài, cổ tay như ngọc mài, ngón tay dài trắng mịn nổi bật trên nền áo đỏ. Bộ ngực cao lấp ló trong bộ váy bó sát. Chiếc váy chít eo tôn lên dáng người cao và những đường cong mềm mại, chỉ thêu kim tuyến nổi lên trên màu váy đỏ, hàng ngọc trai to đều tăm tắp đính trên váy, tà tỏa đều với nhiều tầng lụa mỏng.
Tiếng xuýt xao hít khí mỗi lúc một nhiều, mọi con mắt như muốn vọt ra ngoài, mồm mở lớn hết cỡ, trân trân nhìn Thủy Băng Tuyền. Cùng lúc ấy, luồng sát khí cuồn cuộn phát ra, mạnh mẽ như muốn lật núi khuấy biển, nhưng vì không ai chịu dời mắt khỏi tân nương, nên cũng chẳng ai phát hiện được tân lang dường như sắp đến ngưỡng chịu đựng rồi.
Thủy Băng Tuyền bình tĩnh đứng đó, tư thái mỹ lệ, xuất trần, không để ý đến những ánh mắt nhìn nàng như si như mê, chỉ ung dung quét mắt nhìn Giang Dĩ Bác, thấy gương mặt tuấn lãng đã tối sầm, sát khí đong đầy mắt, chỉ thở dài cảm thán. Thật đáng tiếc, ý người không qua nổi ý trời!
Lúc hắn đỡ nàng đi ra đã nhỏ giọng cam đoan bên tai nàng, chỉ cần nàng nghe hắn lần này, còn sau này bất kể chuyện gì hắn cũng nghe nàng.
Nàng vốn định thỏa hiệp, nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng gật đầu đồng ý. Dẫu sao áo cưới này nàng mặc để hắn ngắm. Hắn đã nhìn thấy rồi, nàng cũng không cầu gì nữa.
Không ngờ…
Aizz, Dĩ Bác tội nghiệp, không biết sẽ còn ngây ngẩn trong bao lâu nữa!
“Dĩ Bác, chàng có muốn bái đường không?” Chứ cứ đứng đực ra như vậy cũng không hay tí nào. Thủy Băng Tuyền lại ngao ngán thở dài trong lòng, ôi, hôn lễ của nàng!
Thật ra, Giang Dĩ Bác cũng không phải muốn đứng như trời trồng thế này, mà là chẳng cách nào bình tĩnh được. Toàn thân hắn cứng đờ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chúng nam nhân ở đây đã thấy được thê tử hắn kiều diễm thế nào, lại nhớ đến vẻ đẹp của nàng… Càng nghĩ, hắn càng muốn phát điên.
Đại chưởng quầy vội vã gọi hồn trở về, bất giác đưa tay lên lau cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn đã cảm thấy ánh mắt muốn giết người của thiếu gia ngày càng sắt bén rồi! Cũng hết cách, ai bảo thiếu phu nhân mặc bộ hỷ phục này quá.. quá đẹp! Hắn rốt cuộc cũng hiểu không phải Hoa Cô làm hỏng hỷ phục, mà là thiếu phu nhân mặc vào quá vừa vặn, quá xinh đẹp mà thôi. Hắn thật khâm phục dũng khí của Hoa Cô, loại y phục này cũng dám đưa cho thiếu phu nhân mặc, không sợ thiếu gia lấy mạng hay sao?
“Tân nhân bái đường!” Đại chưởng quầy run người một cái, cả tiếng rống to.
Mọi người bị tiếng rống như trời long đất lở làm giật mình sực tỉnh.
Giang lão phu nhân đã trải qua bao sự đời, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự sững sờ không tin nổi.
Sau đó mọi người lại không nhịn được tiếp tục chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền.
Giang Dĩ Bác lúc này muốn giết người đến nơi!
Trên mặt đại chưởng quầy mồ hôi túa ra ngày một nhiều, chỉ có thể nhanh miệng hô: “Nhất bái thiên địa.”
Nhìn hai người bái xong đứng lên là hô tiếp: “Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!” Đại chưởng quầy hô liên tục, không quản đầu óc Thủy Băng Tuyền choáng váng đến nơi, chỉ sợ chậm một chút thiếu gia sẽ thực sự động thủ giết người…
Thủy Băng Tuyền còn chưa kịp đứng thẳng người, đã bị nam nhân bên cạnh ôm eo vọt thẳng vào trong…
Trong suốt lễ bái đường, chẳng có mấy người thực sự tỉnh táo, ngọai trừ đại chưởng quầy bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Giang Dĩ Bác dọa run mà cấp bách làm chủ lễ cũng chỉ có Thủy Băng Tuyền và Giang Dĩ Bác đủ bình tĩnh đến thực hiện xong nghi thức.
Đôi tân nhân đã biến đi từ lâu mà Lão tướng gia và Giang lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị vẫn chưa phục hồi tinh thần. Đừng nói đến số khách mời hồn siêu phách lạc trong sảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...