Edit: Boringrain
Giang Dĩ Bác ôm chặt giai nhân vào lòng. Cuộc chiến giữa Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Kỳ bây giờ mới bắt đầu, tình trạng căng thẳng, quyết liệt sẽ còn kéo dài, hắn không thể đợi thêm nữa!
“Tuyền Nhi, theo nàng trận chiến này sẽ mất bao lâu?”
Thủy Băng Tuyền thờ ơ đáp: “Thiếp chẳng quan tâm, chỉ cần bọn họ không đụng đến Bắc cảnh, thiếp mặc kệ bọn họ chém giết tranh giành!”
“Nên nàng mới mượn Trữ Thiên Khang năm nghìn tinh binh?” Giang Dĩ Bác nheo mắt hỏi. Bắc cảnh có diện tích lớn như vậy, quả là miếng mồi ngon cho bất cứ kẻ dã tâm nào.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ dùng năm nghìn tinh binh này trấn thủ Bắc cảnh!” Thủy Băng Tuyền tự tin cười đáp.
Giang Dĩ Bác cúi đầu, thấy nét mặt nàng uể oải phong trần, không khỏi thương tiếc: “Nàng ngủ cùng Tiểu Miêu đi, những chuyện sau này cứ để ta lo.” Năm nghìn tinh binh? Vậy hắn sẽ thay nàng, dùng số binh sĩ này, bảo vệ dân chúng Bắc cảnh khỏi khói lửa chiến tranh. Trong mắt Giang Dĩ Bác lóe lên tia hàn quang bén nhọn.
“Ừ.” Thủy Băng Tuyền đã mệt đến díu cả mắt, ngồi lâu trên xe ngựa, cả tấm lưng lẫn xương sống của nàng đau không gượng ngồi nổi, lúc này nàng chỉ muốn được ngủ đẫy một giấc mà thôi.
Ôm Tiểu Miêu bé nhỏ thơm hương sữa vào lòng, Thủy Băng Tuyền nhẹ hôn lên đôi má mềm mại trắng mịn của thằng bé, đôi mắt lim dim hé nhìn Giang Dĩ Bác đang chằm chằm dán mắt vào mẹ con nàng.
“Thiếp ngủ đây.” Không biết khi Tiểu Miêu thức dậy thấy nàng nằm bên có tươi cười nhào vào lòng nàng không?
Nhìn hai mẹ con Thủy Băng Tuyền ôm nhau ngủ vô cùng ấm áp, từ tận đáy lòng Giang Dĩ Bác trồi lên niềm hạnh phúc khó gọi tên. Vĩnh viễn, một nhà ba người bọn họ sẽ không bao giờ cách xa nữa. Nay Tuyền Nhi đã công bố chuyện tình của họ trước thiên hạ, thì việc cấp bách tiếp theo chính là một hôn lễ hợp thức!
Hắn muốn cho toàn thiên hạ đều biết, nàng là thê tử của Giang Dĩ Bác hắn.
………
Vừa nhấc mi, đập vào mắt Thủy Băng Tuyền là đôi viên bi ve to tròn lúng liếng đang chằm chằm nhìn nàng không chớp của Tiểu Miêu.
Khóe môi hé lên nụ cười rạng rỡ, bờ môi đỏ của Thủy Băng Tuyền đặt lên khuôn mặt Tiểu Miêu một cái hôn thật kêu: “Tiểu Miêu, mẹ về rồi!”
Tiểu Miêu vẫn yên lặng nhìn Thủy Băng Tuyền, môi nhoẻn cười…
“Tiểu Miêu… Tiểu Miêu… Mẹ nhớ con quá!” Thủy Băng Tuyền có được nụ cười đã lâu không gặp của con trai, trong lòng vô cùng vui sướng, liên tục thả những nụ hôn lên mặt Tiểu Miêu, khiến thằng bé thích chí cười ha hả, nướt bọt nhễu ròng ròng…
“Vương phi, người dậy rồi ạ?” Thu Nhi nghe thấy tiếng động trong phòng, vội chạy vào xem.
“Thu Nhi, những ngày này vất vả cho ngươi rồi.” Thấy Thu Nhi đi vào, Thủy Băng Tuyền nhẹ giọng nói.
Thu Nhi lại lắc đầu: “Không đâu ạ, mấy ngày nay công tử lúc nào cũng bế theo tiểu thế tử, Thu Nhi muốn chăm sóc cũng chẳng có cơ hội.” Giang công tử hết mực yêu thương tiểu thế tử. Gặp được một người đàn ông tốt như vậy, nàng lấy làm vui thay cho Vương phi. Lại nói, vương phi có thể trước mặt toàn thể thiên hạ, dõng dạc tuyên bố người yêu Giang công tử, khiến nàng cảm thấy vô cùng khâm phục. Cũng chỉ có Giang công tử mới xứng với một kỳ nữ như người.
“Vậy ư?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày, tự mình chăm sóc Tiểu Miêu? Giang Dĩ Bác ư?
“Đúng vậy ạ, thế tử bây giờ thân thiết với công tử lắm, chẳng thèm đến Thu Nhi nữa!” Thu Nhi trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ vô cùng thành thật.
“Chàng đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền ngồi dậy, bế Tiểu Miêu lên. Ừm, quả thực tên nhóc này đã nặng lên một chút. Chừng như cha thằng bé chăm sóc nó rất chu đáo.
“Công tử đã về Giang phủ, nói là có việc phải làm.”
Thủy Băng Tuyền gật đầu xem như đã nghe thấy, lại cúi nhìn Tiểu Miêu.
Nhịn không được, nàng nhẹ véo vào mũi nó: “Tiểu Miêu cười cho mẹ xem nào!”
Tiểu Miêu rất nghe lời, bật cười lộ ra hàng lợi phấn hồng khiến Thủy Băng Tuyền thỏa mãn, ôi, Tiểu Miêu của mẹ!
“Sau này mẹ sẽ không rời xa Tiểu Miêu của mẹ nữa.” Nhẹ vuốt ve mái tóc thơ mềm mại, Thủy Băng Tuyền cất giọng trịnh trọng nói.
“Vương phi, có đại công tử và phu nhân đến thăm!” Giọng Cảnh Trúc từ bên ngoài vọng vào.
……….
Trong chính sảnh, vợ chồng Thủy Hoằng Văn nhác thấy Thủy Băng Tuyền đi vào, bèn đứng lên.
“Tuyền Nhi…” Thủy Hoằng Văn không nén được xúc động, vội vàng bước lại, chăm chú nhìn Thủy Băng Tuyền, giọng nói toát lên sự lo lắng.
Thủy Băng Tuyền bèn cười: “Đại ca, mới bao lâu mà sao nhìn huynh như thể chúng ta đã không gặp nhiều năm vậy?”
Thế nhưng trong lòng nàng vẫn không ngăn được dòng nước ấm chảy qua. Chuyện xảy ra ở kinh, hẳn đại ca đều nghe phong phanh tin tức, thế nên mới lo lắng nhường này. Nhưng mọi chuyện đều đã qua, nay nàng đã về tới Bắc cảnh, thì sẽ không khiến họ phải bận lòng thêm nữa.
“Về là tốt, về là tốt rồi!” Tận mắt thấy Thủy Băng Tuyền bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng của Thủy Hoằng Văn rốt cuộc cũng về lại lồng ngực. Khi đó, vừa nghe tin không hay của Tuyền Nhi, hắn đã định bôn ba suốt đêm hồi kinh, nhưng chưa kịp xuất phát, đã nhận được tin Tuyền Nhi đang trên đường về Bắc cảnh.
“Ha ha, đại ca, đại tẩu, sao hai người không đưa chất nữ đến cho muội nhìn một cái?” Tấm lòng của Thủy Hoằng Văn, nàng nhận rồi sẽ mãi mãi không quên. Nhưng không muốn tiếp tục đề tài ấy nữa, Thủy Băng Tuyền bèn cười dài đổi đề.
“Khả Nhi đang ngủ, có ông ngoại tẩu trông chừng.” Vương Yên sinh con xong càng thêm mặn mà mỹ lệ, ngượng ngùng cười đáp Thủy Băng Tuyền.
“Khả Nhi? Đứa bé tên Khả Nhi ư?” Thủy Băng Tuyền nheo mắt hỏi.
“Đúng vậy, Thủy Khả Nhi, người con gái động lòng người.” Thủy Hoằng Văn hớn hở cười, nét kiêu ngạo của người làm cha khiến Thủy Băng Tuyền bất giác cúi đầu nhìn Tiểu Miêu trong lòng. Đúng vậy, trong lòng cha mẹ, con cái chính là báu vật quý giá khiến họ kiêu ngạo.
“Tuyền Nhi, mọi người trong phủ vẫn khỏe chứ?”
“Cha và tam nương đều khỏe, đại ca không cần lo lắng.” Thủy Băng Tuyền thư thái ngồi xuống ghế, đoạn quay sang hai người Thủy Hoằng Văn: “Đại ca, đại tẩu, mau ngồi xuống.”
“Aizz, thái bình ở kinh thành lúc này chỉ là tạm thời, ta còn đang phân vân không biết có nên đưa Yên Nhi hồi kinh không nữa?!”
“Đại ca, cha và tam nương nhờ muội chuyển lời, nói huynh đợi mọi chuyện ổn thỏa hẵng hồi kinh thăm nhà.” Chiến hỏa có thể nổ ra bất cứ lúc nào, lên đường đi xa lúc này không phải là lựa chọn khôn ngoan.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Thủy Hoằng Văn gật đầu. Tuy hắn rất muốn đưa mẹ con Yên Nhi về gặp mẫu thân, nhưng lúc này vẫn chưa thích hợp.
……….
Về chiều, mặt trời rực đỏ. Thủy Băng Tuyền dành hết cả buổi chỉnh lý phê duyệt số công văn trong tháng rồi. Về cơ bản, nàng đã có cái nhìn tổng lượt về tiến độ làm việc của bọn Trữ Hy và Cao Nho An. Xem xét tình hình tài chính của Bắc cảnh, Thủy Băng Tuyền miết ngón tay lên đuôi mày, vẻ trầm tư. Bạc trong kho vẫn còn dư dả, nhân khẩu Bắc cảnh lại không đông, chắc đủ cho việc tiếp tế năm nay.
Khép tập giấy, Thủy Băng Tuyền vươn vai đứng dậy, nàng muốn ra ngoài xem Tiểu Miêu thế nào. Lúc này, Tiểu Miêu đang chơi cùng bốn đứa trẻ Thanh, Bạch, Chu, Huyền…
Dừng chân cách chỗ Tiểu Miêu không xa, Thủy Băng Tuyền nheo mắt nhìn con trai nằm trên thảm lót, mắt đánh vòng dõi khắp xung quanh, miệng bật lên những tiếng i a thích thú.
“Vương phi.” Vừa trông thấy Thủy Băng Tuyền, Thu Nhi vội vã chạy đến hành lễ.
“Tham kiến vương phi.” Bốn đứa trẻ cũng biến sắc, đều cung kính dập đầu.
“Đứng lên đi, các ngươi học tập đến đâu rồi?”
Bốn đứa trẻ này, nàng đặt tên chúng theo chữ đầu của thần thú tứ phương (Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ), ý muốn huấn luyện bọn chúng, không phải chỉ là bạn cùng chơi bên cạnh Tiểu Miêu, mà còn là trợ thủ đắc lực vì Tiểu Miêu cống hiến. Bởi vậy, nàng rất xem trọng việc dạy dỗ bốn đứa trẻ này.
“Bẩm vương phi, mỗi ngày họ đều cùng Đồng Nhi luyện công.” Một giọng nói thành thục trầm ổn đại diện cho bốn đứa trẻ trả lời, đó là Đồng Nhi.
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Tốt lắm, đợi vài ngày nữa ta sẽ tiếp tục dạy các ngươi, cũng sẽ kiểm tra những gì các ngươi học trước đó, hãy chuẩn bị trước đi.”
“Dạ.” Những giọng nói non nớt cùng đáp lại, Thủy Băng Tuyền vô cùng hài lòng.
……..
Đêm yên tĩnh, sao sáng khắp trời. Trong phòng, Thủy Băng Tuyền lẳng lặng nhìn gương mặt bình yên của Tiểu Miêu khi ngủ, không khỏi nhoẻn cười. Tiểu Miêu, mẹ hy vọng con được lớn lên trong hạnh phúc, vui vẻ.
“Cũng không biết cha con đang làm gì nữa, trừ hôm đầu tiên ra, mẹ chẳng thấy bóng dáng chàng đâu cả. Thần thần bí bí!” Thủy Băng Tuyền thì thào khe khẽ.
“Ha ha, may mà ta tới đúng lúc, mới biết được Tuyền Nhi nhớ nhung ta đến vậy, không thì thật đáng tiếc!” Giang Dĩ Bác cười như có như không, nhìn Thủy Băng Tuyền nói. Ánh mắt hắn sáng rỡ như ngọc châu, thẳng đáp xuống Thủy Băng Tuyền.
“Chàng đang giấu ta chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày, ngoảnh đầu nhìn nam nhân vừa tới.
“Đúng là không chuyện gì qua nổi mắt nàng, còn tưởng nàng chỉ quan tâm mỗi Tiểu Miêu thôi chứ.” Giang Dĩ Bác cởi áo khoác, buông giọng trêu ghẹo.
“Nói đi, là chuyện gì! Thẳng thắn được khoan hồng, quanh co bị nghiêm phạt.” Thủy Băng Tuyền nhìn Giang Dĩ Bác từ tốn cởi ngoại y, nhìn hắn nhẹ nhàng bế Tiểu Miêu đến giường nhỏ ở kế bên, nhìn hắn nhẹ nằm xuống, nháy mắt đã đè nàng dưới thân…
“Tuyền Nhi, gả cho ta đi!” Giang Dĩ Bác trịnh trọng cất tiếng.
Thủy Băng Tuyền nghe những lời nói bất thình lình ấy, dại ra trong giây lát, kinh ngạc ngẩng nhìn đôi mắt lấp lánh của người đàn ông đó.
Khục khặc cổ họng một hồi, Thủy Băng Tuyền tìm được giọng nói của mình trở về: “Chàng cầu hôn thiếp ư?”
“Cầu hôn?” Giang Dĩ Bác khựng lại, ngẫm ra thì cũng đúng, hắn quả thực đang đợi nàng gật đầu đồng ý gả cho mình. “Đúng vậy, ta đang cầu hôn nàng!”
Thủy Băng Tuyền hơi cúi mắt, lòng thoáng hiện lên những cảm giác lạ lùng. Trong ký ức của mình, đây không phải lời cầu hôn đầu tiên nàng nhận được. Nhưng trước người đối diện, nàng bỗng thấy bối rối ngượng ngùng. Có lẽ do chuyện đến đột ngột quá.
Giang Dĩ Bác chằm chằm nhìn biểu cảm trên mặt nàng, hắn rũ mi, không vội bức ép nàng trả lời.
Thủy Băng Tuyền nhấc mi, đối mắt với Giang Dĩ Bác một hồi.
Trong đáy mắt hắn, nàng thấy được sự ôn nhu dịu dàng, tình yêu thương nồng đậm. Trước đến nay, nàng chưa từng hoài nghi tâm ý của hắn dành cho nàng.
“Được.” Nếu đó là điều hắn muốn, nàng nguyện lòng gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn. Lúc nghe câu trả lời của nàng, đáy mắt hắn càng lấp lánh lạ thường.
“Nàng nói lại lần nữa.” Vẻ vui sướng dạt dào lấp đầy trên gương mặt anh tuấn của hắn.
“Thiếp đồng ý gả cho chàng.” Nhìn hắn vui sướng, Thủy Băng Tuyền cũng thấy thỏa hạnh phúc dâng tràn.
Giang Dĩ Bác không nói gì thêm, vội cúi đầu đặt một nụ hôn nên đôi môi mọng đỏ, khẽ khàng nói: “Tuyền Nhi, ta yêu nàng, một đời một kiếp.”
Hốc mắt cay cay, Thủy Băng Tuyền chẳng đáp lời nào, chỉ quàng tay ôm cổ, nhướn người chủ động hôn hắn. Điều ấy, không cần hắn nói, nàng cũng biết.
Hai người cùng siết chặt tay ôm, bàn tay đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, lại dịu dàng ôm người phụ nữ mềm mại ấm áp trong lòng, triền miên khôn dứt.
Là ai khiến ai lay động? Là nam nhân cường thế? Hay nữ nhân yêu kiều?
Lúc này, tự tận nội tâm, chỉ dục vọng mạnh mẽ tuôn trào mới thể hiện được tình cảm sâu sắc giữa họ…
Mãi đến khi hai người hít thở không thông, thì hai đôi môi mới tách rời nhau ra, đôi mắt thăm thẳm sâu không thấy đáy của Giang Dĩ Bác dừng trên đôi mắt ý loạn tình mê của Thủy Băng Tuyền, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia sáng, nguy hiểm tà mị.
Tia dục vọng xâm chiếm tràn lan trong đáy mắt, hắn chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền, khiến mỗi tấc trên da mặt nàng đều không ngừng run rẩy. Khiến nàng muốn trầm luân trong dục vọng, để hắn yêu thương, cùng hắn hòa hợp.
Thủy Băng Tuyền cong người hiến dâng, mặc hắn mạnh mẽ xé đôi lớp ngoại y vướng víu, lại thuận tay xé luôn lớp nội y che lấp xuân quang, cho đến khi nàng ở trước mặt hắn với hình dáng nguyên sơ không cần che đậy. Còn hắn, vẫn khoác bộ trung y trắng tuyết, quỷ mị như ma quái, tiêu sái như tiên nhân. Loại phong thái phức tạp ấy lại khiến nàng quay cuồng đến trầm luân, đôi mắt u ám sâu thẳm muốn nhấn chìm nàng trong khát khao dục vọng.
Khẽ đưa tay, kéo lớp bạch y xuống, nàng muốn hắn, muốn cùng hắn giao hòa, muốn mặc cho khát vọng nguyên thủy nhất của con người bùng cháy…
Khi đôi bàn tay cứng cáp vân vê trên gò đôi mềm mại đầy đặn của nàng, thì tiếng ngâm nga khe khẽ bật ra khỏi đôi môi mọng đỏ. Tia lí trí cuối cùng cũng tan biến theo tiếng rên ấy, Giang Dĩ Bác cúi đầu, cảm nhận bàn tay nàng run run kéo lớp áo của hắn xuống, từ bàn tay hắn lại truyền đến cảm giác mịn màng khó cưỡng…
Hắn sốt ruột, bèn thay nàng cởi bỏ y phục trên người mình, vứt bừa bên giường, con ngươi đen thẳm chăm chú nhìn đóa hóa nở rộ dưới thân. Hắn nhẹ gầm một tiếng, môi phủ xuống, tựa như trước mặt hắn là một món sơn hào hải vị, khiến hắn tham lam thưởng thức…
Thủy Băng Tuyền không kiềm được run rẩy, hai tay cuồng loạn ôm đầu hắn, nhất thời, không biết nên đẩy ra đôi môi châm lửa trên người nàng, hay ôm chặt hắn cho hắn thưởng thức thêm nhiều. Đôi chân như ngọc quấn lên thắt lưng rắn chắc. Tiếng thở dốc kèm theo lời rên rỉ: “Dĩ Bác…”
“Ừ…” Ngón tay thon dài ve vuốt trên thân thể nàng, tận hưởng xúc cảm từ làn da noãn nà, từ từ thăm dò nơi suối nguồn hắn khao khát…
“Đừng …” Thủy Băng Tuyền cảm nhận cơn khoái cảm từ ngón tay hắn mang đến.
Giang Dĩ Bác ngẩng đầu, đôi mắt tà mị tràn đầy dục hỏa, nhìn nàng đã loạn ý, không chần chừ thêm nữa, hắn nhấc eo, thúc mạnh vào nàng…
Thủy Băng Tuyền rên rỉ ưỡn ngực nghênh đón hắn, mái tóc như mây tuôn chảy tựa dòng suối, phong tình vạn chủng, mê loạn lòng người. Hắn quàng tay ôm nàng, để nàng nương theo nhịp điệu của hắn, cùng hắn cuồng loạn, rồi mạnh mẽ xuyên sâu vào thân thể nàng, khát cầu khoái cảm.
…….
“Hừ, thiếp không muốn gả cho chàng nữa!” Thủy Băng Tuyền cảm thấy thân thể rệu rã mềm nhũn như bông, buồn bực cất tiếng.
Giang Dĩ Bác cong môi hé ra nụ cười thỏa mãn, nghe vậy bèn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cười dài: “Nàng đã đồng ý mà còn hối hận ư? Lẽ nào… Vi phu không thỏa mãn nương tử?”
“Đi chết đi, thiếp sợ gả cho chàng rồi, ngày nào đó sẽ chết không còn mảnh xương dưới dục vọng không đáy của chàng.”
“Ha hả…” Giang Dĩ Bác cười trầm, giọng điệu êm ái dễ nghe, càng làm Thủy Băng Tuyền thêm tức giận, đánh lên ngực hắn một cái: “Lại còn cười nữa!”
Giang Dĩ Bác không để tâm đến sự giận dỗi ấy, bắt lấy tay nàng, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tuyền Nhi, ta đang chuẩn bị cho lễ thành thân của chúng ta, nàng sẽ là tân nương đẹp nhất trên đời.” Hắn vốn cho rằng mình có thể kiên nhẫn đợi đến khi sóng yên bể lặng, mới cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ. Nhưng ngay lúc nàng hùng hồn tuyên bố nàng yêu hắn, thì hắn đã không thể khống chế nổi khát khao được nói cho cả thiên hạ biết, nàng là thê tử của hắn. Để không ai còn dám dòm ngó tới nàng nữa.
Thủy Băng Tuyền chớp mắt, ghé đầu vào ngực hắn: “Hôm thành thân, thiếp muốn mặc áo cưới.”
(*Áo cưới, nguyên văn là ‘hôn sa’, áo trắng kiểu Tây ấy, khác với ‘giá y’ là áo cưới màu đỏ truyền thống của Trung Quốc)
“Áo cưới? Áo cưới là gì?” Giang Dĩ Bác mờ mịt hỏi.
Thủy Băng Tuyền kéo cong khóe môi, nháy mắt tinh nghịch…
“Chàng không cần biết, chỉ cần chàng đồng ý dù thiếp mặc y phục gì thành thân, chàng cũng không được phản đối. Nếu không, thiếp không thèm gả nữa, chúng ta tiếp tục vụng trộm!”
Giang Dĩ Bác chau mày, thấy bộ dáng của nàng như vậy, đầu óc nhanh chóng suy đoán. Áo cưới? Là y phục mặc vào ngày thành thân?
“Sao nào, chàng đồng ý hay không?” Nghĩ đến ngày nàng mặc áo cưới gả cho hắn, tâm tình đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
“Áo cưới là hỷ phục mặc vào ngày thành thân ư?” Giang Dĩ Bác vốn định đáp ứng, nhưng ngẫm lại, cứ phải hỏi kỹ cho chắc.
“Đúng vậy, là y phục chỉ mặc vào ngày thành thân thôi.” Thủy Băng Tuyền gật đầu chắc nịch.
Giang Dĩ Bác nhìn biểu cảm của nàng, sủng nịch gật đầu: “Ừ, ta đồng ý!”
Thủy Băng Tuyền hài lòng nhoẻn cười, chờ mong ngày gả cho hắn. Cũng tốt, tính trước bước không qua, nàng vốn định hai năm nữa mới gả cho hắn, nhưng hôm nay, chiến tranh nổ ra, thành thân sớm hay muộn đã không còn quan trọng. Thật may là khi đó ở Thủy Phủ, nàng đã thản nhiên nói với thế nhân mình yêu hắn.
Hôn lễ này, thật đáng chờ mong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...