Công Tôn quân thu dọn hành trang, chuẩn bị rút về Bắc Bình.
Tôn Vũ và Công Tôn Toản đã sớm bàn bạc, Công Tôn Toản dẫn quân trở lại Bắc Bình, Tôn Vũ thì theo quân của Khổng Dung đi Bắc Hải tìm kiếm Hoa Đà, lo chữa trị bệnh nan y của hắn. Công Tôn Toản dặn dò kỹ lưỡng Tôn Vũ một hồi, nào là chú ý ăn ngon, nào là ngủ đủ giấc, trên đường an toàn là trên hết, lo sớm trở lại Bắc Bình, vân vân và vân vân.
Tôn Vũ vui vẻ cười hì hì nghe nàng dặn dò. Phụ nữ là thế, có đôi khi họ rất phiền, nhưng nhiều lúc sự quan tâm tỉ mỉ của họ lại khiến người ta ấm áp yêu thương.
"Bá Khuê, sau khi về Bắc Bình ngày đêm luyện binh, cẩn thận đề phòng Viên Thiệu, không nên chủ động đi trêu chọc bà ta.". Tôn Vũ cũng dặn dò nàng, nói: “Công Tôn gia chúng ta bây giờ chưa phải là đối thủ của Viên Thiệu. Làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngự, chờ ta trị lành bệnh trở lại, chúng ta sẽ thương lượng kế tiếp nên làm thế nào."
Công Tôn Toản gật gật đầu.
Tôn Vũ mang theo Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ rời khỏi doanh trại Công Tôn quân, điều khiển một chiếc xe ngựa đi về hướng quân đội của Khổng Dung. Công Tôn Toản ở xa xa đưa mắt nhìn theo hắn, hết sức lưu luyến không muốn rời xa. Thật ra thì Tôn Vũ cũng thật lòng không nỡ rời xa nhuyễn muội tử, nhưng có điều chữa bệnh quan trọng hơn. Nhuyễn muội tử lại không thể vứt bỏ quân đội của nàng không quản đến, đành phải tạm thời tách ra.
Chẳng qua Bắc Hải cách Bắc Bình cũng không xa, tìm được Hoa Đà trị lành bệnh rồi, muốn chạy về Bắc Bình chỉ cần một tháng mà thôi.
Rất nhanh quân doanh Công Tôn quân đã khuất khỏi tầm mắt, Tôn Vũ không nhìn thấy bóng dáng của nhuyễn muội tử nữa. Tôn Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng hư vô.
Công Tôn Toản an bài cho Tôn Vũ ba mươi tên bạch mã nghĩa quân sung làm hộ vệ đi theo. Nhưng một chiêu "Khuynh đảo chúng sanh" của Điêu Thuyền làm đám hộ vệ này còn đang mềm nhũn người, cũng chỉ có thể cỡi ngựa đi theo sau xe ngựa.
Đội trưởng đội hộ vệ tên là Yến Vân, là một nam tử vóc người lực lưỡng, mặt mũi kiên nghị. Y là một thiên phu trưởng được chọn ra từ bạch mã nghĩa quân. Lúc này toàn thân y mềm nhũn đi sát bên xe ngựa của Tôn Vũ, có vẻ buồn bực nói: "Tôn tướng quân, vốn là thuộc hạ nên giúp ngài đánh xe. Nhưng mà…cả người thuộc hạ bây giờ không có sức lực gì hết, yếu đến roi ngựa còn vung không nổi..."
Tôn Vũ vừa đánh ngựa vừa cười nói: "Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi. Cũng không biết chiêu này của Điêu Thuyền kéo dài bao lâu đây. Ta nghĩ nhiều lắm cũng chỉ một ngày mà thôi, hôm sau ngươi lại là một hảo hán như rồng như hổ rồi."
Yến Vân cười khổ đáp: "Tôn tướng quân nói giỡn rồi, hảo hán cái gì chứ? Đàn ông chúng ta đều không thể dùng võ tướng kỹ, không gánh nổi từ hảo hán rồi, đều là mạng lính quèn mà thôi. Éc... Ta là nói không bao gồm Tôn tướng quân ở bên trong đâu."
Tôn Vũ cười khổ một tiếng, cũng không tiếp lời.
Yến Vân lại nói: "Tôn tướng quân, thuộc hạ cảm thấy đám phụ nữ vẫn không đủ hung ác. Nếu thuộc hạ là Đổng Trác, thừa cơ hội toàn quân binh lính liên minh quân đều mất hết sức lực, các đại tướng đều bị Lữ Bố đánh trọng thương thì sẽ phái ra một đám kì binh, nhất định tiêu diệt được toàn bộ liên minh quân."
Tôn Vũ lắc đầu, cười nói: "Nhà ngươi cũng thật ác độc... Lữ Bố với Điêu Thuyền cũng không đả thương người, có lẽ Đổng Trác cũng là một người tốt." Hắn vừa dứt lời liền kêu lên ôi chao, trong lòng cảm thấy không yên bụng.
Tôn Vũ quay đầu lại nhìn, Công Tôn quân đang từ từ rút lui. Bởi vì đám lính cũng đều bủn rủn tay chân rút lui thật sự không nhanh. Tôn Vũ càng thêm lo lắng, nếu như lúc này truy binh đến, với tính tình của nhuyễn muội tử thì nàng nhất định không chịu vứt bỏ binh lính một mình chạy trốn. Lần trước đại quân Ô Hoàn truy kích Công Tôn quân, nhuyễn muội tử thà rằng tự mình làm con mồi để cho quân lính chạy trốn, làm người thiện lương đến mức nào... Nếu như lúc này truy binh của Đổng Trác đến, nhuyễn muội tử nhất định sẽ chết.
Tôn Vũ thở dài, thấp giọng nói: "NM01, bay lên trên không trung quan sát hướng Hổ Lao quan. Nếu có dâu hiệu của kẻ địch, lập tức báo cáo cho ta."
Thật đúng là sợ thứ gì thứ đó liền tới.
NM01 mới vừa bay lên không bao lâu đã bay trở lại báo cáo: "Chủ nhân, cửa chính Hổ Lao quan mở ra rồi. Một đội quân ước chừng hai vạn kỵ binh xuất quan, đang hướng quân ta đánh tới. Trước mắt cách quân ta còn có năm dặm đường!"
Thời ơi, Tôn Vũ kinh hãi. Mình còn nói Đổng Trác là người tốt, tốt cái rắm ấy mà tốt. Bây giờ phải làm sao đây?
Hai vạn người... Chắc chắn còn có đại tướng dẫn quân. Liên minh quân xem chừng đã không còn tướng nào xuất trận được, binh lính cũng không nốt. Hai vạn binh mã chỉ cần giết tới đây, quân liên minh sẽ máu chảy thành sông, Công Tôn quân cũng chắc chắn chạy không thoát. Nhuyễn muội tử cũng có thể có vì bảo vệ bạch mã nghĩa quân mà bị giết chết.
Tôn Vũ cảm giác trái tim mình đang dập tình thình! Làm sao bây giờ? Hiện tại sử dụng "Kỵ tướng" chạy trối chết? Quay trở lại gặp nhuyễn muội tử, khuyên nàng không cần lo thủ hạ binh lính, kéo nàng lủi gấp?
Nhưng là với tính tình của nàng sẽ tuyệt đối không chịu bỏ rơi chẳng ngó ngàng gì đến binh lính, nên làm gì bây giờ? Hay là đánh ngất nàng, mang nàng chạy trốn? Tôn Vũ cắn chặt răng nghĩ thầm, kế hiện nay có lẽ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hắn đang định giật cương chuyển hướng ngựa, cánh tay vung lên đột nhiên đụng phải một món đồ trong ngực. Đó là một quyển sách. Đúng! Là một quyển sách cuộn lại trong ngực, phía trên viết đầy những ký tự cổ xưa thần bí — “Thái bình yêu thuật” .
Tôn Vũ hai mắt sáng ngời, chí bảo “Thái bình yêu thuật” . Đúng rồi, còn có nó! Biện pháp này nói không chừng có thể cứu được Công Tôn quân thoát nạn.
Hắn dặn dò Trương Yến: "Ngươi cùng những hộ vệ khác bảo vệ Triệu Vân trở về cạnh chủ công, nói cho chủ công mau chóng rút về Bắc Bình. Binh lính hiện tại không còn sức lực nữa rồi, bảo tất cả bọn họ ném hết vũ khí, mũ giáp đi, tranh thủ thời gian mau chóng chạy lẹ đi cho ta. Ta không cần các ngươi bảo vệ."
Yến Vân kỳ quái, vội vàng nói: "Tôn tướng quân, sao có thể như vậy được. Chủ công muốn chúng ta hộ vệ ngài, ngài sao lại đuổi chúng ta trở về."
Tôn Vũ nhếch miệng nói: "Chủ công cũng phải nghe ta. Ngươi có nghe hay không?"
"Ặc..." Yến Vân đổ mồ hôi, lời này cũng nói ra được... Mặc dù chủ công nghe lời ngài nói chúng ta cũng biết đấy, nhưng mà ngài cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ. Hắn chẳng thể làm gì nữa trừ việc ngoan ngoãn vâng lời, mang theo ba mươi tên hộ vệ quay đầu trở về.
Tiểu Triệu Vân từ trong xe ngựa nhảy ra, hét lớn: "Tầm Chân tiên sinh, ta muốn đi theo tiên sinh!"
"Chớ có theo ta, nguy hiểm lắm, sẽ chết đấy!" Tôn Vũ hù dọa nàng.
"Hả? Chết á?" Triệu Vân giật mình, nhưng nàng suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu như Tầm Chân tiên sinh chết rồi, ta cũng sẽ chết đói mất thôi, cho nên ta phải đi theo Tầm Chân tiên sinh mới được.”
"Ngoan nào! Nghe lời ta, về trong quân đi!" Tôn Vũ lại hung ác ra lệnh: "Nếu không ta sẽ ném ngươi đi, để cho ngươi chết đói giờ."
Triệu Vân mếu máo nói: "Tiên sinh nói giỡn thôi. Người sẽ không bỏ mặc ta đâu. Ta mặc kệ, ta muốn đi theo người cơ."
Tôn Vũ bực cả mình, dùng dây trói gô tiểu Triệu Vân lại như bánh tét rồi ném lên trên lưng ngựa Yến Vân, nói với y: "Mang nàng trở về. Ngươi nói cho chủ công, ta tìm được Hoa Đà rồi sẽ trở về Bắc Bình đi tìm nàng và Triệu Vân. Xin nhờ nàng giúp ta đem Triệu Vân nuôi cho trắng trẻo mập mạp."
Yến Vân gật đầu! Mang theo Triệu Vân đi.
Tôn Vũ nhảy lên bạch mã bên xe ngựa, đưa tay ra kéo Trương Bạch Kỵ lên lưng ngựa.
Trương Bạch Kỵ bắt đầu cảm thấy không được bình thường. Nàng bị Tôn Vũ kéo đến ngồi trước người hắn, cả người lọt vào trong ngực Tôn Vũ. Mặt nàng đỏ bừng bừng, nhưng nàng nghe nói Tôn Vũ mới nói lời vừa rồi của có chút không khác lạ nên không nhịn được thấp giọng hỏi: "Tôn tướng quân... Ngài muốn mang ta đi nơi nào?"
Tôn Vũ sờ tay vào ngực, vuốt “Thái bình yêu thuật”, thở dài với Trương Bạch Kỵ: "Trương cô nương... Hai người chúng ta đi chặn lại truy binh... Thật xin lỗi cô, chúng ta có thể sẽ chết. Nhưng trừ cô ra ta không nghĩ tới còn có ai có thể chống đỡ được hai vạn truy binh lúc này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...