Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Khi chiến đấu với kỵ binh Ô Hoàn, Trương Phi từng rống một tiếng chấn động toàn bộ đại quân Ô Hoàn làm người ngã ngựa đổ. Bởi vì "Đấu thần" còn mang theo hiệu quả thanh âm chấn nhiếp.

Có điều…

Thế nhưng…

Tiếng hét lớn đối với những người khác có lẽ có hiệu quả làm phân tâm địch, nhưng đối với Lữ Bố thì hoàn toàn phản hiệu quả!

Lữ Bố không bị tiếng rống này chấn nhiếp, ngược lại còn chọc giận đến nàng. Nàng đâm một kích đẩy lui Tôn Kiên, sau đó tức giận quay đầu lại nhìn Trương Phi đang xông tới, hừ hừ nói: "Ngươi quá ầm ĩ rồi! Ầm ĩ chết người rồi! Ta muốn đánh bay ngươi lên trời."

Lữ Bố chẳng hề để ý đến Tôn Kiên nữa. Nàng ghìm ngựa chạy tới nghênh chiến Trương Phi. Tiểu Lữ Bố yêu thích yên tĩnh, chán ghét nhất là sự ồn ào. Nhưng Trương Phi vừa xông ra đã hét một tiếng đinh tai nhức óc, chuyện này làm tâm tình của Lữ Bố cực xấu.

"Tưởng lợi hại thế nào, hóa ra chỉ là kim sắc. Hừ! Ta cũng dùng kim sắc chơi đùa với ngươi." Lữ Bố vừa rồi dùng chính là võ tướng kỹ kim sắc, chỉ là thu lại đấu khí để đánh với Tôn Kiên. Lúc này nàng không hề tự giới hạn nữa mà thả lỏng phóng ra đấu khí. Đấu khí trên người nàng tuôn ra ào ạt va chạm với đấu khí của Trương Phi. Hai luồng đấu khí đọ sức với nhau giữa không trung làm nổi lên từng trận gió xoáy nhỏ.

Có điều mọi người đều nhìn thấy rõ ràng đấu khí của Lữ Bố tựa hồ đã áp chế được Trương Phi. Tất cả gió xoáy đều thổi về phía Trương Phi. Có thể thấy đấu khí của Lữ Bố mạnh hơn so với Trương Phi một bậc.


A ha! Kim sắc đấu kim sắc! Đây chính là cảnh tượng khó gặp trong đời! Tôn Vũ phóng ngựa tới giữ lại Tôn Kiên còn đang muốn xông lên. Hắn thấp giọng nói: "Chúng ta cứ đứng xem trước đã!"

Chỉ thấy Trương Phi và Lữ Bố cùng vọt về phía nhau. Mâu kích giao tranh!

“Keng!”

Phương thiên họa kích đấu với binh khí của người khác chưa từng phát ra âm thanh giờ lại bị trượng bát xà mâu của Trương Phi đánh ra một tiếng giống như rồng ngâm. Có thể thấy với năng lực của Lữ Bố cũng không hoàn toàn hóa giải được sức mạnh của Trương Phi.

"Ầm ĩ chết rồi!" Lữ Bố giận dữ. Nàng múa phương thiên họa kích lên. Chọc vào Lữ Bố đang tức giận thật là đáng sợ. Kích ảnh lấp loáng khắp không trung bao trùm cả người Trương Phi ở bên trong.

Trương Phi ha ha cười lớn: "Ta càng muốn ầm ĩ, ngươi có thể làm gì được nào? Ha ha ha ha!" Trượng bát xà mâu múa lên tạo thành một quầng sáng chói mắt. Kim quang quanh hai người bị dồn nén vỡ tung tóe giữa không trung như hoa lửa.

Trong một chớp mắt đó, không ai thấy rõ hai người đã giao kích với nhau bao nhiêu chiêu. Chỉ thấy mâu ảnh và kích ảnh bao trùm hai người. Kim quang chói mắt rất lâu sau cũng không tán đi.

Tôn Vũ cảm giác thấy cần cổ của mình lành lạnh. Hai tên yêu quái này…


Trong khoảnh khắc Trương Phi và Lữ Bố đã trao đổi hơn năm mươi chiêu. “Keng! Keng! Keng!”. Tiếng binh khí va chạm vang lên không ngừng bên tai. Mỗi một lần thanh âm vang lên, Lữ Bố càng trở nên buồn bực!

"Ầm ĩ chết rồi! Ầm ĩ chết rồi! Ầm ĩ chết rồi!" Lữ Bố giận dữ nói: “Những kẻ làm ầm ĩ, tất cả đều phải đánh bay!" Lữ Bố tức giận đến tột độ, kim quang trên thân đột nhiên bùng phát. Bộ áo giáp màu đen như bị kim quang nuốt trọn, toàn bộ đều ánh thành màu vàng.

Lữ Bố nén giận quét một kích trúng vào thân mâu của Trương Phi, đẩy lui cả người lẫn ngựa Trương phi vài chục bước, thiếu chút nữa thì rớt xuống ngựa.

"Hà! Đánh không lại rồi." Trương Phi lấy lại bình tĩnh, quay đầu hô lên với Quan Vũ và Lưu Bị ở phía sau: "Đại tỷ, nhị tỷ, ả Hoa Hùng này quá lợi hại. Ta đánh không thắng được nàng, đành phải giải cấm cho chí bảo thôi!"

"Giải cấm chí bảo?" Những người khác nghe lời này không hiểu có ý gì, nhưng Tôn Vũ nắm “Thái bình yêu thuật” trong tay lại biết rõ uy lực của chí bảo. Hắn chợt nhớ tới Trương Giác có từng nói qua, chí bảo trong thiên hạ còn có: Thanh nàng thư, Độn giáp thiên thư, Thanh long yển nguyệt Đao, Trượng bát xà mâu, Thư Hùng song cổ kiếm, Phương thiên họa kích, Thất tinh kiếm, Thanh hồng kiếm, Truyền quốc ngọc tỷ...

Trượng bát xà mâu trên tay Trương Phi chính là một trong số đó. Ôi mẹ ơi! Cô nàng này muốn bỏ lệnh cấm của xà mâu, sẽ không biến thân như Trương Giác chứ?

Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại phát tác nghiêm trọng! Nó có giống như “Thái bình yêu thuật” làm cho chủ nhân biến thân hay không? Mà còn cướp đi thần trí của chủ nhân nữa chứ?


Trương Giác từng nói qua, bởi vì Trương Bạch Kỵ không có lòng tạo phản cho nên nó mới cướp đi ý chí của nàng. Nói cách khác nếu như Trương Bạch Kỵ có tâm tạo phản, nó sẽ không cướp đi thần trí của chủ nhân mà chỉ là một đồ vật trong tay nàng.

Trương Phi có năng lực khống chế Trượng bát xà mâu hay không?

Chỉ thấy Trương Phi dùng hai tay nâng Trượng bát xà mâu lên. Trên thân mâu đột nhiên bắn ra kim quang, hai chữ màu vàng nhảy ra: "Thần binh".

Chí bảo kỹ kim sắc, xem ra kém một bậc so với “Thái bình yêu thuật”. Tôn Vũ thầm nghĩ.

Kim quang của xà mâu bùng phát. Vô số những con rắn lớn màu vàng bay lượn trên không trung. Những con rắn này rít lên, mở to cái mồm như chậu máu của mình để lộ ra những chiếc răng nanh khủng bố. Chúng bay về phía Lữ Bố, há miệng muốn cắn vào thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu la lỵ giáp đen kia. Kim xà uốn lượn khắp bầu trời làm mọi người hoa mắt. Xà mâu của Trương Phi nằm trong đám hỗn loạn này đâm về phía Lữ Bố.

Ta choáng! Chuyện này quá không khoa học rồi. Tôn Vũ nhịn không được hô lên: "Đang chiếu phim huyền huyễn hay sao?"

Đúng lúc này NM01 giải thích nghi hoặc cho hắn: "Chủ nhân, không có gì kỳ lạ cả. Toàn bộ đều là hình chiếu thôi! Những con rắn không hề tồn tại, tất cả đều do kim quang ngưng tụ mà thành."

Ồ? Hóa ra là ảo thuật. Quấy rầy tầm nhìn của địch nhân để đâm một mâu tất sát. Hắn vội chăm chú nhìn kỹ lại.


Tuy rằng chỉ là ảo thuật, nhưng Lữ Bố cũng không biết những con kim xà kia là giả. Tiểu la lỵ trời sinh đối với mấy thứ rắn rết chuột bọ luôn có cảm giác sợ hãi. Kim xà ào ào xông tới khiến Lữ Bố phải nghiêng người tránh đi. Ngay lúc Lữ Bố đang mất thăng bằng thì trượng bát xà mâu của Trương Phi xuyên qua kim quang đâm thẳng về phía Lữ Bố. Một mâu này vừa nhanh vừa độc, hướng đúng chỗ yếu hại của Lữ Bố.

Tôn Vũ nhìn kĩ. Sau khi trượng bát xà mâu được giải cấm Trương Phi quả nhiên đã thay đổi hình dạng. Bộ tóc đen dựng đứng của nàng hoàn toàn chuyển thành màu vàng. Nhìn có vẻ... rất giống siêu xayda!

Một mâu này sắp đâm trúng Lữ Bố!

Lữ Bố chợt cười lạnh nói: "Ta cũng có chí bảo!" Phương thiên họa kích trên tay nàng bỗng sáng lên, phát ra kim quang rực rỡ. Thanh họa kích bay lên giữa kim quang, tỏa ra một luồng khói đen mù mịt cuốn lấy hết kim xà từ trường mâu của Trương Phi. Chỉ chốc lát sau, những con kim xà kêu lên thảm thiết, bị hắc khí nuốt hết, biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Mà một kích tất sát của Trương Phi cũng bị Lữ Bố nhẹ nhàng chặn lại.

Lúc này Lữ Bố cũng đã thay đổi bộ dạng. Một đám mây màu đen xoay quanh thân nàng. Khuôn mặt vốn thanh tú của tiểu la lỵ lúc này lại đầy sát khí. Làn hắc khí nhè nhẹ giống như nước chảy mây trôi tụ quanh thân thể của nàng. Lữ Bố vung phương thiên họa kích lên, hừ lạnh nói: "Phá!"

Sau một tiếng "Phá", kim quang trên thanh mâu của Trương Phi tan biến, kim xà cũng không phóng ra nữa.

Ta choáng váng! Đây là tam quốc diễn nghĩa hay là phong thần diễn nghĩa? Tôn Vũ buồn bực. Hắn cẩn thận suy nghĩ mới hiểu được. Hóa ra kim xà trên mâu của Trương Phi cũng giống như "Yêu thuật" của Trương bảo, là một quân sư kỹ loại hình ảo thuật. Mà người có quân sư kỹ đều có khả năng bị địch nhân cao siêu hơn nhìn thấu. Bản thân Lữ Bố tuyệt đối không thể là quân sư, nhưng phương thiên họa kích của nàng có thể trợ giúp chủ nhân phá quân sư kỹ. Nói cách khác, hắc khí xoay quanh người nàng cũng giống như hắc khí do "Yêu thuật" của Trương Bảo phóng ra, cũng chỉ là ảo thuật do quân sư kỹ của phương thiên họa kích phóng ra.

Lẽ nào chí bảo phương thiên họa kích có thể nhìn thấu ảo thuật và quân sư kỹ? Điều này... Lữ Bố nếu như đã không trúng kế, vậy thì phải rồi? Vậy chẳng phải là ngoại trừ dùng sức mạnh chân chính đánh nhau với nàng thì không còn biện pháp nào khác hay sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui