Hổ Lao quan ở phía đông Lạc Dương, nay là thành phố Huỳnh Dương tỉnh Hà Nam ở khu vực tây bắc bộ cách trấn Dĩ Thủy mười sáu cây số. Đây là cửa ngõ trọng yếu ở phía đông Lạc Dương, bởi vì Tây Chu Mục vương nuôi hổ tại đó nên nó được gọi là Hổ Lao quan. Nam liền với dãy Tung sơn, bắc gần với sông Hoàng Hà, đồi núi chập chùng nên nơi đây tự nhiên thành một chốn hiểm địa, rất có thế "Một người giữ quan ải, vạn người không thể qua". Từ xưa đến nay nó là vùng giao tranh giữa các phe phái.
Chỉ thấy giữa hai vách núi cao chót vót có một bức tường quan ải được xây lên. Bức tường này cao chừng ba trượng, dày tám thước. Cửa quan to lớn hùng tráng, có cảm giác áp bức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Tôn Vũ nhìn thấy cờ gấm tung bay trên tường ải, hiển nhiên toàn bộ quân chủ lực của Đổng Trác đều tập trung ở Hổ Lao quan rồi.
Sau khi Hoa Hùng chết, Đổng Trác sợ rằng Hổ Lao quan không giữ được nên điều động hai mươi vạn binh mã do Lữ Bố suất lĩnh đến đây thủ ải.
Trong liên minh quân đã có tám lộ chư hầu chạy tới trước, chia làm tám đội đứng ở trên đồi nhìn xuống. Tám lộ chư hầu này phân biệt là: Vương Khuông, Kiều Mạo, Bảo Tín, Viên Di, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm, Tào Tháo.
Tám lộ chư hầu không hề khinh suất tiến công mà đứng án binh bất động, nhìn hai đội quân sĩ đang chém giết ở phía trước.
Tôn Vũ nhìn thấy vậy liền biết bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi thăm Khổng Dung về tin tức Hoa Đà, ít ra cũng phải chờ trận này đánh xong mới được. Nếu phía trước đang đánh nhau mà mình lại đi hỏi chuyện Hoa Đà chỉ sợ bị Khổng Dung xem nhẹ vài phần. Hắn đành chậm rãi dẫn quân tiến lên đồi đứng cùng tám lộ chư hầu, giương mắt nhìn cục diện chiến trường.
Tôn Vũ đi tới bên cạnh meo meo mắt Tào Tháo. Tào Tháo có ý kết giao với hắn, vì vậy cười nói: "Hiện tại bên ta xuất trận là danh tướng Hà Nội Phương Duyệt, thủ hạ của Vương Khuông. Địch quân xuất trận là Hậu Thành, một trong tám kiện tướng dưới trướng Lữ Bố."
Tôn Vũ nhìn theo hướng Tào Tháo chỉ. Chỉ thấy hai viên đại tướng đều tỏa ra hồng quang, trên đầu có hai chữ "Thương tướng", cũng không nhận ra được ai là Hậu Thành, ai là Phương Duyệt. Thương ảnh đầy trời giống như hoa lê nở rộ làm những người đứng xem không rời mắt được.
Kỵ binh ở sau lưng hai người gào thét trợ uy, thanh thế ngât trời.
Ô? Không đúng! Hình như có vấn đề? Tôn Vũ vội vàng hỏi NM01: "Ta nhớ trận chiến Hổ Lao quan không phải như thế này."
NM01 đáp: "Trong hồi thứ năm của “Tam quốc diễn nghĩa” ghi lại, danh tướng Hà Nôi Phương Duyệt xuất chiến với Lữ Bố, không đến năm hiệp đã bị Lữ Bố đâm một kích ngã ngựa. Ở đây lại biến thành Hậu Thành... Xem ra Lữ Bố chẳng thèm xuất chiến."
Đổ mồ hôi! Lữ Bố ở thế giới này cao giá đến vậy ư? Tôn Vũ hiếu kỳ nhìn về phía tràng đấu. Phương Duyệt kia vốn năm hiệp đã phải toi mạng giờ lại đang đánh nhau tưng bừng với Hậu Thành. Xem ra còn đánh tiếp mấy chục hiệp cũng không thành vấn đề.
Phù, không có Lữ Bố thì càng hay. Ta cũng không muốn giáp mặt với Lữ Bố. Sớm đánh xong trận này thì tốt rồi. Ồ? Đợi đã... Lữ Bố phái tám kiện tướng dưới trướng của mình xuất trận. Vậy... Chẳng phải là... Tôn Vũ lạnh người. Cái tên Trương Liêu nháy mắt xuất hiện trong đầu hắn.
Không ổn... Trương Liêu chắc chắn lợi hại hơn so với Hoa Hùng! Trận này chỉ sợ không dễ đánh rồi.
Lúc này thủ hạ của thái thú Thượng Đảng là đại tướng Mục Thuận nhìn thấy Phương Duyệt đánh lâu không thắng, liền cầm trường thương xông lên.
Phía Hổ Lao quan cũng có một tướng phi ngựa chạy ra, tên là Tống Hiến. Nàng cầm thương nghênh chiến với Mục Thuận. Trên thân hai người lóe lên hồng quang, lại là một đôi thương tướng.
Thật không có sáng tạo! Thương tướng có quá nhiều. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: đều nói thương là vua của mọi loại binh khí. Nhưng mà người dùng thương đứng đầy đường thế này thật là nhàm chán.
Chỉ thấy trong quân Khổng Dung lại có một tướng xông ra. Nàng cầm một cây thiết chùy. Cây chùy này phải nặng năm mươi cân, lúc múa sinh ra gió. Trông thật uy phong! Viên đại tướng này kêu lên: "Ta nhận ân của Khổng tướng quân đã mười năm, nay nguyện lấy cái chết để báo đáp!" Viên tướng này tên là Võ An Quốc, chính là dũng sĩ nổi danh đất Bắc Hải.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: hậu thế có rất nhiều người yêu thích Tam quốc cho rằng Võ An Quốc là một vị tướng mạnh. Bởi vì hắn có thể tiếp Lữ Bố mười chiêu mà không chết, coi như là một người lợi hại. Không biết trong thế giới này Võ An Quốc là người như thế nào?
Chỉ thấy người Võ An Quốc tỏa ra lam quang, trên đầu nhảy ra hai chữ màu lam "Chùy tướng", thì ra là một võ tướng cao cấp lam sắc. Tôn Vũ thầm nghĩ: người này cũng rất lợi hại, rõ ràng là một võ tướng cấp lam sắc. Lữ Bố sẽ phái ra một trong tám kiện tướng ra nghênh chiến chứ?
Đại kỳ trên Hổ Lao quan tung bay. Một viên tướng lao ra, tự báo họ tên: "Ta là Tang Phách!" Trên người nàng nhấp nhoáng lam quang, hai chữ màu lam "Thương tướng" nhảy lên đỉnh đầu.
Ồ? Tang Phách lợi hại như vậy sao? Tôn Vũ lấy làm lạ, hình như trong “Tam quốc diễn nghĩa” Tang Phách chỉ là một nhân vật bình thường.
Võ An Quốc khua đại chuỳ lên đấu với Tang Phách.
Thế công của Võ An Quốc vô cùng mãnh liệt. Mỗi một chùy đánh ra như sấm nổ, ép cho Tang Phách thở không nổi. Tang Phách lại có thương pháp tinh diệu, mỗi chiêu đều đâm vào kẽ hở của đối phương làm cho Võ An Quốc luống cuống tay chân. Xem ra lại là một đôi dở hơi nữa, trong thời gian ngắn không phân ra thắng bại.
Tôn Vũ biết Lữ Bố phái ra những tướng lĩnh này chỉ là món khai vị, cao thủ thật sự còn chưa xuất hiện. Trương Liêu, Cao thuận, hai tên yêu quái này bây giờ còn không lộ diện. Một khi họ xuất hiện, chỉ sợ ba tràng đại chiến trong nháy mắt đã hạ màn. Tuy rằng ta tới là để tìm Hoa Đà, chỉ đứng để xem kịch, nhưng cũng không thể nhìn phe mình bại trận được. Cần phải có một người có thực lực xuất trận.
Tôn Vũ nghĩ tới đây, liện đặt mục tiêu vào Tào Tháo ở bên cạnh. Mãnh tướng của Tào Tháo nhiều không đếm xiết, nhưng hết lần này tới lần khác nàng chỉ đứng xem trò vui, không phái thủ hạ của mình ra trận. Tính cách này thực sự quá mức xấu xa hèn mọn rồi.
Hắn xoay người, cười nói với Tào Tháo: "Tào tướng quân, cô thấy ba tràng chiến đấu này có kết quả thế nào?"
Tào Tháo híp mắt lại, cười hì hì nói: "Ít nhất còn phải đánh nửa canh giờ nữa, nếu không sẽ không phân ra thắng bại."
Tôn Vũ cười nói: "Đánh nửa canh giờ nữa thì chúng ta ngủ gật mất. Tào tướng quân, nếu có người có thể xuất thủ vào lúc này, trong nháy mắt làm trận chiến phân ra thắng bại... Chắc chắn sẽ tăng thể diện ở trước mặt các chư hầu." Hắn ngụ ý đây cơ hội để nồi bật rất tốt.
Tào Tháo nghe vậy. Ồ? Thật đúng là như vậy. Đây là một cơ hội rất tốt nha. Nàng nghiêng đầu suy nghĩ. Được rồi, nổi bật tuy rằng rất hay, nhưng lại phải lộ thực lực của mình. Cứ đứng tọa sơn quan hổ đấu thì hơn.
Lúc này Tôn Vũ lại bồi thêm một câu: "Chủ lực của Đổng Trác đều ở Hổ Lao quan rồi. Đánh xong trận này sẽ không còn cơ hội lập công dương danh tốt như vậy nữa."
Tào Tháo vừa nghe lời này. Ồ! Đúng vậy. Sau khi đánh xong trận này thì không còn có cơ hội chơi trội rồi. Không được, danh tiếng phải là của ta. Tào Tháo dựng thẳng người lên, nói với mấy viên đại tướng ở phía sau: "Chúng ta cũng xuất trận. A ha ha ha ha! Hãy để Lữ Bố biết võ tướng kỹ của ta, cũng để cho mười tám lộ chư hầu biết sự lợi hại của Tào mỗ."
Nói xong Tào Tháo đánh ngựa xuống đồi chạy về phía chiến trường. Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm đều chạy bên cạnh nàng. Còn la lỵ Hạ Hầu Đôn chưa mở khóa võ tướng kỹ thì cầm một lá cở mang chữ “Tào” chạy phía sau Tào Tháo.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Tào Tháo là một cô nàng quái đản. Không biết nàng ta sẽ bày trò gì đây?
Sau khi phóng ngựa xuống, Tào Tháo đột nhiên nhảy lên đứng trên lưng ngựa. Nàng trở thành tâm diểm thu hút mọi ánh mắt trên chiến trường. Nàng mặc một bộ áo giáp được kết bằng vàng bạc. Bộ áo giáp này thực ra giống một miếng bảo vệ ngực hơn, nó chỉ vừa đủ che bộ ngực đầy đặn của nàng.
Bên ngoài áo giáp là một chiếc áo choàng màu lam được thêu hoa văn tinh xảo, càng tôn thêm vẻ cao quý của nàng. Tào Tháo cười ha ha một hồi, hấp dẫn ánh mắt của mọi người rồi mới cao giọng nói: "Xem uy lực võ tướng kỹ 'Kiêu hùng' của ta!"
Meo meo mắt đứng trên lưng ngựa bày ra một tư thế giống như vũ đạo, thân thể tỏa ra kim quang. Tạo hình ấn tượng như thế kết hợp kim quang nhấp nhoáng, thêm vào hai chữ "Kiêu hùng" trên đầu... Meo meo mắt quả là nổi bật vô tiền khoáng hậu, làm cho toàn bộ mọi người trên chiến trường đều kinh ngạc đến ngây người ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...