Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Lúc này chung quanh vang lên tiếng hô hoán chém giết rung trời, lực sĩ Hoàng Cân đã ko thể lui được nữa, đã bị buộc lùi tới sườn núi Đại Hưng sơn. Nữ đạo sĩ Trương Lương tóc tai bù xù không thấy rõ dung mạo cũng thối lui đến giữa sườn núi. Kỹ năng “Hoàng Cân” của nàng tuy rằng cũng là màu lam cao cấp nhưng gặp phải “Bạch mã” của Công Tôn Toản thì không có lợi thế, bị đánh cho chật vật vô cùng.

Công Tôn Việt nhịn không được liền hướng về trên núi đắc ý kêu lên: “Sợ rồi sao, đại tỷ của ta cũng không phải là dễ đối phó, ha ha ha!”

“Có cái gì buồn cười!”, Trương Yến bị Tôn Vũ nắm chặt hai tay không thể động đậy, mắng:“Đừng tưởng rằng chỉ có Nhân công tướng quân ở trên núi. Hừ, Thiên công tướng quân và Địa công tướng quân cũng ở trên đó ,lập tức cho các ngươi biết tay.”

A? Tôn vũ nghe thấy liền kinh hãi. Thiên công tướng quân chính là Trương Giác, Địa công tướng quân chính là trương bảo, hai vị đại thần này cũng đến đây? Võ tướng kĩ của bọn họ sẽ là gì? Không hay rồi!

Tôn Vũ vội hét lớn với Công Tôn Toản: “Bá Khuê, nhanh rút binh. Ta có dự cảm không ổn .”

Công Tôn Toản luôn nghe hắn, liền vẫy lệnh kỳ hạ lệnh rút quân.

Nhưng lúc này rút binh đã chậm, chỉ thấy trên đỉnh Đại Hưng sơn đột nhiên sấm sét ầm ầm, cát đá mù mịt, hắc khí đầy trời... Ở trong khí đen mơ hồ có thể nhìn thấy một đống thiên binh thiên tướng, thiên thần thiên thú đang hò hét đánh tới.

Ta ngất, chuyện này... quá không khoa học rồi? Tôn vũ chấn động.


Trương Yến ở phía trước hắn cười ha hả nói: “Đây là ‘Yêu thuật’ của Địa công tướng quân. Ta xem ngươi chạy đi đâu.”

Lúc này khí đen cuồn cuộn trên Đại Hưng sơn. Bất luận là quân Hoàng Cân hay là bạch mã nghĩa quân đều giơ tay không thấy ngón. Bên trong khí đen mù mịt có rất nhiều thiên binh thiên tướng giương nanh múa vuốt, bạch mã nghĩa quân hoảng sợ ghìm cương chạy tán loạn khắp núi. Bạch mã nghĩa quân vốn đang chiếm ưu thế lại đại loạn, còn lực sĩ Hoàng Cân hiển nhiên đã nhìn quen chuyện này, ở trong khí đen không hề bối rối. Chúng nghe theo tiếng ngựa hí tìm tới gần đánh cho Công Tôn quân tan tác.

Chỉ thấy một binh sĩ bạch mã nghĩa quân bị thiên binh thiên tướng dọa té ngã xuống ngựa, lập tức có một lực sĩ Hoàng Cân tiến lên đi, một chùy đập chết tên bạch mã quân.

Một binh sĩ bạch mã nghĩa quân khác sắp đâm chết một gã lực sĩ Hoàng Cân, nhưng từ trong khí đen nhảy ra một tên thiên tướng chém ra một đao về phía hắn. Gã bạch mã nghĩa quân sợ hãi vội thu thương trở lại, lực sĩ Hoàng Cân nhân cơ hội thoát vây, đánh ngược lại một chùy đập chết tên bạch mã nghĩa quân.

Đại Hưng sơn trở thành một đống hỗn loạn, Công Tôn quân bị khí đen bao trùm nên bị chia năm sẻ bảy.

Lúc này trên đỉnh núi xuất hiện một nữ đạo sĩ toàn thân phát ra kim quang. Nữ đạo sĩ này cũng tóc tai bù xù, không thấy rõ dung mạo, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào. Nàng ngồi trên lưng ngựa, giơ thanh kiếm gỗ đào lên cao, kim quang phát ra. Trên đỉnh đầu nàng ngưng tụ thành hai chữ lớn:“Yêu thuật”.

“Ào ào!” Công Tôn quân xôn xao, đối phương lại có võ tướng đỉnh cấp.

Nhìn thấy võ tướng kĩ đỉnh cấp kim sắc xuất hiện, nhuyễn muội tử Công Tôn Toản vốn luôn trấn tĩnh cũng có chút dao động. Nàng không dám tin kêu lên:“Là màu vàng...Quân ta... quân ta lấy gì chống lại.” Nàng đột nhiên nhớ tới Trương Phi, nhớ tới “Đấu thần” ở giữa quân Ô Hoàn tung hoành, uy phong không ai bì nổi, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, hầu như mất đi ý chí chiến đấu.


Công Tôn Việt cũng hoảng sợ, nàng hét lớn: “Tỷ, mau chạy đi, võ tướng kĩ của người này gọi ra thiên binh thiên tướng, quân ta làm sao chống lại được. Chúng ta thỉnh triều đình phái đại tướng tới phá yêu thuật mới có thể đối kháng với nàng.”

Tiểu Triệu Vân sợ tới mức toàn thân run lên, nắm chặt trúc mâu, tựa vào sau lưng Tôn Vũ không dám nhúc nhích.

Chiến ý toàn quân đã mất, Công Tôn quân bại trận chỉ trong khoảng khắc!

Thiên binh thiên tướng? Chuyện này cũng quá không logic rồi? Nhìn Công Tôn tỷ muội bên cạnh và tiểu Triệu Vân sợ tới mức mặt mày biến sắc, Tôn Vũ buồn bực nói với NM01: “Phân tích xem đây là chuyện gì.”

NM01 lập tức đáp: “Theo ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hồi thứ hai ghi lại, Địa công tướng quân Trương Bảo biết yêu pháp, xõa tóc cầm kiếm, lấy kiếm làm phép, có thể gọi ra khí đen. Trong khí đen có thiên binh thiên tướng đánh địch tới.

Tôn Vũ buồn bực nói: “Không nói mấy thứ vô nghĩa này. Tuy rằng ta tin tưởng thế giới này có võ tướng kĩ lung tung này nọ, nhưng thiên binh thiên tướng thì tuyệt đối không tin. Nếu thực sự thiên binh thiên tướng cũng gọi ra được, Trương Bảo không phải là thiên hạ vô địch sao? Ngươi cẩn thận xem xét cho ta, võ tướng kĩ này rốt cục là cái gì.”

NM01 nhận mệnh lệnh bay về phía trước, dùng tia hồng ngoại hướng về phía khí đen tìm hiểu .


Rất nhanh, NM01 báo lại: “Chủ nhân, đã điều tra xong. Trong khí đen thật ra cũng không có cái gì, thiên binh thiên tướng đều chính là ảo giác... Dùng kho từ vựng của ta để định nghĩa thì có thể nói tất cả đều là hình chiếu .”

Tôn Vũ cười lạnh một tiếng. Ta biết ngay mà, không có khả năng có thiên binh thiên tướng, thì ra tất cả là hình chiếu. Nói cách khác đây chỉ là ảo thuật, cố ý lấy cái tên “Yêu thuật” để hù dọa người ta. Đã như vậy, ta sẽ vạch trần trò lừa gạt này .

Tôn Vũ vung tay lên, nói với Công Tôn Toản, Công Tôn Việt và tiểu Triệu Vân phía sau lưng: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, xem ta đi phá yêu thuật của Trương Bảo.”

“Không thể nào, thứ này ngươi cũng phá được?” Công Tôn Việt kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi có thể địch nổi thiên binh thiên tướng sao? Hơn nữa... đối thủ có võ tướng kĩ đỉnh cấp kim sắc, ngươi chỉ là tướng lĩnh trung cấp hồng sắc, đừng có đi chịu chết.”

Trương Yến đang bị Tôn Vũ giữ chặt cũng cười lạnh nói: “Đừng có nói nhảm, thiên hạ này căn bản không có người có thể phá được ‘Yêu thuật’ của Địa công tướng quân.”

Công Tôn Toản cũng lo lắng nhìn hắn, ôn nhu nói: “Tầm Chân, hà tất phải làm vậy? Chúng ta tạm tránh đi, khiêu chiến vói địch nhân có võ tướng kĩ kim sắc rất nguy hiểm.”

“Tuyệt đối không nguy hiểm, võ tướng kĩ kim sắc của người này là lừa gạt người.” Tôn Vũ cười to nói:“Ta thấy võ tướng kĩ của nàng nhiều lắm cũng chỉ là lam sắc, chỉ là kĩ năng phụ trợ phun ra khí đen mà thôi. Ta đi một chút sẽ trở lại, các ngươi giúp ta trông chừng Trương Yến nhưng đừng giết nàng.”

Tôn Vũ lấy dây thừng trói chặt Trương Yến, đề phòng nàng dùng kỹ năng “Phi yến” chạy trốn. Sau đó hắn giao Trương Yến giao cho Công Tôn Toản trông giữ, lại nhờ nàng coi chừng Triệu Vân, tự mình cưỡi một con ngựa trắng phóng lên trên núi.

Vừa lên núi, khí đen cuồn cuộn đã bao vây Tôn Vũ ở trong. Hắn không nhìn ra phương hướng, giơ tay không thấy ngón.


Trong khí đen có lực sĩ Hoàng Cân và bạch mã nghĩa quân đánh nhau tán loạn rất náo nhiệt. Tôn Vũ vừa tiền vào thì thiếu chút nữa bị lực sĩ Hoàng Cân đánh trúng, liền dùng một chùy đánh bay lự sĩ Hoàng Cân kia.

Hắn vội ra lệnh cho NM01: “Đem hình ảnh xung quanh chiếu lên võng mạc của ta.” Nói xong hắn liền nhắm mắt lại.

NM01 không mất chút công sức nào dùng chức năng hồng ngoại nhìn đêm nắm được tình huống trong khí đen, sau đó đem hình ảnh xung quanh chiếu lại trên võng mạc Tôn Vũ. Tôn Vũ tuy nhắm mắt nhưng lại như đang trợn tròn mắt nhìn xung quanh. Khí đen đầy trời không có chút ảnh hưởng nào đối vói hắn.

Khà khà, cái này gọi là công nghệ cao đối phó vói mê tín phong kiến. Giác ngộ đi, Trương Bảo!

Tôn vũ vỗ mông ngựa. Hai kỹ năng “Kỵ tướng” và “Cự lực” cùng lúc phát động. Hắn cầm cự chùy chạy thẳng về hướng Trương Bảo trên đỉnh núi.

Bên trong khí đen người ngã ngựa đổ, loạn quân như nước thủy triều nhưng hai mắt Tôn Vũ nhìn thấy tất cả. Hắn ghìm cương dẫn con ngựa trắng chỉ chọn chỗ ít người lướt qua. Lực sĩ Hoàng Cân cũng bị khí đen ảnh hưởng nên không biết có một tên tướng địch đi qua bên người mình.

Tôn Vũ vượt qua tầng tầng khí đen, càng ngày càng tới gần đỉnh núi.

Đột nhiên quanh người sáng ngời, rốt cục Tôn Vũ đã chạy qua đám khí đen đến gần đỉnh núi. Hắn mở đôi mắt đang nhắm chặt. Ha ha, chỉ thấy Địa công tướng quân Trương Bảo chỉ cách đó vài bước.

“Yêu nhân, xem chùy!” Tôn Vũ hét lớn một tiếng, vung cự chùy lên đập về phía Trương Bảo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui