Thoáng cái đã qua mấy ngày, hậu hoa viên Mi phủ.
Sau khi đổi lại thân phận của mình, Tôn Vũ tạm thời ở lại Mi phủ. Đào Khiêm phái người đưa một ít công văn và tin tức trọng yếu cho Tôn Vũ để hắn hỗ trợ tham gia phòng ngự thành Từ Châu. Những công văn này không thuận tiện xem tại chỗ rồng rắn hỗn tạp như khách sạn.
Mặt khác Công Tôn Toản nhận được viện tín của Tôn Vũ phát đi cũng lập tức chuẩn bị phái viện quân tới. Nàng cho người đưa một phong thư tới trước, viết rằng: tuy rằng Đào Khiêm là minh hữu, nhưng vì minh hữu mà Tôn Vũ bỏ mạng thì không đáng. Nếu xem tình huống Từ Châu không ổn thì mau chóng bỏ đi.
Nhuyễn muội tử thực là người tri kỷ. Vì an nguy của ta ngay cả liên minh cũng không để ý. Tôn Vũ ấm áp trong lòng. Hắn viết thư đáp lại, đại ý là: ta đã rõ, tình huống không ổn ta liền chạy. Thủ hạ Tào Tháo hình như không có "Kỵ tướng", ta muốn chạy trốn chạy là không có vấn đề gì. Huống hồ ta cũng có duyên nợ với Tào Tháo, đã cứu lão mẫu của nàng, nói không chừng ta cũng làm nên chuyện ở đây.
Tôn Vũ không cảm thấy Tào Tháo trong thế giới này rất xấu. Theo mấy lần hắn tiếp xúc với Tào Tháo đến này, nàng khả ái hơn Tào Tháo trong thế giới kia của mình nhiều. Ít ra trình độ âm hiểm khá thấp, tuy rằng thích làm náo động, nhưng loại khuyết điểm nhỏ này càng tăng thêm sự khả ái của nàng.
Xử lý xong thư tín của Công Tôn Toản, Tôn Vũ còn không kịp nghỉ ngơi Đào Khiêm lại đưa tới quân tình khẩn cấp. Quân thư viết rằng: Tào Tháo sau khi đón
Tào Tung quả nhiên giận dữ. Gia quyến chết hơn phân nửa, chuyện này dù ai cũng không chịu nổi. Rất nhanh Tào Tháo liền phát ra hịch văn, nói:
"Đào khiêm dung túng binh lính giết người nhà ta, thù này không đội trời chung! Nay ta dấy đại quân huyết tẩy Từ Châu trừ mối hận này!"
Sau đó Tào Tháo để lại Tuân Úc, Tuân Du, Trình Dục lĩnh ba vạn quân ở lại thủ thành, tự mình dẫn tam quân, lấy Hạ Hầu Đôn, Vu Cấm, Điển Vi làm tiên phong đánh về Từ Châu.
Thật đúng là tới rồi! Tôn Vũ thở dài một tiếng. Đây không phỉa chuyện đùa, đi khuyên Tào Tháo phỏng chừng vô tác dụng? Nói đến cùng vẫn là mặt đối mặt rồi...
Tôn Vũ mới bỏ lá thư xuống, đột nhiên cảm giác thấy phía sau có người lạch cạch tiến tới, ôm lưng hắn không buông tay ra.
Đổ mồ hôi! Tôn Vũ cười khổ nói: "Mi nhị tiểu thư, cô lại làm cái gì vậy?
Gần đây không có việc gì liền theo phía sau ta làm như thế, cô không phải muốn làm người tốt hay sao?"
Mi Phương với mái tóc đã cắt ngắn xem ra tinh thần rất tốt, tựa hồ đã khôi phục rồi. Nàng nghiêng nghiêng đầu nói: "Ta muốn làm người tốt, nhưng mà ta cũng muốn rời Từ
Châu. Nếu huynh không đáp ứng sau khi xử lý sự tình ở đây xong xuôi dẫn ta đi, mỗi ngày ta đều tới quấn quít lấy huynh."
"Ôi! Nhị tiểu thư của ta ơi, làm người tốt đâu thể chơi xấu như vậy." Tôn Vũ nhức đầu.
Mi Phương bĩu môi, không phục nói: "Tam muội ta chính là chơi xấu đụng phải tường, mới làm cho huynh lấy nàng. Nàng có thể chơi xấu da, vì cái gì ta không thể? Lẽ nào huynh cảm thấy tam muội ta không phải người tốt?"
Ta choáng váng! Tôn Vũ lắc lắc đầu: "Chuyện kia không thể gọi chơi xấu, gọi là hạ quyết tâm. Hiện tại cô mới gọi là chơi xấu. Mau buông ra, ta và cô nam nữ thụ thụ bất thân, cô dùng sức ôm ta làm cái gì?"
"Huynh đáp ứng dẫn ta đi, ta liền buông tay!" Mi Phương tiếp tục dằng dai.
"Trời ạ, cô khiến người ta ghét bỏ mới hài lòng?" Tôn Vũ giận dữ, nhịn không được nói nặng lời.
"A!" Mi Phương hét to một tiếng, buông lỏng Tôn Vũ ra. Sau đó nàng che mặt, khóc ô ô lên: "Được rồi, ta là nữ nhân đáng ghét nhất Từ châu, thế giới này không có ai đáng ghét hơn ta. Huynh ngàn dặm xa xôi tới Từ Châu một chuyến để đánh bại ta, làm mất mặt ta, để ta trở thành trò cười cho toàn bộ người Từ châu. Sau đó huynh bỏ đi, vứt ta ở lại nơi này chẳng buồn để ý... Huynh có còn là người không?"
Mi Phương càng nói càng thương tâm, lại bồi thêm một câu: "Thân thể của ta cũng bị huynh nhìn hết rồi! Huynh phải phụ trách."
Ta ngất! Đó là chính cô từ hồ nước nhảy ra ngoài có phải không? Liên quan gì đến ta. Đầu Tôn Vũ ong ong lên, cô nàng này mấy ngày trước còn nói muốn làm người tốt, bây giờ lại nói toàn lời vô lý lẽ, hiển nhiên lời nói của đàn bà là không thể tin được.
Có điều cẩn thận nghĩ nghĩ, Mi Phương nói cũng có chút đúng. Mình từ Bắc Hải chạy tới Từ Châu quả thực là có ý đánh bại Mi Phương, hiện tại nàng bị cười nhạo, từ nay về sau trở thành trò đùa ở Từ Châu. Ôi, đoạn nhân quả này thực sự là rối rắm.
Tôn Vũ thở dài đạo: "Đừng khóc nữa, để ta cân nhắc xem. Nếu như đại tỷ cô đồng ý... Ta sẽ mang cô đi."
"Oa, thật tốt quá!" Mi Phương khóc căn bản là giả, hai tay nàng vòng qua ôm cổ Tôn Vũ, nghiêng mặt thơm lên má hắn chụt một cái: "Cảm ơn muội phu!"
Má nó, lại bị lừa. Ta gặp nữ nhân là dễ dàng bị lừa. Tôn Vũ dở khóc dở cười xoa mặt, tức giận nói: "Mi nhị tiểu thư, đừng đùa mấy trò này nữa rồi. Tôn Vũ ta nói ra sẽ không đổi ý. Cô cũng đừng cố ý dung mánh khóe tới lấy lòng ta. Nhớ kỹ, muốn làm một người tốt trước hết phải trung thực! Chúng ta phải dùng thái độ chân thành nhất để nói chuyện."
"Chân thành?" Mi Phương nhấp nháy đôi mắt to: "Thế nào là chân thành? Ta thật muốn làm người tốt, không hề muốn lừa gạt ai."
Tôn Vũ cười khổ nói: "Chân thành mà, ví như lần này ta tới Từ Châu làm mất mặt cô, trong lòng cô khẳng định rất không thoải mái, hận không thể giết ta cũng có thể hiểu được. Nếu đã ghét ta trong lòng thì phải thẳng thắn. Nếu như muốn đánh ta thì trực tiếp dùng nắm tay tới! Làm người như vậy mới có thể thoải mái. Trong lòng cô ghét ta lại chạy tới hôn ta, loại này gọi là dùng thủ đoạn, người tốt là sẽ không làm như vậy."
Mi Phương nghe lời này, nháy nháy mắt, ồ một tiếng đạo: “Thì ra là như vậy. Nói cách khác... Trong lòng ta nghĩ gì đó trực tiếp trực tiếp dung hành động biểu đạt ra, không cần dùng thủ đoạn?"
"Đúng vậy!" Tôn
Vũ đầy chính nghĩa nói: "Không quan tâm cô muốn làm cái gì, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận! Đây mới là đạo của người quân tử."
"Thật tốt quá, vậy ta không khách khí rồi." Mi Phương hoan hô một tiếng, đột nhiên nhảy tới trước người Tôn Vũ. Toàn thân nàng giống như bạch tuộc quấn lấy Tôn Vũ trên thân, khuôn mặt trái xoan ngẩng lên, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp áp tới một nụ hôn kiểu Pháp ướt át với Tôn Vũ.
Mềm mại, thơm hương, có chút ngọt... Đôi môi nàng làm Tôn Vũ cảm giác rất thoải mái."Oa! Cô làm cái gì vậy?" Tôn Vũ tỉnh lạ, kinh hãi đẩy Mi Phương ra.
"Huynh không phải nói muốn chân thành sao? Trong lòng nghĩ gì liền làm vậy , không đùa giỡn mánh khóe gì!" Mi Phương cười hì hì nói: "Muội phu, muội rất yêu huynh.Bây giờ muội biểu đạt đi rồi, huynh không phải thản nhiên tiếp nhận hay sao? Vì sao lại đẩy muội ra?"
Trời ạ, quá không khoa học rồi! Cứu mạng! Trên đầu Tôn Vũ chợt lóe lên kim quang, hai từ
"Thần hành" hiện ra. Hoạt tính hóa tế bào hai chân, hắn vù vù chạy như một làn khói không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhìn hắn chạy mất, Mi
Phương hì hì cười nói: "Huynh trốn không thoát năm ngón tay muội đâu. Hì hì, nam nhân tốt như vậy ta không thể bỏ qua được. Dù đến chân trời góc bể muội cũng theo sát huynh."
Tôn Vũ cuồng chân, dùng tốc độ hỏa tiễn lao ra khỏi Mi phủ. Chạy được vài bước, chỉ thấy Mi Trúc đang khẽ nói chuyện với Mi Trinh. Chạy đến tiền viện, Từ Hoảng đang hừng hực luyện búa. Chạy đến đại môn, Thái Sử Từ ngồi ở cửa hét lớn với người ngoài đường: "Bọn buôn người, ta muốn thảo phạt các ngươi!" Đám giáp ất bính đinh qua đường sợ hãi chật vật mà chạy.
Tôn Vũ nhìn qua một đường, thấy đáy lòng nguội lạnh. Mầy người này đều là loại nào? Chẳng lẽ trong thiên hạ không có một nữ nhân nào bình thường?
Tôn Vũ mới chạy ra khỏi phủ, Mi Trúc liền nhảy dựng lên. Nàng xem Tôn Vũ lao ra phủ như vậy, trong lòng đoán hắn lại bị Mi Phương đùa nghịch rồi. Oai phong của đại tỷ lúc này không hiện còn đợi đến khi nào? Nàng chạy tới hậu viện tìm Mi Phương, nghiêm khắc chất vấn: "Muội lại làm gì muội phu rồi? Không phải tỷ đã bảo muội không được làm khó hắn mà. Hắn là muội phu của muội, là người nhà chúng ta!"
Mi Phương lắc lắc mái tóc ngắn, cười hì hì nói: "Đại tỷ yên tâm, muội không dùa giỡn huynh ấy. Là muội làm cho huynh ấy với Mi gia thân càng thêm thân!" Nàng nở nụ cười như một con hồ ly nhỏ.
Tôn Vũ mang kim quang trên người chạy loạn một mạch, làm người qua đường thiếu chút nữa vây hắn lại xem. Thật không may, hồi trước suýt bị Mi Trinh đẩy lên giường, bây giờ lại bị Mi Phương cường hôn. Lần sau chẳng lẽ đến lượt Mi Trúc đùa bỡn chính mình? Xem ra truyền thống cảu Mi gia chính là tập kích nam nhân, thật là đáng sợ. Ôi chao, suy nghĩ cẩn thận thì Mi Trúc tập kích cũng không tệ lắm. Ta thích loại nữ nhân có phong cách quý phái thế này... Ặc, lại nghĩ bậy rồi!
Tôn Vũ chạy một hồi, cuối cùng bình tâm lại. Để ý nhìn thì thấy mình đã chạy tới Tây môn. Chỉ thấy binh sĩ ở Tây môn đều tỏa sáng hai mắt nhìn chằm chằm mình. Có người còn nhỏ giọng kêu lên: "Oa, là Tầm Chân tiên sinh... Thần hành! Lại là võ tướng kỹ mới!"
Khục khục, Tôn Vũ không phải meo meo mắt, không thích làm náo động. Hắn thu kim quang lại, rũ đầu ngồi chồm hổm ở cửa thành thở dốc.
Đúng lúc này, trên quan đạo ở xa đột nhiên có một kỵ binh chạy tới. Con ngựa này vô cùng sặc sỡ, từ đầu tới đuôi đều là ngũ sắc. Kỵ sĩ là một nữ nhân trung niên mặc y phục quan văn. Quần áo của nàng cũng là đủ mọi màu sắc, ngay cả mặt cũng dính thuốc nhuộm, tóc được nhuộm thành năm màu rực rỡ.
Không thể nào, trang điểm khác thường như thế... Người của Tào Tháo? Tôn Vũ liền nhảy dựng lên, định kêu to "Có địch tới". Trong lòng đột nhiên lại nghĩ: chỉ có một cái, ta kinh hãi cái gì? Đừng để người ta cười nhạo.
Binh lính ở của thành hiển nhiên cũng thấy người tới. Nhưng chức vị bọn họ quá thấp, bản lĩnh cũng không ra làm sao cả, tất cả đều dùng ánh mắt tôn kính nhìn chằm chằm Tôn Vũ.
Ánh mắt tha thiết này có ý gì? Muốn ta ra mặt? Bà nó, ta rõ ràng là võ tướng Công Tôn gia, cọng lông gì ở Từ Châu cũng muốn ta tới quản? Tôn Vũ thầm mắng một câu, hét lớn với kị sỹ ngoài thành: "Người tới hãy xưng tên họ!"
-----o0o-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...