Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

-----o0o-----

Ba ngày sau, lầu Bá Vương đã giăng đèn kết hoa, so với lần quyết đấu cùng Mi Phương trước đó thì càng náo nhiệt hơn. Trong lầu tất cả các bàn ghế đều được thay mới, lau chùi sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không thấy.

Từng cái khay, bát đũa, ấm nước… đều sáng bóng đến độ soi gương được. Bốn năm đầu bếp ăn mặc gọn gàng đứng trong góc đại sảnh thể hiện trù nghệ. Gà vịt thịt cá loại thượng hạng được chuyển vào không ngớt.

Ông chủ lầu Bá Vương tự mình chỉ huy đám làm công mang rau dưa vào trong phòng bếp rửa sạch rồi mới mang ra dùng, tất cả đều là để chuẩn bị nghênh đón bá quan văn võ ở Từ Châu. Trên lầu hai trang nhã bố trí rất nhiều tiểu nhị để sai sử, ngoài sảnh lầu ba cũng đã bày những chiếc ghế dựa có ô che nắng, bên cạnh là những đĩa bánh kẹo mứt quả để phục vụ các quan lại phú hào xem trận đấu.

Bá tánh kéo đến ngày càng đông, xung quanh lầu Bá Vương đã chật kín người, nhiều người đến từ sớm để dành chỗ tốt.

Trong đám đông còn có người rao bán chỗ đứng: “Vị trí hàng đầu, một ngàn văn tiền đây. Ai trả giá nào?”

“Vị trí tuyệt đẹp trên lầu hai đối diện lầu Bá Vương đây! Năm ngàn văn một chỗ!”

“Bán chỗ ngồi hạng nhất bên cạnh lầu lầu Bá Vương một kim một chỗ. Mại dô!”

Tôn Vũ ngủ một mạch đến gần trưa mới tỉnh dậy. Bên ngoài khách điếm ồn ào huyên náo, quả là náo nhiệt! Trong đám người lại còn nghe thấy giọng nói non nớt vang lên: “Bán một vị trí tốt trước lầu Bá Vương chỉ năm trăm văn đây!”

Hả, thanh âm này rất quen tai. Tôn Vũ tập trung nhìn vào đám người, hóa ra là tiểu la lỵ Thái Sử Từ. Nàng cũng dậy rất sớm để chiếm vị trí đứng, lúc này đang rao bán chỗ của mình. Chỉ chốc lát sau một thương nhân tai to mặt lớn đi tới, đưa cho Thái Sử Tư xâu tiền lớn. Thái Sử Tư vui vẻ cầm lấy, nhường vị trí cho thương nhân kia rồi chạy về phía Tôn Vũ nói: “Ngài xem này, ta cũng kiếm được tiền rồi. Chỗ tiền này ta sẽ nhờ người chuyển về cho mẹ để bà mua mấy món ngon.”


“Trời ạ, sao ngươi lại đi làm trò này?” Tôn Vũ đổ mồ hôi.

Thái Sử Từ cười hì hì nói: “Không chỉ ta mà cả Từ Công Minh tỷ tỷ cũng đang rao bán vị trí của mình. Ngài nhìn nóc nhà bên kia kìa…”

Tôn Vũ nhìn theo tay nàng chỉ, chỉ thấy Từ Hoảng cầm thanh tuyên hoa đại phủ một mình chiếm một khoảng rộng, mặt lạnh như băng nói: “Bán chỗ xem, ai muốn mua thì mua. Năm trăm văn một chỗ, tổng cộng có năm chỗ…”

Ôi, bà cô này giọng thì cứng nhắc, thái độ thì hung dữ, có quỷ mới dám đến mua. Tôn Vũ cười khổ nói: “Tử Nghĩa, ngươi và Công Minh sao phải làm cái này? Thiếu tiền tiêu thì có thể tìm ta mà.”

Thái Sử Từ chép miệng nói: “Tính cách của Công Minh tỷ tỷ ngài cũng biết rồi đấy, muốn nàng mượn tiền ngài trừ phi mặt trời mọc đằng tây. Cho dù ngài có bắt nàng phải nhận tiền, nếu không nói chữ “Mời” nàng nhất định sẽ không nhận đâu. Ta xem tỷ ấy trông rất cao hứng, coi như là đã tìm được một thứ để chơi đùa đi.”

Khụ, thật đúng là tính cách kỳ quặc! Tôn Vũ lấy ra một đĩnh vàng, nói với Từ Công Minh trên nóc nhà: “Công Minh, bán tất cả vị trí đứng của cô cho ta đi!”

Tử Hoảng nghe hắn nói thì chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn.

Tôn Vũ toát mồ hôi, vội vàng sửa lời: “Công Minh, ‘xin’ cô bán vị trí của mình cho ta đi.”

“Như vậy còn được!” Từ Hoảng liền nhảy từ trên nóc nhà xuống, tiếp nhận đĩnh vàng: “Được rồi, vị trí đó đã là của ngươi.” Nàng vẫn mặc bộ váy trắng, khoác áo giáp bên ngoài, vẫn đôi chân trần. Thú vị là đôi chân nàng dù đi qua bao nhiêu đường đất cũng dường như không bao giờ bẩn, trước sau vẫn một màu trắng tinh, quả là đã đạt đến cảnh giới đạp tuyết vô ngân!”

Ta mua vị trí đó có dùng được cái rắm, thấy cô chắc chắn không bán được thì sợ cô mất mặt thôi. Tôn Vũ ho khan hai tiếng, gọi chúng nữ đi về hướng lầu Bá Vương.


Trước cửa lầu Bá Vương được trải thảm hồng, dùng lễ nghi cao nhất để đón khách quý. Lúc này đã gần đến trưa, bá quan văn võ thành Từ Châu đang nối đuôi nhau đi vào, Tôn Vũ đi tới trước cửa lầu Bá Vương thì vừa lúc đụng phải một võ quan cũng đang đi đến.

Người võ quan này dĩ nhiên là một phụ nữ. Nàng ước chừng ba lăm ba sáu tuổi, bộ dáng rất cường tráng, cơ bắp nổi khắp nơi, vẻ mặt hung ác, một vết sẹo do đao gây ra vắt ngang má trái, má phải cũng có một vết sẹo thẳng đứng…Tôn Vũ tại cuộc chiến Hổ Lao quan đã gặp qua nàng, nàng chính là đô úy Trương Khải.

Người này ở lịch sử thế giới kia được Đào Khiêm phái đi hộ tống Tào Tung. Kết quả Trương Khải thấy tiền tài liền nổi lòng tham, giết cả đoàn người, cướp tài vật, khiến Tào Tháo nổi giận khởi binh đánh Từ châu, dẫn đến rất nhiều phiền toái.

Tôn Vũ cũng không có nhiều cảm tình gì với nàng, chỉ liếc nhìn nàng rồi đi tiếp. Không ngờ phía sau Trương Khải còn có hai người khác, một thanh niên đang đỡ một lão bà đi tới. Hai người đều mặc y phục ngũ sắc chói mắt. Người thanh niên chính là Tào Đức, đệ đệ của Tào Tháo. Lão thái bà này đương nhiên là Tào tung mẫu thân của Tào Tháo. Hai người đang làm khách của Từ Châu, hóa ra cũng đến đây xem náo nhiệt.

Chậc, không biết tại thế giới này Trương Khải có giết cả nhà Tào gia hay không? Nếu như có, meo meo mắt Tào tháo hẳn là sẽ đến trả thù? Tôn Vũ thầm nghĩ: ta có nên nhắc nhở hai người bọn họ cẩn thận chút, như vậy sẽ không thấy có lỗi với meo meo mắt…Nhưng cho dù ta có nhắc nhở thì chắc gì hai người họ đã tin. Huống chi làm như thế khác nào ta nói xấu Trương Khải, lớ ra ở thế giới này Trương Khải không phải người xấu thì chẳng phải ta có lỗi với nàng hay sao? Cứ chờ đến lúc họ ra khỏi thành ta len lén đi theo sau bảo hộ họ là được rồi.

Tôn Vũ vừa bước vào lầu Bá Vương đã có người nghênh tiếp dẫn hắn lên lầu ba. Chỉ thấy trên lầu ba đã có rất nhiều quan lại quyền quý ngồi đó. Thái thú Từ Châu Đào Khiêm dĩ nhiên đã an tọa, hai nhân vật lợi hại Trần Khuê Trần Đăng cũng đã ngồi gần đó. Trương Khải, Tào Tung, Tào Đức cũng đã chậm rãi ngồi xuống.

Tôn Vũ vừa đi lên lầu ba, ở bên ngoài đã có một tiểu nhị lớn tiếng hô: “Thương nhân Hà Bắc Lý Nam Lý Sơ Kỳ đến!”

Tiếng kêu vừa dứt, một loạt bá quan văn võ cùng đưa mắt nhìn về phía cửa. Tất cả đều muốn nhìn xem người nam nhân có võ tướng kỹ này trông như thế nào. Tôn Vũ lập tức đứng thẳng, vuốt bộ râu giả. Tại trận chiến Hổ Lao Quan ở đám người Đào Khiêm đã từng gặp qua hắn, Tôn Vũ rất lo lắng bị nhận ra.

Cũng may sau khi Tôn Vũ tiếp nhận “Vượng phu”, thân thể đã phát sinh biến hóa. Hiện tại thân hình hắn như một con báo săn rắn chắc, không giống bộ dạng thư sinh trói gà không chặt trước đây, trên mặt lại đeo râu, vì vậy đám người Đào Khiêm đều không nhận ra.


Đứng bên cạnh Đào Khiêm là một vị tiểu thư khuê các. Nàng ước chừng 22 tuổi, mặc áo bào văn sĩ, dáng vẻ rất thanh tú, tuy rằng không phải là rất đẹp, nhưng cũng là một mỹ nhân. Nàng có khuôn mặt trái xoan, nhìn có nhiều nét giống Mi Phương, Mi Trinh, nhưng so với hai người họ có phần đoan trang và điềm tĩnh hơn. Tôn Vũ nghĩ thầm người này hơn phân nửa chính là đại tỷ Mi Trúc của Mi gia rồi.

Quả nhiên, cô gái này nhẹ nhàng vén áo thi lễ, nhỏ nhẹ ôn nhu nói: “Thì ra vị này chính là Lý Sơ Kỳ tiên sinh. Tiểu nữ Mi Trúc, xin ra mắt tiên sinh.”

Ấn tượng của Tôn Vũ với nàng tốt lên nhiều. Ba tỷ muội Mi gia đúng là mỗi người một vẻ, đại tỷ Mi Trúc quả thật có phong cách của một đại tỷ, bộ dạng tiểu thư khuê các, nhìn qua đã biết là người thông thư đạt lễ, hiểu được thế thái nhân tình. Nhị tiểu thư Mi Phương thì lại có chút bất kham, quả thực là một hỗn thế ma vương thích làm mưa làm gió, lại còn chanh chua. Tam tiểu thư Mi Trinh thì như một cô bé tội nghiệp hay bị người khác khi dễ, luôn muốn chứng minh năng lực bản thân mình. Cũng không biết mẹ các nàng làm cách nào có thể nuôi ra ba cô gái hoàn toàn trái ngược như vậy.

Nếu người khác có lễ với mình, Tôn Vũ cũng sẽ đối với họ như vậy. Hắn ôm quyền với Mi Trúc, còn cúi nhẹ nói: “Mi gia đại tiểu thư quả nhiên là khí độ bất phàm, hơn hẳn nhị muội của mình.”

Hắn nói những lời này thật ra cũng bao gồm cả Mi Phương và Mi Trinh, nhưng Mi Phương đứng sau Mi Trúc lại nghĩ hắn nói chỉ là mình. Nàng nhất thời cảm thấy khó chịu, lập tức nhảy từ sau lưng tỷ tỷ ra, mắng lớn: “Lý Nam, tên dế nhũi Hà Bắc này, đừng tưởng rẳng thắng được ta đã là giỏi. Tỷ tỷ ta nhất định sẽ thu thập được ngươi.”

Lúc này những người vây xem xung quanh thấy hai bên vừa gặp nhau đã đấu võ mồm thì bắt đầu ủng hộ phe mình mình. Có người lập tức lớn tiếng kêu: “Mi gia tất thắng! Tên Lý Nam chỉ có thể thắng Mi nhị tiểu thư mười trang, loại thực lực này so với Mi đại tiểu thư còn kém xa.”

“Đúng vậy! Mi đại tiểu thư so với Mi nhị tiểu thư giỏi hơn không biết bao nhiêu lần, hôm nay tên nhà quê Hà Bắc khẳng định sẽ thua.”

Những người ủng hộ Mi gia dưới lầu cũng lớn tiếng kêu: “Mi gia tất thắng, Mi gia tất thắng!”

Những người ủng hộ Tôn Vũ cũng không tỏ ra kém cạnh, lập tức đáp lại: “Lần trước Lý Nam so tài cùng Mi Phương cũng là che giấu thực lực.”

“Cố ý chỉ thắng mười trang, các ngươi làm sao hiểu? Người ta là cố ý đó.”

Những người ủng hộ Tôn Vũ cùng hô to lên: “Lý Nam tất thắng, Lý Nam tất thắng!”

Sặc, những người này thật giống những cổ động viên bóng đá ở đời sau. Đáng tiếc nơi đây không phải là Tứ Xuyên, nếu là Tứ Xuyên thì đã nghe được tiếng đồng ca cổ vũ: “Hùng khởi! Hùng khởi!”


Tôn Vũ cười hì hì đi tới rìa tràng đấu, giơ tay với những khán giả phía dưới đài. Mọi người đều biết Tôn Vũ muốn nói điều gì đó, vì vậy những âm thanh cổ vũ cùng dừng lại, lẳng lẳng lắng nghe xem Tôn Vũ nói gì.

Chỉ nghe Tôn Vũ cười nói: “Hôm nay thi đấu tỉ lệ cá cược là bao nhiêu?”

Một đám người lớn tiếng đáp: “Nếu chọn ngươi thắng thì là một ăn năm!”

“Oa? Tỉ lệ cược cao như thế?” Tôn Vũ đổ mồ hôi nghĩ thầm, xem ra những người không xem trọng ta vẫn chiếm số đông, xem ra sự lợi hại của Mi Trúc đã in sâu . vào trong lòng người Từ Châu rồi.

Tôn Vũ lắc đầu, cười to nói: “Phu nhân, lấy vàng ra!”

Mi Trinh tiến tới, đưa lên ba mươi kim thắng được lần trước, đặt ở bên cạnh Tôn Vũ. Tôn Vũ cười nói: “Có người thuộc đổ phường ở đây không?”

Một lão nhân từ trong đám người bước ra, ở dưới đài cười nói: “Tất nhiên có, ta chính là nhà cái ở dổ phường thành đông. Hôm này có cuộc đấu lớn như vậy, sao ta có thể không đến? Có hơn phân nửa số người ở Từ Châu đã đặt cược, ta là lão bản ở sòng bạc, nếu như không tự mình đến xem kết quả thì đổ phường của ta đã đóng cửa từ lâu rồi.”

Tôn Vũ cười ha ha, ném túi vàng về phía lão nhân. Hắn lớn tiếng nói: “Ta đem toàn bộ ba mươi kim đặt mình sẽ thắng!”

Lão nhân nghe vậy thì hơi sửng sốt, lão nhặt túi vàng lên nói: “Tốt! Quả là một nam nhân đầy tự tin, lần đặt cược này đổ phường của ta tiếp nhận.”

“Bắt đầu tỷ thí đi!” Tôn vũ quay đầu, nói với Mi Trúc ở phía sau: “Chúng ta không nên kéo dài việc này nữa, ta còn phải sớm trở về Hà Bắc.”

-----o0o-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui