Tiểu Văn nằm trong mền lắng nghe TV, kỳ thực nàng cũng không toàn tâm chú ý đến trong TV nãy giờ nói gì, chỉ là vẫn muốn có thanh âm truyền đến, sẽ không có cảm giác quá tịch mịch cô đơn, trên giường đợi thật lâu sau đó, Tiểu Văn lại suy nghĩ muốn xuống giường, ngồi bên giường nàng lại nghĩ tới lời Lý Giai không muốn nàng đi lung tung, bảo nàng hảo hảo đợi trên giường.
Vì vậy Tiểu Văn liền lùi lại bên giường, nhưng cũng lát sau, nàng lại muốn xuống giường, phải nhiều lần trở đi trở lại, Tiểu Văn mới quyết định xuống giường.
Nàng từ từ tiến đến phòng tắm, tìm lấy y phục bẩn đang ngâm trong thau, lại cầm theo mấy cái giá treo mang đến chỗ giặt quần áo, mấy thứ này Lý Giai đã giúp nàng sờ qua, Tiểu Văn tiến vào phòng tắm một chút, lấy y phục giặt qua một lần.
Sau đó hai tay nhỏ bé lại cố gắng chà xát y phục, trước đây, y phục của bố mẹ, tỷ tỷ và đệ đệ đều là ném cho nàng giặt giũ, nhưng vì nàng giặt không sạch, nên mới không để nàng nàng giặt giũ nữa, Tiểu Văn để tâm đến từng bộ phận trên y phục, nơi nào nàng cũng cố gắng tẩy rửa, chỉ là nàng quá ốm yếu, lực không đủ, nên mẹ nàng thường mắng nàng nàng là đồ vô dụng, ngay cả một bộ y phục cũng không giặt nổi, mỗi lúc như thế, ngực Tiểu Văn dường như đau, rất đau, nàng không muốn làm một phế vật, không muốn mình là một gánh nặng, nàng luôn hi vọng bản thân mình có chỗ hữu dụng, nàng liều mạng nỗ lực chính là chưa từng có người nào khích lệ nàng, vô luận ra sao, đối với bọn họ nàng cũng chỉ là một đứa vô dụng.
Nghĩ đến như vậy, tâm nàng lại như có vạn mũi kim châm, vô cùng nhói đau, nước mắt bất giác rơi xuống, Tiểu Văn giơ tay lên, định dùng ống tay áo lau đi nước mắt, tay áo còn chưa đụng đến gương mặt nàng, nàng bất giác nhớ tới bộ y phục trên người nàng là do Lý Gia mới mua, nàng luôn hảo quý trọng.
Vì vậy ngay sau đó, Tiểu Văn liền buông tay xuống, mặc cho nước mắt thi nhau rơi lã chã, hai tay lại cố gắng chà xát, hy vọng sau khi Giai Giai trở về, sẽ không mắng nàng, nàng chỉ là muốn thay Giai Giai làm một số việc nhỏ thôi.
Không biết giặt được bao lâu, hai chân nàng trở nên tê dại, Tiểu Văn rốt cuộc mới thấy hài lòng, nàng cầm y phục tỉ mỉ xả qua mấy lần nước, đến khi đứng lên lại thì chân nàng đã không còn cảm giác, sau đó đi đến cái giá treo tìm vài cái mắc áo thả vào trong cái thau, liền chậm rãi bưng thau đi ra ban công, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, lại sờ soạng tìm kiếm cái cây treo đồ, nguyên lai là do Lý Giai sợ nàng chạm vào nó, nên đã đem nó đặt vào góc phòng.
Tiểu Văn sau khi kiếm được cái cây liền trở lại thau đồ, cầm bộ quần áo mắc lên móc, dùng cái mắc áo kia quơ qua quơ lại, rốt cục sau vài lần nàng cũng chạm được cái cây treo đồ, Tiểu Văn liền cố gắng đem y phục treo lên đó.
Một lát sau, sau khi đã đem tất cả y phục treo lên, nàng đem thau quay trở lại phòng tắm, hảo hảo rửa sạch, rồi quay lại ngồi bên bàn, phần cơm Giai Giai mua cho nàng còn chưa ăn.
Mở gà mên ra, thức ăn sớm đã nguội, nhưng đối với Tiểu Văn mà nói, chính là vẫn mỹ vị như nhau, nàng cẩn thận ăn từng chút, nhớ tới Giai Giai từng uy nàng ăn, trong lòng lại tràn lên một cảm giác vô cùng ấm nóng dễ chịu.
Cơm nước xong, tuy rằng đã ăn no, Tiểu Văn vẫn không nhịn được tìm đến đồ ăn vặt mà Lý Giai mua cho nàng, đây là cái gì cơ chứ? Hình như từ trước đến giờ nàng đều chưa ăn qua, Tiểu Văn rụt rè cầm lấy, có chút mềm mại, nàng do dự thật lâu, không nén được lòng hiếu kỳ bèn mở ra một gói, lấy ra một miếng trong đó, đưa vào miệng nếm thử, ngọt quá, cho tới nay nàng chưa từng ăn qua thứ nào tốt như vậy, Tiểu Văn nhanh chóng đếm xem có bao nhiêu cái bánh, chính là bản thân nàng ăn một cái, trong hộp còn hơn mười cái, nàng cẩn thận đóng hộp lại, sau đó nhét lại vào túi xách.
Ừ, phải là đợi Giai Giai về cùng ăn.
Tiểu Văn nghĩ chính mình thèm ăn, nhớ tới nàng lại cười.
Nàng ngốc nghếch lùi về giường, ôm lấy chân, trong miệng vẫn còn vị ngọt, trôi tận tới lòng nàng, nghĩ muốn ăn thêm một cái nữa, làm sao bây giờ? Không thể được, không thể ăn nữa, Tiểu Văn tự tát nhẹ vào miệng mình che đi khuôn mặt nàng, ra sức lắc lắc đầu.
Tiểu Văn ở trên giường trở mình thật lâu cũng không ngủ được, trong bụng ngứa ngáy như có côn trùng bò, "Ân....!Ăn một cái nữa thôi" Nàng ôm đầu gồi bỗng nhiên ngồi dậy.
Lý Giai lúc này đã cùng Lâm tiên sinh hàn huyên hồi lâu, Lâm tiên sinh vừa trò chuyện vừa uống rượu, so với hôm trước quả thực uống nhiều hơn, Lý Giai cảm thấy Lâm tiên sinh hôm nay có chút dị thường so với thường ngày, hắn càng dựa sát vào nàng, thậm chí đối với Lý Giai cũng có một chút chủ động va chạm, Lý Giai kinh ngạc, bất giác cảm thấy muốn rời đi, nhưng chưa kịp phản ứng, Lâm tiên sinh đã mạnh bạo đè lên người nàng.
————————————————————
Loại sự tình này đối với Lý Giai mà nói, thực rất bình thường, bất quá vốn là công việc của nàng, chính là thực tâm nàng trước giờ luôn hướng Lâm tiên sinh mà cảm kích, gờ đây không khỏi thất vọng, tất cả là giả dối, quả nhiên nam nhân nào đều cũng như vậy, đều không có ngoại lệ, nàng vốn không nên tồn tại huyễn hoặc.
Nhưng làm Lý Giai bất ngờ chính là, sau khi chấm dứt, nàng không hề có phản ứng gì, ngược lại, Lâm tiên sinh lại ôm mặt khóc nức nở, Lý Giai kế bên bị dọa cho sợ đến ngây ngốc, không biết thế nào cho phải, nàng cùng mọi loại nam nhân phát sinh quan hệ, đều gặp qua rất nhiều phản ứng, nhưng kỳ thực chưa hề thấy ai nước mắt khóc nức nở thế này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...