"Nếu như lúc trước ta nói muốn lấy ngươi, ngươi có đi theo ta không?" Sau khi nghe Lý Giai kể hết về chuyện tình của mình, Lâm tiên sinh trầm mặc rất lâu, nhẹ giọng hỏi.
Lý Giai nhướn mắt đối diện với Lâm tiên sinh, thần sắc con mắt trong suốt chân thực không chút giả dối.
"Nếu nói là hoàn toàn không động tâm, đó là không thể, với những người thân phận giống như ta, thật muốn có thể gả cho một tác gia giống ngài Lâm tiên sinh đây, về sau không còn ưu sầu cùng lo lắng cái ăn cái mặc, cái đó cũng thật là một vận may thiên đại a." Nàng hơi hơi nhún vai, nhàn nhạt cười cười, " Chính là, người nào đó cứ làm ta hết lần này đến lần khác cứ phải gặp Tiểu Văn, trước đây ta nghĩ tiền rất trọng yếu, mà hiện tại bây giờ, đối với ta Tiểu Văn mới là thứ tối trọng yếu, đương nhiên ta cũng không nói tiền hiện tại là không trọng yếu, nó vẫn trọng yếu như xưa, hơn nữa lại trọng yếu phi thường.
Không có tiền, ta và Tiểu Văn căn bản vô pháp sinh sống.
Lâm tiên sinh, ngươi biết vì sao dù cho khách nhân cấp không ít tiền boa, nhưng tỷ muội ở nơi đây vẫn không có tiền dự trữ không?"
Lâm tiên sinh suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, hắn vốn là không quá hiểu các nàng ấy.
Lý Giai tiếp tục cười nói, "Bởi vì vô luận các nàng ấy cười rực rỡ đến mức nào, cũng không thể quên được nỗi khổ trong lòng, vì tiền, các nàng ấy bán đứng chính bản thân mình, mang đến niềm vui cho khách nhân, nhưng bản thân mình lại không hề có niềm vui nào.
Dù sao công việc này cũng không hề có tương lai, cho nên các nàng đều dùng tiền để trút ra hết các nỗi đau trong lòng, liều mạng hưởng thụ các thứ vật chất khoái hoạt, có ngày hôm nay, không muốn nghĩ đến ngày mai, luôn chính mình chìm đắm vào ảo giác của ma túy.
Ta ở trong đó nhận thức được, ta cùng các nàng ấy tâm tình đều tương đồng, nhưng vẫn không ngừng khuyên răn bản thân mình, không được giống các nàng ấy, cái loại nhẫn nại kiềm chế bản thân này làm ta vô cùng khổ sở, trong lòng tồn đọng oán hận cùng thống khổ cùng không biết phát tiết ở đâu.
Mãi đến khi ta đem Tiểu Văn quay về nhà, từ từ thay đổi, sự thống khổ dần dần chuyển biến thành sức lực, mỗi khi ta đi làm, gặp lại những nam nhân chán ghét, ta sẽ tự trong lòng nói với mình, ân, đêm nay cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, ngay mai sẽ có thể cấp Tiểu Văn đồ ăn tốt hơn.
Cứ như thế mà nghĩ, mâu thuẫn trong lòng tự giảm đi rất nhiều.
Cuộc sống không hề chỉ có đơn độc băng lãnh, bắt đầu có hi vọng cùng nụ cười, muốn nhìn nàng cười, muốn ôm nàng, muốn cùng nàng hảo hảo cùng một chỗ, cùng chờ đợi ngày mai.
Những thay đổi này làm ta minh bạch, nguyên lai không chỉ có tiền, có thể có tiền thì rất tốt, nhưng ngoại trừ tiền, con người chính là vẫn cần tình yêu.
Ta hiện tại chỉ có thể hi vọng kiếm tiền thật tốt, có thể hảo hảo nuôi hai người chúng ta, sau đó cùng nàng có thể sống cuộc sống yên bình, hơn nữa, Lâm tiên sinh, ta cũng hi vọng ngài đừng quá câu nệ những chuyện không có khả năng phát sinh, ngài cũng không thực sự muốn làm, cho dù ngài buông bỏ hết tất cả, trong nhất thời thiện lương muốn cưới ta, chính là nếu cả ngày ngươi cùng sinh sống với một người chỉ nghĩ đến tiền của ngươi, muốn từ bản thân ngươi có thể kiếm thật nhiều tiền, ngươi hội cảm thấy vui vẻ sao? Hạnh phúc sao?"
Nghe Lý Giai nói thếm Lâm tiên sinh hoàn toàn sửng sốt, hắn ngơ ngác líu ríu nói, "Ngươi...!không phải loại người như vậy..."
"Ta là thế." Lý Giai khẳng định đáp, "Cho dù ta thực sự gả cho ngươi, cũng rất nhanh sẽ cầm tiền của ngươi cùng Tiểu Văn trốn đi, ta không có khả năng buông bỏ nàng."
Lâm tiên sinh nhìn chằm chằm Lý Giai, kinh ngạc trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hắn bật lên tiếng cười tự giễu, "Nguyên lai người luôn bị cự tuyệt vẫn là ta."
"Xin lỗi...!ta nói hơi quá phận..."
"Không phải, không quá phận." Lâm tiên sinh lắc đầu, hít một hơi sâu, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng, "Có lẽ đây là lần đầu tiên ta thực sự hiểu ngươi, cũng là lần đầu tiên ngươi gạt bỏ thân phận khách nhân của ta, có can đảm nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, ta rất vui." Hắn cho là chỉ cần hắn nguyện ý lấy nàng, nàng sẽ nhất định đồng ý gã cho hắn, hắn nội tâm giãy dụa vướng mắc, hiện tại mới hiểu được, nguyên lai quyền quyết định không hề chỉ nằm ở tay hắn, hắn mới bị một người cự tuyệt thẳng thừng.
Hắn vẫn luôn hiểu lầm Lý Giai, nhưng chưa bao giờ nhìn lầm Lý Giai, nàng quả thực không phải người bình thường, không là thiên thần cũng không là ma quỷ, mà là một người vô cùng thông minh và thực tế, cũng là nữ tử thiện lương và ích kỉ, trong một thế giới tàn khốc như thế, nàng vẫn giữ được tình yêu trong sáng hồn nhiên của mình, lại sống vô cùng chân thật, nàng so với hắn kiên cường dũng cảm hơn bội lần, Lâm tiên sinh bắt đầu cảm thấy vì chính nữ tử hắn yêu mà vui vẻ, "Vậy ngươi sau này....!Chuẩn bị tìm công việc gì?"
"Việc này vẫn còn chưa nghĩ ra, bất quá ta phải ly khai khỏi thành phố này, đi đến một nơi không ai biết đến ta, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mới." Lý Giai vừa nói vừa nhìn Lâm tiên sinh tràn đầy áy náy cười cười, nàng quả thực ban nãy không nên nói trắng ra, nhưng nàng chỉ là muốn Lâm tiên sinh biết rõ, không phải hắn bằng lòng lấy nàng, thì nàng sẽ đồng ý gả cho hắn, sau cùng một đêm, nàng muốn quay về với tôn nghiêm của bản thân mình, sở dĩ do đó nàng mới nói thẳng thừng một lần.
"Ngươi phải ly khai thành phố này?" Lâm tiên sinh có chút ngạc nhiên, ly khai thành phố đến một nơi xa lạ, so với đổi một công việc mới càng thêm gian khổ, thấy Lý Giai gật đầu khẳng định, Lâm tiên sinh tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, "Ngươi có nghĩ tới về nhà hay không?"
Nhắc tới nhà, Lý Giai sắc mặt tối sầm lại, khẽ nhíu mày, "Không, ta ở trong dạng này thế nào dám về nhà? Công việc còn có thể lừa bọn họ, nhưng chuyện cùng Tiểu Văn dù sao vẫn không thể nào gạt được bọn họ."
"Ta nghĩ rằng, ngươi hẳn là nên thử một lần, đó là nhà của ngươi, ngươi như thế này biến mất, không liên lạc bọn họ, bọn họ hội càng thêm lo lắng."
Lý Giai cúi đầu không nói gì, Lâm tiên sinh lại tiếp tục nói, "Vô luận thế nào, ngươi nên cấp gia đình một cuộc điện thoại, như vậy đi, ngươi ngày mai gọi trước một cuộc điện thoại, nếu như người nhà không tiếp nhận ngươi, vậy ngươi tái gọi điện cho ta, ta giúp ngươi sắp đặt mọi chuyện sau đó."
"Cái gì? Thực sự có thể chứ?" Lý Giai ngẩng đầu mở to mắt, miệng há hốc ra.
"Ân, ta ở thành phố kia có bằng hữu, nàng là một luật sư, người tốt lắm, nhất là đối với những nữ nhân có hoàn cảnh khó khăn như ngươi, đều đặc biệt nguyện ý giúp đỡ, nếu như người nhà ngươi không muốn tiếp nhận ngươi, ta sẽ đưa các ngươi đến chỗ nàng, ta nghĩ vô luận không được công việc, chính là vẫn còn có chỗ ở, bọn ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm được." Lâm tiên sinh nồng nàn nhìn Lý Giai, yêu Lý Giai không hề sai cũng không hề hối hận, bởi vì nàng kỳ thực là một nữ nhân đáng được yêu.
Hắn ước ao được như Lý Giai và Tiểu Văn, thậm chí không đành lòng đố kị, tình yêu hiện tại ở thời đại này đã phi thường ít ỏi, hắn mong muốn các nàng ấy có thể vĩnh viễn bảo hộ tình yêu của các nàng, không để thế tục làm ô nhiễm.
Cuối cùng, Lý Giai cùng Lâm tiên sinh trao đổi số điện thoại, nhưng lòng nàng vẫn còn do dự, rốt cuộc có nên cấp cho cả nhà một cuộc điện thoại hay không, đã hai năm rồi nàng không hề liên lạc phụ mẫu, thực sự họ sẽ tha lỗi cho sự sa ngã của nàng, lại còn tình yêu đồng tính hiện tại của nàng nữa?
Trước khi quay về, Lý Giai hướng đến ông chủ xin nghỉ việc, ông chủ cũng minh bạch vì sao lý Giai phải rời đi, sau khi trải qua chuyện của Hiểu Hồng, nghĩ cũng biết Lý Giai không còn tâm trạng nào tiếp tục công việc ở chỗ này, ông chủ cấp nàng tiền lương kết thúc, Lý Giai liền nói cảm ơn, lại xoay người ly khai.
Đi ra khỏi cửa khách điếm, nàng quay đầu nhìn lại một chút, tất cả mọi thứ ở đây đều phải kết thúc, nàng đã thoát khỏi sự thối nát cùng sa ngã, cùng người mình yêu, muốn đi tới một tương lai mới.
Tâm tình bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, hít vài hơi thở, tuy rằng sáng sớm trong thành thị không khí đã mất đi vị tươi mới, nhưng cũng vẫn làm cho tinh thần Lý Giai vô cùng phấn chấn, ngày hôm nay sẽ mua gì cho Tiểu Văn ăn đây chứ? Nàng cười ha ha nghĩ, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn thoải mái.
********************
Lý Giai một tay nắm điện thoại ngồi ngây người ở trên giường, hai năm qua nàng chưa từng một lần gọi về, nhưng dãy số đều vẫn được nàng nhớ như in, những con số bị nàng bấm xóa liên tục vô số lần, nhưng trước sau vẫn không thể gọi đi.
Tiểu Văn tuy đã ăn no, nhưng vẫn ngồi bên cạnh bàn ăn kẹo, lỗ tai vẫn tỉ mỉ chú ý động tĩnh của Lý Giai, hôm nay len lén ăn thật nhiều kẹo, Giai Giai cũng không hề nói nàng, chẳng lẽ là Giai Giai tức giận? Tiểu Văn bất đắc dĩ buông cái túi xuống, mò dần đến giường, từ từ đến bên cạnh Lý Giai nhỏ giọng hỏi, "Giai Giai đang làm gì?" Lý Giai quay đầu thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Văn kề sát bên nàng, bên mép vẫn còn dính một ít bột phấn trắng của kẹo, nhịn không được nở nụ cười, nàng đem Tiểu Văn ôm vào lòng, đưa tay lau khóe miệng cho nàng, hôn một cái lại nói, "Có phải ăn vụng rất nhiều kẹo không? Ân?"
Tiểu Văn mắc cỡ che miệng, hướng đến gương mặt thơm mát Lý Giai hôn một cái, ôm lấy nàng giọng nịnh nọt nói "Lần sau không ăn vụng, Giai Giai đừng tức giận."
"Ngốc hài tử, ngươi ăn nhiều kẹo sẽ phải đánh răng, lần sau không được thế này.
Nhớ chưa?"
"Ân." Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, lại hướng vào lòng Lý Giai cọ xát.
Ôm Tiểu Văn trong lòng, Lý Giai lại nhìn một chút điện thoại ở bên cạnh, trong lòng vẫn không có dũng khí gọi điện thoại.
Một lát sau, điện thoại chợt vang lên, Lý Giai cầm lên nhìn, là Lâm Tiên sinh, nàng nhấn nút và nghe, "Ta đây, Lâm tiên sinh."
"Thế nào? có gọi điện thoại về nhà chưa?"
Lý Giai dừng một chút, có chút nản lòng trả lời.
"Không, ta còn chưa có dũng khí."
"Lý Giai...!ngươi phải can đảm lên, đem mọi chuyện quá khứ giải quyết, mới có thể buông bỏ gánh nặng, toàn tâm mới có thể tập trung bắt đầu cuộc sống mới, trốn tránh chỉ có thể làm vẫn đề ngày càng trở ngại."
Lý Giai trầm mặc một lúc thì nói, "Ân, ta hiểu được." Nàng biết rõ Lâm tiên sinh nói đúng, trốn tránh không thể đem vấn đề giải quyết, nhất định mình không thể cả đời không liên lạc với phụ mẫu, lúc nào cũng nên đối mặt, bất kể kết quả tốt hay xấu, phải đem tất cả kết thúc trước khi các nàng bắt đầu cuộc sống khác, như vậy các nàng mới có thể không mang gánh nặng bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới, không thể đem nước mắt đến tương lai.
Sau khi ngắt điện thoại cùng Lâm tiên sinh, Lý Giai cuối cùng cũng can đảm gọi điện thoại, bên tai truyền đến thanh âm đầu dây bên kia, tay nàng không ngừng được run rẩy, khẩn trương ôm sát Tiểu Văn vào trong lòng, thậm chỉ còn có thể nghe được tiếng trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...