Mãi đến khi Lý Giai đi làm, Tiểu Văn vẫn xấu hổ trốn ở trong chăn không chịu đi ra, Lý Giai không còn cách nào khác đành đem cơm và đồ ăn vặt đặt lên bàn, sau đó đến gần giường vỗ vỗ vào mông Tiểu Văn dặn dò hết tất cả mọi thứ mới vội vàng ly khai, bất quá thời gian này nàng đều rất vui, tâm tình vô cùng tốt, bởi vì nàng rốt cuộc cũng đem cái tiểu tử ngốc đó ăn sạch sẽ.
Nguyên lai Giai Giai nói rất đúng, làm cái chuyện những người yêu nhau này, hảo xấu hổ a.., thế nào lại có thể như thế được, Tiểu Văn như một tiểu cầu cứ lăn qua lăn lại trên giường, trốn trong chăn đã lâu chính là vẫn cảm thấy hai má mình vẫn cứ phát nhiệt, cảm giác được Lý Giai hôn môi đều từng giây từng giây khắc trong đầu nàng, như thế nào cũng không chịu tan biến, thậm chí thường ngày khoảng khắc nàng rất chờ mong cơm cùng đồ ăn vặt cũng bị nàng quên mất không lưu lại một tí gì.
********************
"Ai...!Cái người Lâm tiên sinh kia đã lâu không xuất hiện nay lại đến nữa rồi, chờ ngươi trong phòng đấy." Hiểu Hồng thói quen từ lâu hướng Lý Giai nháy mắt vài cái, ý nói đếm nay lại có tiền nhiều rồi.
Lý Giai minh bạch cười, hướng phía phòng của Lâm tiên sinh mà đi tới, đêm nay vô luận sẽ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không thể nào ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của nàng, nhớ tới phản ứng dễ thương của Tiểu Văn, Lý Giai liền cảm thấy chính mình như một con sư tử khi dễ con thỏ nhỏ, mà con thỏ nhỏ chính là muốn được con sư tử ăn tươi, hắc hắc.
"Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp" Lý Giai nở một nụ cười rực rỡ như hoa, bản thân nàng cũng ngồi xuống cách Lâm tiên sinh không xa, tới khách điếm vui đùa, phép tắc đương nhiên là phải đối đãi khách nhân lịch sự, nếu Lâm tiên sinh vẫn như cũ giữ vững phong cách tao nhã của hắn, Lý Giai sẽ hảo hảo gìn giữ đúng mực.
"Khụ...!Ân..." Lâm tiên sinh chính là vẫn còn có chút không được tự nhiên, cũng xấu hổ cười cười, hai bàn tay liên tục chà xát vào nhau.
Lý Giai trong mắt hiện lên một tia châm biếm, nhưng biểu tình vẫn tiếp tục như cũ, "Lâm tiên sinh, ngày hôm nay muốn nghe ta nói cái gì? Chuyện còn bé, chính là đại đa số đều đã kể xong hết rồi."
"Cái đó..." Lâm tiên sinh do dự một chút, "Có thể hay không nói một chút về chuyện tình của ngươi?"
"Hảo...!vậy có thể nói khá lâu đấy.
Ha ha.."
Lý Giai bắt đầu nói về một nam nhân ở phòng mát-xa, tuy rằng chưa từng có một nam nhân nào có thể làm nàng nhớ thương, nhưng trong đó cũng có người với những kỉ niệm buồn đủ để cho nàng khắc ghi.
Lâm tiên sinh lắng nghe, biểu tình từ kinh ngạc đến bi thương, hắn không biết làm thế nào mà nữ tử này trước mặt hắn lại còn có thể nở nụ cười, nói ra những nỗi đau kinh khủng như vậy, hắn xem ra, thời gian Lý Giai nói đạo lý, chí ít nàng cũng là yếu đuối, gương mặt thống khổ rơi lệ đầy.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy không thể nào tách rời nữ nhân mà hắn yêu, cũng không thể nào có được nàng ấy, vì cái gì nàng lại thực sự cùng mình có thể coi như chưa từng phát sinh chuyện gì sau khi đã cùng hắn làm cái sự tình ấy.
Điểm này, hắn đã cố gắng rất nhiều, chính là vẫn không tránh khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
Vốn tưởng rằng nàng đúng là một bước lầm lỡ sa chân vào ma vực, nhưng vẫn giữ gìn được sự thánh thiện thuần khiết của nàng, hiện nay lại phát hiện ra tựa hồ như không phải thế, kỳ thực nàng đã bị thế giới ô nhiễm này làm cho trở thành nửa người nửa quỷ, thời gian thích hợp, có thể rất thông minh diễn tốt cả hai vai vô cùng nhuần nhuyển, như một rãnh nước nhỏ được giấu diếm.
Buồn cười chính là, Lâm tiên sinh phát hiện ra, ngay cả như thế hắn vẫn yêu nàng, lại càng yêu cái phương diện ma quỷ của nàng.
Một đêm hao tốn nước bọt, chờ Lý Giai cầm tiền cùng bữa sáng về đến nhà, vừa bước vào nhà, Tiểu Văn đã chui ra khỏi mền đang ngồi cạnh bàn vui vẻ ăn kẹo, nghe được thanh âm Lý Giai quay về, nàng vội vã đem kẹo đặt lại trên bàng, lại vội vã quay về chăn trốn, bởi vì do quá cuống cuồng nên nàng đã đụng mạnh vào chân giường.
"Trời ơi!" Tiểu Văn ở bên trong chăn, đau muốn rớt nước mắt.
Lý Giai vội vàng chạy đến, muốn đem chăn kéo ra để nhìn xem nàng có bị thương hay không, ai ngờ Tiểu Văn quấn mền bên trong nhất định không chịu chui ra, khiến cho Lý Giai vừa yêu thương vừa càng sốt ruột hơn, chỉ có thể dùng sức cố gắng kéo tấm chăn ra khỏi người nàng.
Tiểu Văn cảm giác tấm chăn vừa bị giật ra, lập tức vểnh mông đem mặt chôn chặt xuống giường.
Chính là nàng vẫn còn rất xấu hổ a, nghĩ đến chuyện trước đó, gương mặt Tiểu Văn lại bắt đầu nóng như thiêu đốt.
Lý Giai bị bộ dạng đáng yêu của nàng làm cho muốn cười cả ngày, rất giống một củ cải đỏ bị ngã.
Nàng một tay ôm Tiểu Văn vào lòng, trước tiên kiểm tra xem chỗ Tiểu Văn vừa đụng vào chân giường, thấy da nàng nơi ấy không bị trầy trụa cùng bầm tím mới yên tâm, sau đó lại đùa dai kéo gương mặt Tiểu Văn vào chính ngực mình "Trốn ta làm chi a, có đúng không muốn sẽ lại cùng ta cùng một chỗ? Ta đây sau này cũng không trở lại."
"Không, đừng đi, muốn cùng Giai Giai cùng một chỗ." Chiêu này từ trước đến giờ vẫn là tốt nhất, chỉ cần Tiểu Văn vừa nghe đến, lập tức đầu hàng, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hai má một mảnh đỏ bừng.
Hảo dễ thương, thấy nàng thế nào cũng đều đáng yêu, Lý Giai lại nhịn không được hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Tiểu tử ngốc, những người yêu nhau hội làm cái loại sự tình này a, thế nào lại mắc cỡ như vậy." (Giai Giai dạy hư trẻ em nhá =)) =)))
Tiểu văn lè lưỡi, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Xấu hổ xấu hổ, Giai Giai không biết xấu hổ."
Cái con thỏ con này, càng ngày càng dám phản kháng, Lý Giai buồn cười xoa nhẹ cái mũi của Tiểu Văn "Ha ha, ta đúng là không biết xấu hổ, ha ha, ngồi đây đợi ta, ta đi rửa mặt sau đó ăn sáng có được không?"
"Hảo" Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, theo bên người Lý Giai bò lại bên giường.
Lý Giai sau khi rửa mặt, hai người liền như thường ngày hạnh phúc ăn sáng, tuy rằng Tiểu Văn vẫn còn chút mắc cỡ, hai tay xoa xoa vào nhau, nhưng Lý Giai trong lòng vẫn còn đang cười trộm, mặc kệ có phải là lừa gạt hay không lừa gạt, dù sao con thỏ con bây giờ đã hoàn toàn thuộc về nàng.
Cơm nước xong, Giai Giai liền lôi kéo Tiểu Văn đi tắm, hắc hắc, lần này nàng có thể danh chính ngôn thuận chọc ghẹo, "Giai Giai không được sờ loạn, Giai Giai thật xấu." Tiểu Văn đáng thương ngoại trừ phát ra vài tiếng nho nhỏ phản kháng, cũng chỉ có thể đỏ mặt.
"Buồn ngủ không?" Lý Giai một bên sấy tóc cho Tiểu Văn một bên hỏi nàng.
"Buồn ngủ." Ngày hôm qua căn bản là Tiểu Văn không hề ngủ, nàng cứ tự mình lăn qua lăn lại trên giường cả một buổi tối, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghỉ về Lý Giai.
Chờ sau khi đã dọn dẹp hết mọi thứ, Lý Giai liền ôm nàng đem về trong chăn, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng "Buồn ngủ thì ngủ nhanh đi."
Tiểu Văn lui vào trong ngực Lý Giai, gật đầu.
Hai người cứ như thế ôm nhau mà ngủ.
"Cộc cộc cộc"
Chẳng biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên có một hồi tiếng đập cửa vang lên, hai người đều bị đánh thức, Lý Giai cau mày chớp chớp con mắt, nghiêng người rời giường, lần này lại là ai chứ? Không lẽ mẹ Tiểu Văn đổi ý sao? Nàng đi tới cạnh cửa nhìn qua khe hở, là một nữ tử trẻ tuổi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu quả thật là mẹ Tiểu Văn đổi ý, nàng cũng không biết sẽ làm thế nào.
Lý Giai mở cửa, ôn nhu nói: "xin lỗi..." nàng còn chưa dứt lời thì nữ tử kia liền hung hăng đẩy nàng ra, sau đó tự nhiên bước vào phòng, thấy trên giường Tiểu Văn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, nàng ra liền lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tỷ tỷ?" Tiểu Văn thính giác nhạy cảm ngay lập tức nhận ra thanh âm của tỷ tỷ nàng.
Tỷ tỷ? Lần trước là mẹ, lần này là tỷ tỷ, Lý Giai có chút mệt mỏi, hẳn là lại hướng nàng thuyết giáo chứ sao nữa, dù sao chính nàng tùy tiện đem tiểu hài tử của gia đình bọn họ đi mất, bình thường họ sẽ phải lo lắng.
Vì vậy sau đó nàng liền chuẩn bị tinh thần, nở một nụ cười chân thành và duyên dáng, "Nguyên lai là tỷ tỷ Tiểu Văn đến, mời ngồi."
"Không ngồi, ta sợ bẩn." Tỷ tỷ Tiểu Văn không chút lưu tình cự tuyệt, ánh mắt không khách khí liếc xéo Lý Giai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...