Manh Nữ Cùng Kỹ Nữ FULL


Lý Giai cùng Tiểu Văn cuối cùng cũng đã đến được vòng quay ngựa gỗ, nàng đỡ Tiểu Văn lên ngựa gỗ, dạy nàng nắm tay vào cán trụ phía trước, sau đó chính mình ngồi vào ngựa gỗ kế bên, rất nhanh, âm nhạc bắt đầu vang lên, vòng quay bắt đầu di chuyển, trong thế giới khoảng không u tối không có cảm giác an toàn, thân thể Tiểu Văn vô pháp kiểm soát nhoài người theo ngựa gỗ đang di động về phí trước, chẳng biết bao lâu mới dừng lại, Tiểu Văn bắt đầu có chút khẩn trương, một tay cầm lấy cán trụ, tay kia quơ qua quơ lại giữa không trung tìm Lý Giai, "Giai Giai...!ta sợ." Khoảng cách hai người khá gần, Lý Giai lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, "Ta ở đây, đừng sợ." Cảm giác được Lý Giai bên cạnh, Tiểu Văn mới an tâm, ngồi trên ngựa gỗ chậm rãi di chuyển, loại cảm giác này thật khiến nàng hạnh phúc, bên tai âm nhạc xen lẫn tiếng trẻ con rộn rã, thần sắc của nàng từ từ thả lỏng ôn hòa, nụ cười yếu ớt, ánh mắt Lý Giai vẫn chưa từng dời khỏi Tiểu Văn, nhìn thấy gương mặt kìa từ từ dễ chịu tươi cười, nàng cảm thấy vô cùng yêu thương không dừng lại được, có một sự mê luyến thật sâu.

"Hảo hảo ngoạn!" Lý Giai đem Tiểu Văn ôm xuống, Tiểu Văn lại ngây ngốc cười vui vẻ.

"Còn có nhiều trò chơi lắm." Nhân viên hai bên thấy được Tiểu Văn là một manh nữ, cũng đi tới giúp Lý Giai đỡ Tiểu Văn xuống bậc thang.

"Cảm ơn." Lý Giai nghiêng đầu đối với hắn cười, sau đó lại tiếp tục nắm tay Tiểu Văn hướng đến các nơi khác.

Chén trà, UFO, dòng thác, thuyền hải tặc, máy bay....!Từ bình thường đến mạo hiểm, Tiểu Văn cũng từ từ thích ứng được với loại đu quay không trọng lượng, gia tốc xoay tròn khá nhanh, đồng thời còn thập phần thích thú, bất quá những trò những trò như bay nhanh đến tận trời xanh hay lốc xoáy, cái loại này quá kích động, ngay cả Lý Giai cũng còn không dám thử nghiệm, đừng nói chi mang theo Tiểu Văn chơi cùng.

"Kế tiếp sẽ là ngoạn cái gì?" Tiểu Văn như một con thỏ con cứ đưa tay giật giật nhẹ Lý Giai, nhìn nàng cao hứng, Lý Giai không kềm lòng được, lợi dụng xung quanh không ai chú ý tới, lén hôn nàng một cái, "Vẫn còn nhiều lắm, ăn cơm rồi ngoạn tiếp, đã đến giữa trưa rồi."
"Ai?" Tiểu Văn sờ lấy cái bụng của mình, Giai Giai không nói, thật đúng là không cảm giác được nàng đang đói, chính là vừa nhắc đến, mới phát hiện, bụng của nàng đã có một khoảng không trống rỗng, nhất thời không có sức lực.

"Đói bụng."

"Hiện tại mới biết đói." Lý Giai đưa tay vén tóc về hai bên cho Tiểu Văn, những sợi tóc bị gió thổi có phần hơi loạn, đem Tiểu Văn ngồi đến ven đường, nàng đem từ trong ba lô ra bánh mì lạp xưởng đưa cho Tiểu Văn ăn.

Lý Giai cũng có chú ý thử một chút, khu thực phẩm trong đây đều có bán những loại thức ăn rất ngon, nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy giữa trưa chính là vẫn ăn một chút đồ ăn vặt ứng phó, buổi tối sẽ mang theo Tiểu Văn đến tiệm ăn tốt hơn, các đồ vật bán trong đây đều có giá mắc gấp đôi bên ngoài, trong lòng thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Tiểu Văn không chú ý nhiều như vậy, với nàng có ăn đã là tốt lắm rồi, những gì Giai Gai cấp nàng đều là thức ăn ngon, nàng nhồi bánh mì vào miệng, hai má phình ra, "Nước...!muốn uống nước.."
"Ăn từ từ, coi ngươi thật giống một con ếch." Lý Giai vội vàng lấy trong ba lô ra một cái chai nước, mở nắp ra uy Tiểu Văn uống.

"Êch là cái gì?" Tiểu Văn uống nước rồi nuốt bánh mì xuống, lại cắn một miếng lạp xưởng, thực sự đói a.

Lý Giai một tay nâng cằm Tiểu Văn, hướng gương mặt xinh xắn về mình nói "Ếch chính là cái dạng này của ngươi."
"Cạp cạp...!lại khi dễ ta." Lý Gai khẽ đánh nhẹ vào cái miệng phình lên của Tiểu Văn, lại nhẹ nhàng nhéo hai má phúng phính của nàng, Tiểu Văn hơi kháng cự, bỉu môi.

"Hảo, không khi dễ ngươi." Lý Giai cười ôn nhu dùng tay xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lại vừa uy nàng uống nước.


Tuy rằng hôm nay là ngày thường, nhưng phần lớn các trò chơi đều có du khách xếp hàng rất đông, nhưng hai người vẫn như trước phi thường vui vẻ, trong lòng cảm thấy rất mong chờ những điều phía trước, thời gian chờ đợi vì thế mà cũng không trở nên buồn chán.

Sau cùng, Lý Giai nắm tay Tiểu Văn hướng đến chiếc đu quay khổng lồ đủ màu sắc cao chọc trời, ngẩng đầu chiêm ngưỡng cái bánh xe mỹ lệ quay trong gió làm dâng lên môt ao ước của Lý Giai, nàng bất giác nắm chặt tay Tiểu Văn.

"Giai Giai làm sao vậy?" Cảm giác Lý Giai hơi có lực nắm tay mình, Tiểu Văn lo lắng hỏi.

"Không có gì, chỉ là trò chơi này ta đã mong chờ rất lâu."
"Kia là cái gì? Ta cũng mong chờ."
"Ha ha...!ngươi thật ngốc, ngươi cũng không biết là cái gì mà lại mong chờ." Lý Giai bật cười.

"Giai Giai mong chờ, ta cũng muốn mong chờ mà." Tiểu Văn nũng nịu dựa sát vào Lý Giai, nàng đặt một nụ hôn lên mặt Giai Giai, Lý Giai còn không mắc cỡ, nhưng người chủ động Tiểu Văn bất giác mặt lại phiếm hồng.

Có thể bởi vì đu quay cao chọc trời này chỉ là một trò chơi phổ thông lại không mấy kích động, do đó lượng người xếp hàng cũng không nhiều, rất nhanh liền đến Lý Giai cùng Tiểu Văn.


Một phần ba vòng, đu quay từ từ dần lên cao, tựa như tiếng ồn ào trần gian cũng như dần cách rời càng ngay càng xa, tâm tình trở nên lắng đọng, nhớ lại bản thân mình lúc trước khi mới bước vào thành phố này, Lý Giai vẫn còn mang theo một ảo tưởng của một hài tử, một ước mơ vô cùng trong khiết, khi đó, mọi thứ trước mặt nàng đều vô cùng lạ lẫm huyền bí mà tốt đẹp, thời khắc ấy tràn ngập đủ loại mừng rỡ và kinh ngạc, bởi vì không biết nên mới nhìn thấy nó mỹ, nàng lúc đó vẫn chưa nhận ra sự ghê tởm trong nó, chờ khi mỹ cảm cùng sự thần bí dần dần thông suốt, sẽ phát hiện ra sự thật trước mắt, vô cùng tàn khốc.

Không biết có phải do trong lòng có cái mà người ta vẫn thường hay gọi là cảm nhận hay không, Tiểu Văn dường như phảng phất có thể thấy được Lý Giai có một chút sự khó chịu mơ hồ, nàng nhẹ dựa vào vai Lý Giai, yên lặng cùng Giai Giai chịu đựng sự khổ sở, cho dù nàng vẫn không biết lý do tại sao, chính là cảm thấy Giai Giai không vui, tâm Tiểu Văn sẽ vô cùng đau đớn, đau đến cơ hồ muốn rơi lệ.

Chỉ cần 3 vòng quay thôi cũng đủ làm cho hồi ức cả cuộc đời, cánh cửa vừa được nhân viên kéo ra, Lý Giai rất nhanh nhảy xuống, xoay người ôm lấy Tiểu Văn, lúc này mới phát hiện, gương mặt của nàng đã tràn đầy nước mắt, thần sắc vô cùng khổ sở cau mày.

"Ngươi làm sao?" Lý Giai ngạc nhiên hỏi, nhưng mặc cho Lý Giai có hỏi, Tiểu Văn cũng không nói, chỉ là hướng trong lòng Lý Giai mà lui vào, ôm nàng nhỏ giọng nghẹn ngào.

Lý Giai bắt đầu hối hận vừa này ở trên đu quay đã không chú ý tới nàng, bằng không cũng sẽ không biết nàng lúc này lại làm sao vậy.

Hai người ôm nhau cùng một chỗ, đã khiến cho nhân viên hai bên chú ý, ngay cả người đi đường cũng tò mò quay lại nhìn, Lý Giai cũng không để ý nhiều như vậy, nàng liên tục dỗ dành, vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Văn.

Ai ngờ, dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Tiểu Văn không còn khóc, trong lòng Lý Giai ngẩng đầu lên, câu đầu tiên nàng nói dĩ nhiên là "Giai Giai còn khó chịu không?"
Lý Giai sửng sốt, Tiểu Văn thấy Lý Giai vẫn cả lúc lâu không nói chuyện, Tiểu Văn còn tưởng là Giai Giai còn đang khó chịu, biểu tình lại càng thêm thương tâm, dường như lại muốn khóc nữa, Lý Giai lúc này mới nhất thời minh bạch, nguyên lai ban nãy nàng khóc thành như thế này là bởi vì cảm giác được mình có chút buồn lòng.

Nàng nhanh chóng ôm lấy Tiểu Văn, nhẹ giọng nói "Không còn, ta hiện tại rất tốt, không khó chịu chút nào." Nói như vậy, nhưng mắt nàng lại bắt đầu ướm lệ, mặc dù là trước nay, có gì nàng cũng không khi nào muốn khóc, nhưng hiện tại hài tử ngây ngốc này đang ở trong lòng nàng, Lý Giai đặc biệt muốn khóc lớn một hồi.


Hành trình trong khu vui chơi không hẳn trăm phần đều ngập tràn niềm vui, thậm chí khi kết thúc còn mang theo một bi thương nho nhỏ, nhưng lại làm cho Lý Giai không hề hối hận, bởi vì hiện giờ đổi lại đã có một người vì Lý Giai mà hiểu rõ nội tâm nàng, quan tâm tâm tư nàng ra sao, bản thân Lý Giai không thuộc về thành phố này, nàng đã không còn cảm thấy một mình đơn độc.

*******************
"Mẹ, hôm nay ta thấy Tiểu Văn!" Tỷ tỷ Tiểu Văn vừa vào nhà đã lớn tiếng la lên, giống như là một tin tức gì đó kinh thiên động địa.

Mẹ Tiểu Văn căn bản còn đang nấu ăn, nghe nữ nhi hô một tiếng, làm bà run sợ một chút, "Thấy ở đâu?"
"Tại khu vui chơi trong thành phố chúng ta, cùng một nữ tử cùng một chỗ, cười rất vui vẻ, giống như rất khỏe mạnh."
Giống như rất khỏe mạnh....!Nghe xong câu đó, mẹ Tiểu Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thái rau.

"Mẹ, ta thấy nữ tử kia có chút quen mắt, khẳng định đã từng gặp qua."
"Nga." Mẹ Tiểu Văn không hề nói tiếp, cau mày yên lặng nấu cơm, mái tóc đen đã không ít lẫn lộn vài sợi bạc, năm tháng phong sương cùng áp lực làm nữ nhân đã hằn sâu trên gương mặt bà, dường như so với tuổi tác thật còn muốn già hơn.

"Ngươi nhanh chóng rửa tay, quay lại đây giúp đỡ, bố và em trai sẽ trở về."
Tỷ tỷ Tiểu Văn thập phần không tình nguyện chu miệng, trong lòng còn đang nhớ đến nơi nào đã từng gặp qua Lý Giai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui