Mục Tuỳ quay lại, vừa nhìn đã thấy Mạnh Như Ký vẻ mặt trắng bệch, nàng đang ngồi trên mặt đất, bộ dạng vẫn còn yếu ớt.
Mục Tuỳ lập tức ngẩn ra.
Đột nhiên, trong đầu hiện lên những lời Mạnh Như Ký từng nói với hắn trong ngục, nàng không có linh lực, thể lực cũng không ổn lắm, nàng bảo hắn đừng cách nàng quá xa, nàng không đuổi kịp hắn.
Mục Tuỳ nhớ lại chuyện này, huyết sắc trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt cũng trắng bệch, hắn vội vàng bước đến bên cạnh Mạnh Như Ký.
"Mạnh Như Ký, ngươi sao thế?" Giọng nói Mục Tuỳ khô khốc.
Bây giờ Mạnh Như Ký đã không sao, ngược lại nhìn thấy tên trộm bị Mục Tuỳ kéo theo nhất thời không theo kịp bước chân của Mục Tuỳ nên loạng choạng ngã xuống đất, mặt trực tiếp úp lên đất, sau đó bị Mục Tuỳ kéo đến bên cạnh nàng.
Mặt hắn ta còn cày hết cả đất trên mặt đất rồi.
Mạnh Như Ký: "..."
"A..." Diệu Diệu nhìn thấy còn không nhịn được mà che mắt mình: "Đau quá..."
Tên trộm kia giống như bị đánh cho phục, không dám lên tiếng.
"Ta không sao rồi." Mạnh Như Ký xua xua tay, thử đứng lên.
Mục Tuỳ lập tức ném tên trộm đi, đỡ Mạnh Như Ký dậy.
Cảm nhận được lòng bàn tay nàng còn có chút mồ hôi, Mục Tuỳ tự trách đến không nói được lời nào.
Tên trộm túi ở một bên được tự do cũng không dám chạy, chỉ thành thật quỳ bên cạnh, che mặt mình lại, không dám động đậy.
Diệu Diệu rất tức giận, vươn tay đánh tên trộm một cái:
"Không cướp ai lại cướp túi của ta, chắc chắn ngươi đã sớm nhắm hôm nay ta được phát tiền công rồi! Tên trộm nhà ngươi, nên đẩy ngươi xuống Nại Hà mới phải!"
Tên trộm không dám lên tiếng, mặc cho bị đánh bị mắng.
Mạnh Như Ký đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa xen vào hỏi một câu: "Đưa hắn ta đến nha môn có được thưởng tiền không?"
"Có nha." Diệu Diệu vẫn rất nhiệt tình trả lời: "Nha môn ở vùng đất Vô Lưu là công bằng nhất rồi, thưởng phạt phân minh, bắt trộm đến còn có thể lấy tiền thưởng, nhưng bình thường rất ít người làm trộm.
Ta cũng không biết có thể được bao nhiêu tiền thưởng." Nói rồi nàng ta lại tức giận đánh tên trộm một cái: "Cũng không biết gan ngươi to thế nào! Còn dám cướp tiền!?"
"Ta...!ta trộm mà...!ta không muốn cướp..." Tên trộm yếu ớt nói một câu, sau khi bị đánh lại không dám lên tiếng nữa.
Mà nghe thấy câu này, trong mắt Mạnh Như Ký liền loé sáng.
Nàng dường như! đã tìm được! một con đường kiếm tiền!
Con đường này nàng đi được!
Nói cách khác, con đường này chỉ cần Mục Tuỳ là có thể đi!
Hắn còn có thể đi rất tốt nữa!
Hôm nay không phải là đại công cáo thành sao!
Chiếc bàn tính trong lòng Mạnh Như Ký vang lên lách cách, nàng nhìn Mục Tuỳ với vẻ tràn đầy hy vọng.
Mà Mục Tuỳ lại giống như hoàn toàn ngoài cuộc.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký với vẻ áy náy, không nhìn tên trộm, cũng không nhìn người mất đồ, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, buồn bã giống như sắp khóc:
"Ta không nên bỏ ngươi lại."
"Không sao không sao."
Tìm được con đường kiếm tiền, nghĩ đến việc sau này đều phải nhờ Mục Tuỳ bắt trộm, Mạnh Như Ký nào dám bất kính với "cây tiền tài" của mình nữa.
Vứt nàng lại, bỏ rơi nàng, chạy thêm hai mươi dặm nữa cũng được!
Chỉ cần có thể bắt được trộm về, thì chính là một con mèo tốt!
"Lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
"Đừng mà!"
Mạnh Như Ký buột miệng nói, nghe xong lại sợ lời nói của bản thân quá thực dụng.
Mạnh Như Ký ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh trạng thái của mình, nhẹ giọng trấn an Mục Tuỳ:
"Ngươi đuổi theo trộm, tìm được đồ mất, là chuyện tốt, trên thế gian này sao có thể cầu toàn trong mọi việc, ngươi không cần quá tự trách."
Mục Tuỳ nghe vậy, vẻ mặt lại càng lộ vẻ tự trách và buồn bã.
Khoé miệng hắn khẽ run, ngón tay bên cạnh hơi động đậy, đợi khi hắn phản ứng lại thì đã kéo Mạnh Như Ký vào trong lòng ôm rồi.
Cái ôm này, Mạnh Như Ký cũng hơi ngây ra, Diệu Diệu và tên trộm bên cạnh cũng hơi ngây ra.
Nhưng Diệu Diệu rất nhanh đã tát tên trộm một cái, kéo hắn ra xa một chút, tiếp tục tính sổ.
Mà bên này Mạnh Như Ký chỉ cảm thấy vòng tay của Mục Tuỳ hơi lạnh, nhân lúc nàng vẫn còn nóng.
Sau giây phút ngây ngốc, Mạnh Như Ký thấy hắn không còn động tác gì nữa nên cũng không vùng vẫy.
Nàng để Mục Tuỳ dán vào nàng, mặc kệ hơi thở phả vào giữa tóc nàng.
"Mạnh Như Ký." Mục Tuỳ nghiêm túc nói với nàng: "Lần sau ta cõng ngươi đuổi theo trộm."
Mạnh Như Ký: "..."
Ta cảm ơn ngươi.
Nhưng tuyệt đối đừng!
Mạnh Như Ký bình tĩnh lại, thực sự sợ tiểu dã nhân này sẽ lo chuyện không đâu, nếu sau này hắn có nỗi lo, ảnh hưởng đến việc đuổi bắt trộm, vậy thì không được.
Vì thế Mạnh Như Ký liền thuận theo tự nhiên, nâng tay vuốt lưng Mục Tuỳ, giống như vỗ về một con mèo lớn:
"Không sao, ngươi thấy không phải ta đang rất tốt sao?"
Giọng nói của nàng, có sự dịu dàng mà bản thân nàng cũng chưa từng tưởng tượng ra.
"Ngươi bắt trộm về, chúng ta liền có thể đến quan phủ nhận tiền thưởng, có thể mua đồ ăn cho ngươi, còn có thể tiết kiệm một chút, như vậy chúng ta có tích cóp rồi, ngày về nhân gian sẽ không còn xa."
Cảm nhận được ngón tay của Mạnh Như Ký khẽ vuốt trên lưng mình, cảm xúc của hắn thực sự được giải toả, cơ thịt căng chặt khắp người cũng dần thả lỏng.
"Ngươi thực sự không sao nữa?"
"Không sao nữa." Mạnh Như Ký đẩy Mục Tuỳ ra, chỉ vào Diệu Diệu ở một bên: "Ngươi giúp Diệu Diệu cô nương, nàng ấy cũng đã giúp ta, bây giờ lấy được đồ về, ta cũng khoẻ rồi, mọi người đều vui vẻ."
Nghe Mạnh Như Ký nói như vậy, Mục Tuỳ cuối cùng cũng yên tâm, hắn đưa túi vải trong tay cho Diệu Diệu.
"Đa tạ ngươi, đã giúp Mạnh Như Ký."
Lời cảm ơn của Mục Tuỳ vô cùng trúc trắc, so với lúc hắn nói những lời khác càng không tự nhiên, tựa như hắn chưa từng nói những lời như vậy.
Diệu Diệu vẫn còn đang nhìn chằm chằm tên trộm tính sổ, đột nhiên nhìn thấy chiếc túi được đưa đến trước mặt, nàng ta ngẩn ra một chút rồi mới nhận lấy: "Không không không, không có gì."
Lúc này Diệu Diệu mới dám lặng lẽ quan sát Mục Tuỳ, thấy hắn cao lớn, ngũ quan sắc bén, nhưng khi ánh mắt rơi trên người nàng ta, không biết tại sao trong lòng nàng ta đột nhiên có chút sợ hãi.
Mạnh Như Ký nhắc nhở Diệu Diệu: "Kiểm tra trước xem có thiếu gì không."
"Đúng đúng." Diệu Diệu lật xem một hồi dưới đất: "Không thiếu, có đồ, tiền công cũng có! Quá tốt rồi! À đúng rồi...!Ở đây ta cũng không có gì...!Ừm...!Cái này đi!" Diệu Diệu lại nhét bình thuốc nhỏ trong tay vào tay Mạnh Như Ký: "Tỷ tỷ, cho tỷ cái này, tỷ vừa tới vùng đất Vô Lưu, có lẽ vẫn chưa tích cóp được gì, trong bình này còn khoảng mười viên thuốc, tỷ lấy dùng đi."
Đây quả thực là thứ hiện tại Mạnh Như Ký rất cần, nàng không từ chối, ghi nhớ ân tình, nhận lấy bình thuốc.
Sau đó, không hàn huyên thêm nữa, ba người họ cùng đưa tên trộm đến nha môn.
Khác với lần trước ngồi đại lao ra, lần này Mạnh Như Ký đưa phạm nhân tới, bước đi phải gọi là ngẩng đầu hiên ngang.
Diệu Diệu báo án, tên trộm bị quân sĩ hắc y trong nha môn dẫn đi.
Dưới sự chỉ dẫn, ba người lại tới một căn phòng nhỏ viết ghi chép.
Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có hai cái bàn gỗ và mấy cái ghế, quân sĩ hắc y viết ghi chép ngồi sau bàn gỗ, ba người họ ngồi trước bàn.
Diệu Diệu vừa ghi chép mọi chuyện vừa khen lên khen xuống Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, chỉ hận không thể trực tiếp dán hai người lên tường dâng hương khói.
Còn hai quân sĩ hắc y phụ trách việc này thì quan sát Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, trong lòng lẩm bẩm.
"Hai người này nhìn thật quen mắt."
"Không phải là hai người vừa ăn cơm ngục của chúng ta ra xong sao..."
"Ồ...!Khó trách...!Vừa ra ngoài đã bắt được trộm?"
"E rằng không phải đấm đá lẫn nhau..."
Mục Tuỳ nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo liếc hai quân sĩ trước mặt.
Quân sĩ bị hắn nhìn mà hốt hoảng, gần như vô thức tựa người về sau.
Mạnh Như Ký gõ gõ bàn gỗ trước mặt.
Quân sĩ hắc y đồng thời ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký ngoài cười trong không cười: "Sau này còn phải gặp nhau rất nhiều, đừng đoán nữa, giải quyết chuyện tiền thưởng ngày hôm nay trước đi."
Mạnh Như Ký lấy được tiền thưởng liền đưa Mục Tuỳ và Diệu Diệu rời đi.
Hai quân sĩ hắc y ngồi trong phòng, nhìn theo bóng lưng của bọn họ, quân sĩ bị Mục Tuỳ liếc lau mồ hôi lạnh cảm thán: "Nam tử đó nhìn thì nhỏ tuổi, nhưng đôi mắt vô cùng doạ người, e rằng từng làm thổ phỉ gì đó..."
Quân sĩ còn lại suy tư: "Nam tử này, ngươi có cảm thấy nhìn rất quen mắt không..."
"Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ăn cơm ngục của chúng ta ba ngày."
"Không...!không phải ở trong ngục." Quân sĩ xoa cằm suy nghĩ: "Ở đâu đây...!Cứ cảm thấy đã từng gặp hắn ở đâu đó..."
Một túi tiền thưởng, tổng cộng mười đồng.
Mạnh Như Ký áng chừng, cảm thấy tiền ở vùng đất Vô Lưu nặng hơn ở nhân gian một chút.
"Mười đồng tiền này, có thể mua được gì ở vùng đất Vô Lưu?"
Diệu Diệu nhiệt tình trả lời: "Nhiều lắm nha.
Có thể mua được hai bình thuốc vừa nãy ta cho tỷ, cho dù mỗi ngày một viên thì cũng có thể dùng trong hai tháng, còn có mì của quán mì bọn ta, nửa đồng một bát."
"Nửa đồng?" Mạnh Như Ký ngây ra: "Đồng xu này còn có thể bẻ đôi ra dùng sao?"
"Được chứ." Diệu Diệu nói rồi lấy ra một đồng xu của mình, "tách" một tiếng đã bẻ đôi ra.
Mục Tuỳ nhìn không có nhiều phản ứng, hắn cũng không nhớ đồng xu ở nhân gian trông thế nào, nhưng Mạnh Như Ký lại cảm thấy lạ kỳ, cũng lập tức lấy ra một đồng xu vừa có được, dùng sức bẻ.
Cũng "tách" một tiếng, đồng xu biến thành hai nửa.
Mạnh Như Ký tấm tắc cảm thán.
Diệu Diệu tiếp tục thể hiện: "Cái này còn có thể ghép lại nữa."
Sau đó nàng ta ghép hai nửa đồng xu lại với nhau, "phập" một tiếng, hai nửa đồng xu hợp lại thành một.
"Thú vị thú vị." Mạnh Như Ký thêm kiến thức, bẻ rồi lại ghép rồi lại bẻ, chơi một lúc nàng liền đột nhiên ý thức được: "Bên trong đồng xu này có linh lực đúng không."
Diệu Diệu nghe xong nhìn Mạnh Như Ký với vẻ không hiểu, Mạnh Như Ký không nói nhiều, chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng, dự định tìm một nơi vắng người rồi nghiên cứu sau.
Đúng lúc đó, một tiếng "ọc ọc" đột nhiên vang lên, Mạnh Như Ký và Diệu Diệu đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bụng Mục Tuỳ.
Chỉ là Diệu Diệu vừa nhìn sang liền chạm vào ánh mắt không vui cùng cái nhíu mày của Mục Tuỳ, vì thế nàng ta liền nhanh chóng dời tầm mắt của mình.
Mà Mạnh Như Ký lại nhìn chằm chằm bụng Mục Tuỳ, trầm mặc giây lát rồi quay đầu hỏi Diệu Diệu:
"Diệu Diệu, muội nói muội làm việc ở quán mì trước chợ?"
Diệu Diệu gật đầu.
Đã rất nhiều năm Mạnh Như Ký không nói kiểu lời này rồi, nhưng nàng nhẫn nhịn, cảm thấy sau khi tỉnh lại bản thân đã làm quá nhiều chuyện trước kia ít khi làm hoặc chưa từng làm, vì thế lời thế này, nên nói thì cứ nói vậy...
"Nếu chúng ta ăn nhiều...!có thể...!một đồng ba bát không?"
Diệu Diệu cười tươi rói nhìn Mạnh Như Ký, không hề nghĩ ngợi đáp: "Hai người có thể ăn bao nhiêu chứ!"
Mạnh Như Ký ngại ngùng đáp một câu: "Có hơi nhiều..."
"Phần lớn mì ở quán ta đều là cho người làm công ăn, có điều hai người đã giúp ta thì một đồng ba bát không vấn đề gì, ông chủ nhất định cũng sẽ đồng ý."
Mạnh Như Ký nhìn nụ cười xán lạn của Diệu Diệu, cười khan: "Một đồng ba bát, ông chủ không lỗ vốn là được..."
Diệu Diệu nhiệt tình nhe rằng cười: "Không lỗ không lỗ, hai người đi theo ta đi."
Giống như Diệu Diệu đã nói, ông chủ tiệm mì nghe nói bọn họ giúp Diệu Diệu bắt trộm thì rất vui vẻ đồng ý một đồng ba bát, hơn nữa còn thêm mì vào bát của Mục Tuỳ.
Nhưng theo lượng ăn càng ngày càng nhiều của Mục Tuỳ, Diệu Diệu và ông chủ của Diệu Diệu cảm thấy bản thân hình như hơi qua loa rồi.
Một đồng ba bát, Mục Tuỳ ăn hết mười đồng...
Cũng không đến, chắc là chín đồng rưỡi, còn có một bát Mạnh Như Ký ăn.
Mà Mục Tuỳ dừng lại không phải vì hắn đã ăn no, mà là vì tiệm mì hết mì rồi.
Ông chủ nhìn đống bát chất cao như núi, gãi đầu bối rối.
Lỗ tiền thì ông ta không lỗ, mười đồng xem như bù vào chi phí, nhưng mì nhà ông ta không phải không khí, ở trong nồi là một lượng lớn, nhưng vào trong bụng người này thì lại không thể hiện ra chút nào.
Xung quanh tiệm mì cũng đã tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, Mục Tuỳ ăn đến cuối còn có người vỗ tay cho hắn.
Diệu Diệu càng kinh ngạc đến ngơ ngác, nhìn Mục Tuỳ đến quên cả sợ, khi Mục Tuỳ ăn đến bát cuối cùng, Diệu Diệu liền kéo Mạnh Như Ký qua một bên.
"Tỷ tỷ...!Công tử này có bản lĩnh cao cường gì vậy?"
Mạnh Như Ký xoa xoa mi tâm, nhìn hầu bao bản thân vừa mang ra từ nha môn bây giờ thực sự chỉ còn lại cái hầu bao...!Huyệt thái dương của nàng đột nhiên giật giật, có hơi đau nhức.
"Hắn...!chính là có thể ăn nhiều hơn chút."
Hơn nữa, hình như là vì hôm nay bắt trộm nên tiêu hao quá nhiều, hắn càng ăn nhiều hơn...
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, đột nhiên phát hiện ra "công cụ kiếm tiền" này của nàng có một khuyết điểm chí mạng: Hắn, kiếm được còn không nhiều bằng ăn hết!
Bảo hắn chạy đi bắt trộm, không bằng để nàng tự bắt!
Nàng ăn một bát mì là no, hắn ăn hai mươi chín bát!
Vẫn chưa no!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Mục Tuỳ đã ăn xong bát mì cuối cùng, sau đó lau miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký xoa xoa huyệt thái dương, kìm nén gân xanh nảy lên, vẫn cảm ơn Diệu Diệu trước: "Hôm nay cảm ơn muội, cũng cảm ơn ông chủ của muội.
Chúng ta đi trước đây."
"Ấy đợi đã." Diệu Diệu gọi nàng lại: "Hai người vừa tới, đã có chỗ nghỉ chân chưa?"
Mạnh Như Ký nhất thời ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu: "Đã làm phiền muội quá nhiều rồi, không thể đến nhà muội làm phiền nữa."
"Không không không, nhà ta quá nhỏ, quả thực cũng không thể để hai người ở được, ta biết trong rừng cây ở ngoại ô có một căn nhà gỗ nhỏ, quanh năm không có người ở, ta có thể đưa hai người qua đó, dọn dẹp ở tạm ở đó trước, sau đó từ từ mưu sinh ở vùng đất Vô Lưu, mọi người đều sống như vậy mà."
Mạnh Như Ký nghe mà cảm động, liên tục cảm ơn, sau đó dẫn Mục Tuỳ cùng Diệu Diệu đến căn nhà gỗ nhỏ đó.
Căn nhà gỗ rất lụp xụp, nhưng ít nhất vẫn có thể che mưa chắn gió, tốt hơn nhiều ngủ bên ngoài rồi.
Ngày đầu tiên Mạnh Như Ký đưa Mục Tuỳ đến ở, trong lòng nghĩ, bắt trộm có thể kiếm tiền thưởng, trộm bắt được càng lớn thì tiền thưởng càng nhiều, mặc dù Mục Tuỳ có thể ăn nhiều hơn chút, nhưng chỉ cần Mục Tuỳ có thể tìm được một tên trộm lớn! Bắt được hắn! Vậy thì vẫn có thể cân bằng được chi phí của bọn họ.
Một người có thể ngồi lên vị trí Yêu Vương như nàng, còn có gì là không thể?
Mạnh Như Ký lập lời thề:
Kiếm tiền thôi mà! Khó đến thế nào chứ!
Không phải mọi người đều sống như vậy sao!
Sau đó...
Chớp mắt một cái...
Chính là hiện tại nửa tháng sau rồi.
Trong căn nhà gỗ mục nát, gió lạnh ban đêm thổi vào, Mục Tuỳ ngủ trên chân Mạnh Như Ký hơi co người lại, giống như đang thầm nói lạnh.
Bàn tay Mạnh Như Ký gạt sang bên cạnh một cái.
Chăn...!tất nhiên là không có rồi.
Nàng chỉ lùa được một ít cỏ khô, đắp lên trên người Mục Tuỳ.
Chỗ cỏ khô này cũng là nàng cắt rồi phơi khô trên cánh đồng vài ngày trước.
Bằng không...!đến cả cỏ cũng không có.
Sự bần cùng và nghèo khổ khiến Mạnh Như Ký không ngừng thở dài trong vòng nửa tháng này.
Kiếm tiền thôi mà! Khó đến thế nào chứ!
Nhưng thực tại lại nói với nàng, khi không có tài nguyên, không có cơ hội, không có may mắn.
Kiếm tiền ấy à...
Chính là chuyện khó khăn nhất trên thế gian này.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Ngươi tu đạo gì?
Mạnh Như Ký: Đạo kiếm tiền...
Hỏi: Tu thế nào rồi?
Mạnh Như Ký: Chủ yếu là công cụ không được...
Editor có lời muốn nói:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...