Giai điệu người ban cho tôi, như một giọt nước đánh động vào mặt hồ tĩnh lặng, ngỡ như biến mất, ngỡ như đột biến.
Đám đông vỗ tay sau màn biểu diễn đặc sắc kia, không ngừng khen ngợi.
Ở phía đằng xa, một chiếc gậy với điện thoại được kết nối ở đầu gậy chậm rãi được thu lại vào xe, kính cũng được kéo lên, thoáng qua một nụ cười của sự thành công.
Phía bên kia, Laya cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, mỉm cười nhẹ với người xung quanh định bước ra thì lại hụt bước, một cơn đau nhói từ hông vào eo truyền thẳng lên đầu, cảm giác tê buốt ngay lập tức dâng lên khiến Laya chao đảo, hai đầu gối như mất sức mà khuỵu xuống như sắp quỳ.
Aiden đứng phía sau giật mình nhanh tay đỡ Laya trước khi cô thật sự dùng gối tiếp đất
"Lần này thì anh bắt kịp tôi rồi, haha" : Laya bật cười, ngữa mặt, mắt đối mắt với Aiden ở trên cao cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng, lại khó chịu nhưng rất nhanh thì biến đi mất
"Cô ổn không?" : Aiden vẫn ở tư thế đứng thẳng cúi người, hai tay ôm hai bên, ở phía sau Laya lên tiếng
"Không, chân mất sức rồi"
Câu nói của Laya khiến Aiden giật thót, vội cúi người: "Ôm tôi", tay kia vòng qua chân bế cô lên, thật nhanh đi về phía chỗ đậu xe của hai người.
Laya một đường yên lặng cảm nhận cái đau đang chậm rãi lan tỏa ở phần hông, đến đùi rồi chân đến bàn chân.
Nó đau nhưng cô lại không có sức duy chuyển nhưng Laya lại không sợ hãi, cô đã quen với điều này, nhưng cảm giác khi có người vì mình mà lo lắng ngược lại vốn khiến cô khó chịu nhưng với Aiden hoặc là ở thời điểm này, cô không bài xích như với Ivan lúc trước.
Cô không thích sự thương cảm hay tiếc nuối, cô chỉ cần thật tâm lo lắng, có lẽ do lúc đó cô đã quá bị ảnh hưởng quá nhiều, cho nên đối với sự chăm sóc của mọi người lại càng tự ti cùng khó chịu.
"Laya lấy hộ tôi chìa khóa trong túi áo, mở cốp xe"
"A..
được" : Laya giật mình, chuyển tay đang ôm Aiden sờ đến túi áo anh tìm chìa khóa, không để ý đến Aiden dường như ôm mình chặt hơn, ấn nút mở cốp xe, lúc này mới phát hiện bản thân đã ở ngay cạnh xe.
Aiden cẩn thận đặt Laya ngồi vào trong, vội vã hỏi: "Cô hiện tại cảm thấy thế nào"
Laya vẫn lắc đầu: "Không di chuyển được, anh đừng lo, cũng không phải chỉ xảy ra một lần"
"Cô muốn tôi xoa bóp chân không?"
"..
Không sau, tôi có thể làm được..
thật sự không cần.." : Laya ngập ngừng nói, nhưng đến cuối vẫn là bởi vì ánh mắt kiên quyết của Aiden mà mím môi, hạ mi mắt, chậm chạp kéo váy lên một chút: "Anh giúp tôi xoa chân được không?"
Aiden gật đầu, cẩn thận giúp Laya ngồi sâu vào trong, anh một chân gác lên xe, giúp Laya cởi giày, xoa chân hộ: "Cô nói việc này không phải chỉ một lần?"
"Ừ, bình thường xe tôi đi có chút đặc biệt, luôn có xe lăn phía sau để phòng trường hợp." : Laya khẽ chau mày, hít vào một lần lớn bởi vì cái tê nhói ở bàn chân bị Aiden xoa trúng: "Tôi có chút cố sức để phục hồi, năm năm không đủ để tôi phục hồi sau tai nạn, bởi tôi mất một thời gian hôn mê nên không vận động nhiều, yếu đi, về sau thì như anh thấy".
Cô nhún vai, nhìn Aiden chăm chú nắn chân mình, không khỏi ngại ngùng nhìn đi chỗ khác: "Thật xin lỗi, tôi là một ngươi thầy tồi"
"Nếu cô cứ quá sức như hiện tại..
về sau có xảy ra chuyện gì không?" : Aiden dừng tay, nhìn đến Laya ngượng ngùng quay đi nơi khác, anh hơi chau mày, rướn người sâu vào trong xe, vươn tay chạm vào má Laya, khiến cô nhìn về phía mình
Laya bất ngờ nhìn Aiden, hai mắt tròn xoe ngẩng ngơ, rồi lại mím môi, hạ mắt, bỗng nhiên mỉm cười khúc khích, lấy tay gạc đi bàn tay của Aiden, tiện thể dùng cánh tay che khuất gương mặt ẩn đỏ vì ngại của mình: "Anh quá gần rồi, tôi nói anh đẹp là sự thật, đừng có mà gần quá, tôi không chịu nổi"
Aiden mím môi, khóe khiệng hơi nhếch, nhưng vẫn nhìn Laya, chờ câu trả lời của cô.
Anh bắt gặp cô lấp ló sau cánh tay nhìn mình, sau đó phát hiện anh vẫn chăm chăm nhìn thì nâng cả cánh tay còn lại che mặt, rất bình thường nói chuyện: "Bác sĩ bảo quá sức thì có thể bị liệt hoàn toàn, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn, họ nói không trẻ thì già cũng phải ngồi xe lăn, tôi cũng quen, cũng không sợ..
vả lại", Laya mím mối, hít một hơi thật sâu như lấy hết dung khí, bỏ tay xuống, nghiêng đầu như trước, mỉm cười thật rạng rỡ nhưng cũng đầy miễn cưỡng với Aiden: "Tôi đã gặp anh, anh là ước mơ là tương lai mà tôi không thể thực hiện.
Nếu không vì anh mà đánh đổi thì cuộc đời tôi nên bỏ đi rồi..", sau đó cô cúi đầu: "Anh có thể nghĩ tôi ích kỉ, nhưng tôi muốn trả ơn anh, đoạn clip nhảy của anh đã vực tôi dậy sau từng ấy năm.."
(Cô cũng rất đẹp, cô cũng là mơ ước của tôi) : Aiden đã nghĩ nhưng không nói những lời kia, anh vốn đã nhận ra cô là cô học trò tâm huyết, xuất sắc năm đó Eli luôn tự hào mỗi khi nói về.
Hình ảnh của cô bé nhảy múa ở phía sau vẫn chưa hề phai nhạt trong tâm trí anh, hiện tại chúng lại càng rõ nét, càng sống động hơn bất cứ lúc nào.
Anh hiện tại bất ngờ bởi chính những lời mà Laya nói, nhìn cô như muốn xác định lời nói kia chính là sự thật bấy lâu, sau đó thật mềm mại nhìn Laya định mở miệng nói gì đó thì lại bị Laya như bừng tỉnh suy nghĩ cắt ngang: "Không nên bàn chuyện không vui, luyện tập thì vẫn nên luyện tập, không thế phí phạm một ngày của anh như thế"
"Chân cô?"
"..
Chắc một lúc nữa sẽ ổn, nhìn này, tôi cử động bàn chân được rồi, lên xe đi, phần còn lại tôi tự xoa được.
Cảm ơn anh, học trò ngoan của tôi", Laya mỉm cười đầy hưởng thụ nhìn Aiden như điều hiển nhiên: "Đi, tôi muốn xem anh giành một ngày trốn tập để làm gì"
Aiden sau đó vẫn tư thế bế công chúa mà bế Laya chuyển ra ghế phó láy, cẩn thận trái phải xong một hồi thì hai người lại xuất phát, mà chiếc xe đen kia cũng chậm rãi lăn bánh theo sau xe của bọn họ.
Laya dành trọn một ngày theo Aiden đến những nơi anh dự định đến, cũng may đều kịp thời gian để xem hết mọi thứ cho dù phần lớn thời gian cả hai đều ở trong xe, dù cho Laya khẳng định rằng chân cô đã ổn và cô có thể bước đi nhưng Aiden chỉ yên lặng hồi đáp cho con sống nhỏ mang tên Laya Eve.
Trời chuyển tối, Aiden vẫn còn muốn đến một nơi và anh đã luôn hỏi Laya xem cô có ổn hay không, buổi diễn của những chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư free style mà phần đông lại là những người và nhóm thuộc về hiphop.
Aiden không muốn xuống dưới, bởi anh không hề có ý định tham gia, chỉ đơn giản muốn thưởng thức.
Anh cùng Laya leo lên nóc xe đã được đậu ở một chỗ cao, đảm bảo có thể thấy được người nhảy ở giữa đám đông cùng âm nhạc dường như không bao giờ ngừng lại.
Laya ngồi bên cạnh vui vẻ đung đưa chân thưởng thức buổi diễn và không ngừng trầm trồ, khen ngợi nó, trong tay là bánh ngọt, bên cạnh còn có một lý sinh tố màu xanh lá.
Aiden xem nhảy, cũng kiềm không được xem Laya.
Đôi lúc cô sẽ nhìn sang anh cùng biểu cảm phấn khởi, đôi lúc sẽ kéo áo anh, chỉ tay vào một điểm nào đó muốn anh nhìn.
Aiden lúc này cảm thấy lòng thật mềm mại, lại còn thoải mái.
Thì ra đây là cảm giác xem thứ mình quan tâm, cùng một người cũng yêu thích nó mà mình với người kia lại tựa như có liên hệ.
Nghĩ đến đó, khóe môi Aiden không khỏi khẽ nhếch lên, thật nhẹ mỉm cười.
Cảm giác thỏa mãn này trong lòng khiến anh hạnh phúc, cũng đồng thời khao khát nó nhiều hơn.
Ánh mắt người con gái trước mắt anh tỏa sáng như bao lần, gương mặt hiện tại trở nên mềm nhẹ bởi ánh sáng, tiếng cười nói trong trẻo lại nhẹ nhàng, cô ấy vẫn như mọi lần, bừng sáng.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Aiden xem đến người gọi, lại nhìn Laya: "Tôi đi rồi trở về"
"Ừ, nhớ cẩn thận..
tôi sẽ quay lại đoạn này cho anh".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...