Edit: An Ju
Meo~~~~~~~~~Meo~~~~~~~~~~
“Alo, em gái à…” Cố Điềm Điềm gọi điện thoại tới.
“Anh già! Anh đến đâu rồi?! Mẹ bắt đầu mài dao rồi!” Em gái nhà họ Cố lòng như lửa đốt ở đầu bên kia điện thoại gọi điện cho Cố Hạo, anh trai tuy rằng luôn xuề xòa, nhưng loại chuyện như về nhà bái kiến mẫu thân đại nhân mà cũng dám chậm trễ! Cố Điềm Điềm ở phòng khách nghe được rõ ràng, trong bếp truyền đến tiếng mài dao rõ ràng còn có tiếng mắng chửi của bà mẹ họ Cố.
“Anh còn đang ở nhà, ra ngoài ngay giờ đây, em mau dời sự chú ý ủa mẹ đi, bắt xe đi khoảng hơn 20 phút là tới rồi.
Dù thế nào thì cùng phải giữ cho tâm tình của mẹ ổn định đó! Sau này sẽ mua túi cho em, bye.”
Cúp điện thoại xong, Cố Hạo xách theo Meo Meo liền đi thẳng, đến đàu đường mạnh dạn nhảy lên chiếc xe taxi vốn đang đứng trước một cặp đôi.
Lên xe, Cố Hạo dùng gương mặt lạnh lùng phun ra một cái địa chỉ cho tài xế: “Đường Liên Hồ.” Sau đó lại ngồi ôm tay như đang dỗi.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn người khách vừa lên xe đã có sắc mặt khó coi như vậy cũng không dám hỏi nhiều, kéo phanh xe liền đi.
Meo Meo ngồi cạnh Cố Hạo, biểu hiện lúc này của hắn so với vẻ mặt sắc nhọn vừa rồi có khá hơn một chút.
Meo Meo biết nét mặt Cố Hạo bây giờ không phải là tức giận mà là vì khẩn trương cực độ, hắn ở cùng Cố Hạo gần nửa năm cũng nghe Cố Hạo gọi điện thoại cho mẹ nhiều rồi, mỗi lần bên này đều nói: “Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, tuân lệnh mẹ!”, không cần đoán cũng biết Cố Hạo là một đứa con có hiếu trăm phần trăm, mà mẹ hắn cũng là một hot mom xu hướng mới, tư tưởng vượt mức quy định, hành động quyết đoán, thường xuyên xuất hiện những ý tưởng lạ.
Tỷ như kêu Cố Hạo chạy tới chạy lui cũng bởi vì bỗng nhiên muốn bóp mặt con trai.
“Mẹ! Anh về rồi!” Cố Hạo và Meo Meo mới vừa đi tới bậc thang chỗ cửa tầng lầu đã nghe thấy Cố Điềm Điềm lớn giọng nói.
Em gái vậy mà vẫn đứng ở trên ban công trông chừng.
“Hạo tử! Còn không mau nhanh chóng cút lên đây cho bà! Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?! Trông chờ anh về phụ xào rau đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!” Mẹ Cố nghe Cố Điềm Điềm nói liền cầm xẻng nấu ăn từ phòng bếp vọt ra ban công, vừa hô vừa vung vẩy cái xẻng dính đầy nước sốt trong tay, nước sốt từ chỗ cao rơi xuống vừa đúng lúc rơi lên mặt Meo Meo, lè lưỡi liếm liếm, đôi mắt mèo của Meo Meo bỗng phóng ra ánh sáng xanh, tay nghề của mẹ vợ còn tốt hơn so với Tiểu Hạo!
“Hạo tử!” Vừa vào cửa, mẹ Cố từ ban công đi tới cửa muốn dạy bảo đứa con trai bất hiếu hay lấy các loại lý do để không trở về nhà, lại thấy bên cạnh con trai đứng một thiếu niên vô cùng thanh tú.
Thiếu niên này có một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, da nhẵn nhụi không thấy lỗ chân lông, lúc gặp bà thì mặt cười nở hoa, Cố Hạo vốn có tên gọi khác là ‘Chuột*’, ha ha, vừa lúc bị con mèo là hắn ăn tươi.
*2 từ 耗子(Chuột) – 皓子(Hạo tử) đều đọc là /hàozi/
Thật là một đứa trẻ đáng yêu! Mẹ Cố cười đến nhe răng nhắm mắt.
Đây là mẹ vợ đại nhân làm ra món ngon như vậy à! Meo Meo cũng cười đến nhe răng nhắm mắt.
“Khụ”, Cố Hạo ho một tiếng cắt đứt màn cười của hai người ở cửa nhà mình, “Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ tôi.” Cố Hạo chỉ vào người phụ nữa trung niên đứng trong cửa, tiếp theo lại chỉ vào Meo Meo ngoài cửa, “Đây là Meo…Meo…”
“Miêu* Định Vĩ, chào cô (mẹ vợ), con là Miêu Định Vĩ, là người thuê nhà cùng Cố Hạo.” Thấy Cố Hạo ‘Meo’ nửa ngày mà không nói ra được một cái tên, trong đầu Meo Meo lập tức nhớ lại một cái tên trong bộ phim “Trước ánh bình minh” trên ti vi, tuy rằng cái vai diễn kia có hơi rụt rè và nhát gan không hợp với khí chất ‘công’ của hắn…
*‘Miêu’ và ‘Meo’ đều là chữ này – 苗, t cảm giác để Miêu trong tên giả thì nó phù hợp hơn.
“Là Tiểu Miêu à, mau vào ngồi đi!” Mẹ Cố lườm con trai một cái, vội vã mời Meo Meo vào nhà, thằng nhóc thúi này làm sao thế, bản thân dẫn khách tới thế mà đến cái tên của người ta còn không nhớ rõ.
Cố Hạo nhận được ánh mắt sắc như đao của mẹ Cố liền mau chóng cúi đầu, tiến vào trạng thái con dâu ngoan ỉu xìu đi theo vào nhà.
Vào nhà, mẹ Cố nhiệt tình sai bảo Cố Hạo bưng trà rót nước cho Meo Meo, bản thân lại đẩy Meo Meo ngồi xuống, chỉ hận không thể lập tức tra hỏi hết lai lịch của cậu bé mà con trai dắt về này.
Đợi đến khi Cố Hạo đặt hũ đường xuống hoàn thiện bàn trà, cuối cùng hắn cũng bạo phát: “Mẹ, mẹ có ngửi thấy mùi gì không?!”
Mẹ Cố đang chuyên tâm nói chuyện với Meo Meo không cẩn thận nghe con trai nói, lại nói thêm vài câu, lúc này mẹ Cố cũng kịp phản ứng lại, “Ui chao! Chân giò kho tàu của mẹ!!!”
Nhìn bóng lưng mẹ chạy đến phòng bếp, Cố Hạo thở dài một hơi, bản thân có một bà mẹ hấp tấp như thế, làm thế nào mình có thể thành công trường thành như vậy thế…?
Hết chương 18.2.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...