Manh Miêu Ngạnh Thượng Công FULL


Edit: An Ju
Vừa tốt nghiệp đại học xong đã tìm được công việc tốt, Cố Hạo làm bạn bè hâm mộ lắm.

Khi học đại học, hắn chính là một người bạn cực kỳ tốt đối với bạn bè, không chỉ đẹp trai, đầu óc thông minh, mà còn phải nói đến phẩm chất tốt đẹp.

Lúc thi thử, sẽ không hề giống những đứa mọt sách khác che chắn bài thi của mình kín không chỗ hở rồi mới viết viết trong cái bọc đó, như thể cho người ta nhìn một cái thì sẽ rớt mất một miếng thịt hay sao ấy.

Hơn nữa Cố Hạo làm người tốt là tốt đến cùng, trước một tiếng nộp bài thi, hắn liền ra cửa nhắn hết đáp án cho các bạn cùng lớp.

Gì cơ? Lỡ thầy cô phát hiện thì làm sao á? Người ta tuy không tài nhưng không ngu, các bạn trong lớp góp tiền mua một cái sim mới, chuyên môn dùng để làm phao.

Lỡ có bị thầy cô phát hiện thì chỉ cần ném sim đi thì chứng cứ gì cũng mất.
Bởi thành tích vô cùng xuất sắc, lại còn được các chủ nhiệm nhiệt tình để cử, Cố Hạo trước khi tốt nghiệp đã có thể ký hợp đồng làm việc với phần tiền lương không tồi, cho nên cũng không cần tốn sức tham gia thi tuyển sinh sau đại học* nữa.
*Gốc là “khảo nghiên” hay còn được gọi là kỳ thi tuyển sinh sau đại học (là một bài kiểm tra tiêu chuẩn là một yêu cầu nhập học cho tất cả các trường sau đại học ở Trung Quốc đại lục để thi lên nghiên cứu sinh) – Chi tiết hơn các bạn coi trong link này nhé:https://baike.baidu.com/item/%E5%85%A8%E5%9B%BD%E7%A1%95%E5%A3%AB%E7%A0%94%E7%A9%B6%E7%94%9F%E7%BB%9F%E4%B8%80%E6%8B%9B%E7%94%9F%E8%80%83%E8%AF%95/20562930?fromtitle=%E8%80%83%E7%A0%94&fromid=140392
Lúc tốt nghiệp xong, các học sinh đi học nghiên cứu sinh đều hai mắt đẫm lệ nắm tay Cố Hạo nói: “A Cố, không có mày cuộc đời sẽ mất đi màu sắc, không có mày thanh xuân sẽ không bao giờ có thể bừng sáng…!”
Cố Hạo gãi gãi ót, ngượng ngùng cầm tay của các bạn, nói: “Gặp lại sau những người anh em, tao cũng sẽ nhớ chúng mày.

Sau này không có tao làm gay với chúng mày thì đừng cảm thấy quá cô đơn.

Cuộc sống luôn thay đổi, năm nào cũng có các em gái.

Còn nếu thực sự không tìm được em gái khóa dưới nào thì vẫn còn có các em trai khóa dưới cơ mà.

Còn thanh xuân có thể dừng ở tình anh em, dù sao cũng đừng nhớ mãi không quên.”
Đừng nhìn Cố Hạo ngoài miệng nói gay này gay kia lưu loát như thế mà hiểu lầm, người ta thẳng lắm đó.

Hàng trăm bộ phim người lớn của nhiều nước từ mục G đến A trong một thư mục tên “Chủ nghĩa XX vĩ đại” trong ổ cứng cùng một cuộn giấy vệ sinh luôn đặt cạnh máy tính có thể chứng minh cho chuyện đó.

Vậy là sao? Phụ nữ đẹp nhìn mới có ý tứ, đàn ông cứng cáp sờ đâu có thích.

Đương nhiên rồi, bị ảnh hưởng từ đứa em gái hủ nữ kia của hắn, hắn biết về BL quá sâu.


Một em gái khóa dưới trong lúc vô ý nói về BL với hắn, hắn vẫn có thể nói rõ ràng đâu ra đấy, khiến cho em gái khóa dưới kia về sau cứ thấy hắn là mắt sáng rỡ như sao, có thể đã lén lút YY ra chuyện giữa hắn và thầy hướng dẫn có bí mật gì không thể nói ra.
*YY: tự sướng, tự tưởng tượng =)))
Rõ ràng là một thanh niên tiền đồ sáng lạn của thế kỷ mới nhưng cũng có một khuyết điểm làm mẹ hắn nhức đầu không thôi, đó chính là ‘trạch’! Còn là ‘tử trạch’*! Thời gian của Cố Hạo ngoại trừ đi làm và về nhà thăm ba mẹ thì hầu như toàn bộ đều là ở trong nhà của bản thân, không hề dành thời gian ra ngoài nói chuyện yêu đương với gái đẹp, kết quả chính là đã độc thân được tròn hai mươi ba năm.

Mẹ Cố Hạo đúng với câu nhìn trong mắt, giữ trong lòng, năm lần bảy lượt tận tình khuyên bảo hắn, kêu làm ra cửa tham gia mấy hội giao lưu xem mắt đều bị hắn dùng các loại lý do từ chối.
Mỗi lần gặp mẹ, bà đều lôi vấn đề ‘trạch’ này ra chỉ trích, Cố Hạo chỉ hời hợt nói, “Trạch tốt mà, ít nhất là an toàn.

Bây giờ ra đường toàn 70 thước*, thất tình tạt axit.

Còn trai của mẹ đẹp trai ngời ngời, hoa đào nở đầy*, lỡ như mấy em gái nghĩ không thoáng lại khử con luôn thì sau cùng vẫn là mẹ đau lòng mà thôi.”
*70 thước:  là “70 mã” theo Hán Việt và “70 thước” (70 yard) theo dịch Trung-Anh, đây là một từ lóng Internet TQ bắt nguồn từ một vụ tai nạn giao thông ở Hàng Châu năm 2009, nguyên nhân tai nạn do cảnh sát Hàng Châu là 1 chiếc xe lúc đó đi với vận tốc khoảng 70 thước/giờ.

Tính ra 70 thước/giờ = 0.06km/giờ.

Từ này được m.n sử dụng như một loại cà khịa với những vụ án công cộng của chính phủ.

Chi tiết coi trong link: https://baike.baidu.com/item/70%E7%A0%81
*Hoa đào: hay còn gọi là đào hoa
Mẹ Cố nghe xong cạn lời, nghĩ thầm con trai lón như vậy rồi cũng không thể trói lại kéo đi xem mắt được nữa.

Sau cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, để mặc hắn tiếp tục trạch.
Cố Hạo học song song hai chuyên ngành tài chính và kế toán, vừa vào công ty đã được sắp xếp vào một phòng ban.

Trưởng phòng ban này rất thông tình đạt lý, ngoại trừ cuối tháng phải bắt khách hàng thì bình thường cũng không yêu cầu bọn họ check in.

Cố Hạo cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, mỗi ngày cứ ngủ thẳng đến khi tự tỉnh mới đi làm.
Hôm nay là thứ ba, hàng xóm sát vách sáng sớm bảy giờ sáu phút đã ra cửa.

Không còn cách nào khác, hiện tại giao thông ở thành phố quá tệ.

Để tiết kiệm tiền, những thanh niên mới ra xã hội như bọn họ đều phải một mình thuê nhà ở.


Công ty cách khá xa, để không muộn bọn họ không thể làm gì khác hơn là rời giường ra cửa sớm bắt tàu điện ngầm, rất sợ tiền lương trăm cay nghìn đắng kiếm được lại bị trừ.
Hàng xóm sát vách Cố Hạo cũng là đàn ông.

Người hàng xóm này tên gọi ‘Mai Khâm’, tuổi cũng xấp xỉ hắn, bộ dạng thanh tú vô cùng.

Trời sinh một đôi mắt biết cười, mỗi khi hắn cười lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

Loại đàn ông này còn hấp dẫn hoa đào hơn so với hắn, Cố Hạo đã từng thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không thấy người hàng xóm này có dấu hiệu gì là có bạn gái cả.

Đoán chừng là vừa mới tìm được việc, đặt hết tâm tư vào công việc, không có thời gian tìm bạn gái.
Chờ Cố Hạo hoàn toàn tỉnh, ánh mặt trời ngoài cửa đã phơi chín cái mông.

Cố Hạo dụi dụi mắt, tay mò mò hết nửa ngày mới thấy cái iphone mới mua, đây cũng không phải là hắn chạy theo mốt đuổi theo trào lưu mà mua điện thoại quả táo.

Mà là giải thưởng trong cuộc họp hàng năm khi hắn mới vừa vào công ty được nửa năm, bình thường vận may kém đến nỗi ngày cả hồng trà ngâm đá ‘được tặng thêm một lọ’ cũng chưa từng được vậy mà không biết hôm đó thần tiên nơi đâu nhìn trúng, trực tiếp rút được giải nhì là một chiếc iphone.
Thời gian biểu thị trên màn hình lớn của điện thoại là: 11:30
Cố Hạo giật mình nhảy dựng lên, trời ơi, tuy nói trưởng phòng không bắt bọn họ đúng 9 giờ quẹt thẻ vào làm, nhưng từ nhà hắn đến công ty ít nhất cũng phải mất 1 tiếng  rưỡi.

Cho dù là hắn không đánh răng rửa mặt đi luôn thì sớm nhất cũng phải 1 giờ chiều mới đến được công ty, làm mấy tiếng xong lại về thì thà không đi còn hơn.
Nghĩ vậy, Cố Hạo bấm số điện thoại của trưởng phòng dự định dứt khoát giả bộ bệnh xin nghỉ.
“Alo, là Tiểu Cố à?” Điện thoại thông dây, thanh âm một người phụ nữ trung niên truyền đến.

Người quản lý trực tiếp của Cố Hạo là một bác gái ba mươi tám tuổi.

Vị quản lý này sắp tới kỳ mãn kinh đối với nhân viên của mình cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như nhân viên vì bất cẩn phạm sai một chút đều sẽ bị giáo huấn nửa ngày.

Có điều, Cố Hạo là một ngoại lệ duy nhất, các đồng nghiệp đều trêu hắn, nói là do bị tướng mạo đẹp trai của hắn mê hoặc mà bà cô già mới hạ thủ lưu tình với hắn.

Nhưng đùa là đùa, Cố Hạo và các đồng nghiệp đều rất cảm kích sự chỉ dạy của vị quản lý nghiêm khắc này trong công việc.
“Chị Phương, hôm nay em muốn xin nghỉ bệnh.


Sáng sớm phát sốt không ra khỏi giường được, vừa mới đỡ hơn tí, hôm này em không đến công ty được ạ.” Cố Hạo mới tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn, không cần diễn cũng rất giống bệnh nhân đang bị cảm.
“À, không sao, cậu cứ ở nhà dưỡng bệnh đi.

Có muốn xin nghỉ thêm mấy ngày không?” Quản lý Phương nghe được nhân viên ưa thích của mình nói giọng khàn khàn mà lo lắng không thôi, thằng nhóc này có lẽ bệnh rất nghiêm trọng đi.
“Không cần, không cần, đã hạ sốt rồi.

Em ngủ tiếp một ngày là được rồi, ngày mai bảo đảm vui vẻ báo danh trước mặt chị!” Cố Hạo tuy rằng trạch, thế nhưng vẫn rất nghiêm túc với công việc, hôm nay là thực sự ngủ quên mới mượn cớ ốm không đi làm, ngày mai cũng không thể lại xin nghỉ được.

Nếu như để cho chị Phương nghĩ hắn bị bệnh nặng thật khéo không chừng sẽ đưa mọi người đồng nghiệp trong công ty dẫn đến thăm bệnh mất.
Cúp điện thoại, Cố Hạo rời giường mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt.

Mở cửa tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch.

Hắn phẫn nộ đóng cửa tủ lạnh, quên mất ngày hôm qua nhỏ em gái tới nhà hắn chơi.

Con nhỏ kia mỗi lần tới đều không khác gì quân đội hoàng gia càn quét, lần nào cũng ở lại ăn hết mọi thứ trong tủ lạnh mới hài lòng quay về nhà.
Đã đến giờ cơm trưa, bữa sáng vẫn chưa ăn, Cố Hạo đã đói đến nỗi bụng réo ọt ọt.

Hiện tại đi chợ mua đồ ăn về làm nhất định là không kịp rồi.

Cố Hạo hạ quyết tâm đi ra ngoài tùy tiện mua một món về ăn.

Tiện tay cầm lấy một cái áo khoác, mở cửa.
Cửa mở ————
Meo ~~~~!
Đóng cửa, nhất định là tư thế mở cửa không đúng.
Hít sâu, mở cửa lại —–
Meo meo ~~~!
Cố Hạo lần này lại không thể giả bộ không nhìn thấy được nữa.

Trước cửa nhà hắn đặt một cái hộp, trên mép hộp nằm một còn mèo con ướt nhẹp đang lạnh run.

Lông của mèo con không còn nhìn ra màu, chỉ nhìn thấy có lẽ là một con mèo nhỏ lông hơi màu quýt.

Con mèo kia mở to đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn hắn, như đang nói với hắn, ôm ta về nhà đi ~ ta sẽ thật ngoan ~
“Hi ——” Cố Hạo lau mồ hôi, có chút khẩn trước chào hỏi với con mèo con trước mắt.

Tuy nói hắn là nam, nhưng hắn luôn thích những con vật nhỏ lông xù, chỉ là luôn không dám đến gần chúng nó.


Không vì lý do gì khác, từ khi hắn học lớp 1, ngoài cổng trường hay bán mấy con gà, con vịt nhỏ, từ cỡ nhỏ đến cỡ to hắn mua không biết bao nhiêu, nhưng không có ngoại lệ, trong một tuần tất cả đều đi gặp bác thượng đế.
Mẹ Cố sau đó nhìn không được nữa, vô cùng xót nói với hắn, “Cái thằng nhóc này, con là khắc tinh của mấy con động vật nhỏ này, sau này đừng tiêu tiền uổng phí mua mấy con này nữa, đỡ làm mấy con vật mất mạng!”
Cố Hạo tuy rằng rất luyến tiếc những con vật đáng yêu và có lông xù nhưng không thể không thừa nhận mẹ hắn nói rất đúng, để không tiếp tục tàn hại những tính mạng nhỏ vô tội này, Cố Hạo cố nén ham muốn không bao giờ mua những con vật này về nhà nữa.
Thế nhưng con vật nhỏ trước cửa này rõ ràng là bị người khác vứt bỏ.

Con mèo kia đã đưa tới cửa mà cứ mặc kệ như vậy thì không tốt lắm đâu…
Cố Hạo rối rắm, vừa muốn nuôi nó, lại vừa sợ lại hại chết nó.
Mèo con trong hộp tựa như nhìn thấu tâm lý rối rắm của Cố Hạo, không ngừng cố gắng, lảo đảo bước về phía trước mấy bước, móng vuốt nhỏ giơ lên cào cào ống quần Cố Hạo vài cái.

Cố Hạo nhìn cảnh này cũng không kiềm chế được nữa, mắt tỏa sáng khom người nhẹ nhàng nhấc mèo con lên ngang tầm mắt.

Thật đáng yêu mà… Càng nhìn mèo con càng thích, càng nhìn càng muốn nuôi… Làm sao bây giờ đây…
Mèo con trong tay dường như biết thời cơ tới rồi, nội tâm chủ nhận bắt đầu dao động, mắt to vô tội mở lớn hơn.

Móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt Cố Hạo.
Phựt ——
Đây là âm thanh một dây thần kinh nào đó trong đầu Cố Hạo đứt gãy.
“Đúng là đáng yêu! Đáng yêu quá >
Trước tiên cẩn thận đặt mèo xuống đất, Cố Hạo nhanh chóng lật tung cái nhà như ổ chó của mình lên, muốn tìm một cái hộp giấy lớn một chút cho mèo nhỏ ở tạm.

Con mèo này còn quá nhỏ, ‘cơ quan’ trong nhà nhiều lắm, lỡ không cẩn thận bị đồ gì đập vào thì không tốt lắm.
Tìm nửa ngày, Cố Hạo vẫn chưa tìm được hộp thích hợp, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía nhà bếp…
Nhìn chòng chọc…
Con mèo được đặt ở trong một cái nồi hấp đang nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt, chủ nhân này có hơi không đáng tin thì phải…
Cố Hạo bị nhìn chằm chằm đến chảy mồ hôi, hoài nghi mắt mình có vấn đề, hắn rõ ràng có thể đọc được một loại tâm tình mang tên ‘khinh bỉ’ từ trong mắt củacon mèo nhỏ này…
“Khụ, con trước cứ nằm ở trong nồi chịu khó một chút.

Ba ba ra ngoài mua ít thức ăn tiện mua ít đồ ăn cho mèo về.”
Tiếp tục nhìn chòng chọc…
“Được rồi, ba biết rồi… Còn ổ của con nữa…”
“Meo ~~~~” Con mèo nhấc tai hài lòng cọ cọ vào tay đang bưng nồi của Cố Hạo.
“Trông nhà cho tốt ha!”
“Meo!”
Hết chương 1
#Tác giả: Gào ~ gài bẫy rồi ~~ tung hoa ~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui