Mạnh Mẽ Và Vô Sỉ Mít Ướt Gặp Bá Đạo


Đám tang của Đường Tâm nhanh chóng được tổ chức.
Nhược Anh Anh ngồi bên linh cữu mẹ khóc thút thít.

Đôi mắt ả bây giờ đã sưng húp vì khóc quá nhiều.

Ả hối hận lắm, hối hận lắm.

Nếu như khi ấy ả không nông nỗi, ả không dại dột như thế thì bây giờ đã không có chuyện gì rồi.

Lẽ ra hôm nay chính là sinh nhật của ả, mẹ ả đã hứa sẽ cùng ả nấu ăn.

Tiếc là, cái ngày mà ả sinh ra lại chính là ngày mà mẹ ả mất đi.
Đêm  về, ả hay mơ thấy ác mộng.

Ả thấy mẹ ả nằm dưới lòng đường đầy máu, ả thấy có rất nhiều người bước đến vây quanh bà.

Ả muốn chạy đến, nhưng khi chạm vào chỉ là hư ảo, tất cả đã tan biến thành tro bụi.
Kí ức của ả về mẹ lần lượt trở về.

Ả nhớ ả bị ngã, mẹ ả vội vàng chạy đến, bất chấp trời mưa để cõng ả vào bệnh viện.

Ả lại nhớ đến ngày mà bố ả rời đi, mẹ ả đã ôm ả vào lòng.

Bà ấy nói sẽ không bao giờ rời bỏ ả, nhất định không bao giờ.
Tại sao cứ mất đi thì con người mới biết quý trọng? Tại sao lúc có được lại không trân trọng? Chưa, ả chưa từng nói yêu mẹ.


Ả cũng chưa bao giờ nhớ đến ngày sinh nhật mẹ.

Ả nhớ ngày sinh nhật của Triệu Dương, ả nhớ hắn ta thích ăn gì nhưng lại không nhớ nổi món ăn mẹ ả thích.

Ả cũng chưa bao giờ nhìn xem tóc của mẹ ả đang ngày càng bạc đi, gương mặt của mẹ ả cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.

Thế mà, mẹ ả vẫn dõi theo ả.

Chỉ cần ả gây chuyện, bà ấy bất chấp mà đứng về phía ả.

Nhưng chỗ dựa ấy đã còn đâu?
Trong giấc mơ đó, ả còn mơ thấy một người – Lưu Mỹ Đồng!
Lưu Mỹ Đồng nói sẽ trả thù ả…sẽ giết ả…
Ả nắm hai bàn tay lại, bàn tay ả hai bên đều hiện lên vết cào cấu kia.

Mẹ không còn, thì ả…ả phải làm sao đây?
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát.

Cho hỏi có cô Nhược Anh Anh ở nhà không?”
Ả ngồi ở cạnh linh cữu mẹ, nghe thấy tiếng cảnh sát gọi mình.

Đôi môi ả mấp máy, sắc mặt ả tái nhợt đi…đến rồi…đến rồi…
“Tôi là cậu của con bé, cho hỏi các anh tìm con bé có việc gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ Nhược Anh Anh chính là nghi phạm trong vụ sát hại nạn nhân Lưu Mỹ Đồng.

Hy vọng có thể mang nghi phạm về phối hợp điều tra.”
Ả run lẩy bẩy, chạy đến bên cạnh cậu mình.

Ả vội vã lắc đầu, mếu máo:
“Cậu ơi…cứu cháu…cháu không…”
Đường Vân nhíu mày, nhìn sắc mặt của Nhược Anh Anh.

Trên gương mặt ả chính là nỗi sợ hãi không thể giấu được.

Từ hôm qua, hắn đã cảm thấy Anh Anh còn giấu hắn cái gì đó.

Thậm chí trong ác mộng, ngoài gọi tên mẹ ra, ả còn gọi tên của một người khác.

Đường Vân thấy thế bèn bước vào lay ả dậy.

Ai ngờ, ả hoảng hốt hất tay hắn ra, kêu lên:
“Mỹ Đồng…mày đáng chết…mày chết đi…”
“Aaaa…do mày cả…mày chết đi…”
Đường Vân thấy thế bèn lay mạnh ả hơn.


Cuối cùng, ả cũng thức dậy.

Đôi mắt ả tràn ngập kinh hoàng, sau đó ả lao vào người hắn, khóc đến tận sáng.
Bây giờ, cảnh sát đến đây bảo là cháu của hắn chính là nghi phạm giết người.

Không, không thể như thế…
Những tiếng xì xào bàn tán cứ lớn dần lên.

Nhược Anh Anh níu lấy tay áo Đường Vân, ả khóc lớn:
“Cậu ơi, cứu cháu…cháu không biết gì cả…”
“Mời nghi phạm theo chúng tôi về sở cảnh sát.” Vị cảnh sát lặp lại lời nói.
Đường Vân xoa đầu của Nhược Anh Anh, hắn nhỏ giọng nói:
“Cứ theo họ về đi.

Nếu cháu vô tội, thì họ sẽ đưa cháu về thôi.”
Ả lắc đầu, xiết chặt tay áo Đường Vân hơn.
“Không…cậu…mẹ cháu…”
“Ở đây có cậu lo.

Cháu cứ phối hợp với phía cảnh sát là được.

Ngoan!”
Ả buông tay áo Đường Vân ra.

Thầm hiểu à…hôm nay ả kết thúc rồi...tiếc là không thể ở bên cạnh mẹ mình những ngày cuối.

Ha ha, Nhược Anh Anh có ngày cũng thê thảm vậy à? Buồn cười thật…
Ả như cái xác vô hồn bị cảnh sát dắt đi.

Trước khi đi, ả cố gắng quay mặt lại nhìn di ảnh mẹ lần cuối.

Nước mắt ả lại trào ra.


Thôi thôi, hối hận cũng muộn màng rồi.

Xem như là bù đắp cho tất cả sai lầm đi.

Mẹ ả không có ở đây, thì ả phải chống chọi một mình thôi.
Sau một hồi thẩm vấn, Nhược Anh Anh cũng đã nhận tội giết Lưu Mỹ Đồng.
Khi Đường Vân nghe được tin này, đã vội vàng chạy đến sở cảnh sát.
Nhược Anh Anh ngồi đối diện hắn, ả không dám ngẩng mặt lên đối diện.

Ả giết người.

Giết hai mạng người! Một là bạn của ả, hai là đứa con trong bụng của ả.

Cái giá phải trả, chính là cả tương lai này.
Từ bao giờ, ả đã trở nên ác độc như thế nhỉ? Từ bao giờ, ả đã trở thành loại người mà ả ghét nhất nhỉ? Hình như từ khi ả yêu một người con trai, mọi thứ xung quanh đều không có ý nghĩa gì.

Ả từ bỏ cả tín ngưỡng ban đầu, sau đó trở thành một con người khiến người khác khinh rẻ.
“Tại sao?” Đường Vân cố lắm mới bật ra hai từ ấy, Cái tin này như sét đánh ngang tai với hắn.

Đứa trẻ mà hắn nhìn nó lớn lên, tại sao lại ra nông nỗi này?
Nhược Anh Anh không đáp.

Chỉ có nước mắt, vẫn ướt đẫm gò má.
Vì sao ư?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui