Lúc Tiểu Thanh về đến bệnh viện thì thấy rất nhiều người tụ tập ở một nơi.
Sau đó, có cả bác sĩ và y tá chạy đến.
Trong đó, có tiếng ai đó xì xào:
“Ban nãy, tôi nhìn thấy cô ta nhảy xuống...lúc tôi quay lại thì đã thành ra như thế rồi...”
“Hình như, đây là con bé đang bị người khác mắng chửi trên mạng đúng không? Ban nãy thấy bác sĩ lật người con bé lên, tôi vô tình thấy mặt con bé.
Chắc chắn, là con bé ấy rồi.
Tên là...”
“Lũ người kia ác mồm thật! Ép người khác như thế này! Tội thật...”
“Mong con bé sẽ được cứu sống, còn trẻ như thế.
Haizz...”
‘Thịch’
Tim Tiểu Thanh đập mạnh một cái.
Bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy.
Cái cảm giác khó tả này...là như thế nào?
Cô nhanh chóng bước lên phòng bệnh của Tiểu Ly.
Bước chân gấp rút tựa như đang sợ bỏ lỡ gì đó.
Cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, cô chỉ biết là cô phải tìm Tiểu Ly.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt của con bé, cũng đủ rồi...
Tiểu Thanh chạy thật nhanh, trán cô đổ cả mồ hôi.
Kể cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tiểu Ly...Tiểu Ly...em gái của cô...
Khi Tiểu Thanh chạy đến thì đã thấy cửa phòng mở toang ra, bên trong phòng là Bạch gia đang đứng đó.
Còn Tiểu Ly, thì không thấy đâu.
Cô xông đến, thức ăn trên tay rơi xuống đất, sau đó nắm lấy cổ áo của Bạch gia, gằn lên:
“Bạch Cẩn, em gái tôi đâu? Cậu đưa nó đi đâu?”
Bạch gia gạt tay Tiểu Thanh ra, quát lên:
“Tao cũng vừa mới đến đây.
Hà Tiểu Thanh, không phải là mày ở đây chăm sóc Tiểu Ly à? Sao bây giờ cậu ta ở đâu mà mày không biết?”
Cả người Tiểu Thanh như rụng rời, cổ họng cô nghẹn lại.
Tiểu Ly, con bé...đâu rồi?
Có một cô y tá đi ngang qua, Tiểu Thanh vội chạy ra, nắm lấy cổ tay cô y tá, hỏi:
“Chị ơi, chị có biết cô bé ở trong phòng bệnh này đi đâu...không ạ?”
“Lúc nãy tôi thấy cô bé đi lên hướng sân thượng đấy.”
Không hiểu tại sao, trong đầu Tiểu Thanh lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy, có một cô gái tự sát ở bên ngoài...không đâu, Tiểu Ly...con bé sẽ không...
Tiểu Thanh vội vàng chạy thật nhanh đến hướng sân thượng.
Làm ơn, em gái của tôi, hi vọng nó đừng dại dột như thế.
Trời ơi...
Bạch gia cũng chạy theo hướng của Tiểu Thanh.
Hắn cũng cảm thấy bất an.
Cuộc gọi lúc sáng của Tiểu Ly đó là lý do hắn đến đây.
Cô nói “Vĩnh biệt” hắn là như thế nào? Rốt cục, Hà Tiểu Ly đó lại muốn làm gì...
Cô nói cô thích hắn, rồi lại vĩnh biệt hắn.
Tại sao, cô lại nói thế? Tại sao, hắn lại cảm thấy sợ hãi đến thế? Cái cảm giác đáng ghét này, nó là gì đây? Tựa như cái ngày của 6 năm trước, ngày hắn ngỡ là sẽ không gặp lại được cô.
Còn bây giờ, cái cảm giác này chính là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại...không bao giờ...
Họ chạy lên sân thượng, thấy không có một ai ở đây cả.
Ở đó chỉ có một chiếc điện thoại rất quen mắt.
Đây...đây không phải của Tiểu Ly sao? Từ hôm qua đến giờ, cô không thấy ở trên người con bé, nhưng sao bây giờ nó lại ở đây?
Tiểu Thanh bước tới, tay cô run run cầm lấy chiếc điện thoại.
Ảnh nền điện thoại chính là hình ảnh con mèo lúc bé hai chị em nuôi.
Điện thoại cô bé liên tục hiện lên những tin nhắn nguyền rủa kia.
Tất cả tin nhắn, đều ép cô bé phải chết đi.
Bạch Cẩn ở phía sau xiết chặt tay lại, hắn bước đến nắm chặt lấy hai bả vai Tiểu Thanh, gào lên:
“HÀ TIỂU THANH! TIỂU LY Ở ĐÂU? MÀY ĐANG LÀM TRÒ GÌ VẬY?”
Ở phía dưới sân thượng, chính là nơi mà đám người kia tụ tập.
Nơi đó, máu loang ra khắp nơi...một màu đỏ đến chói cả mắt.
Cả hai người họ đều biết cảm giác bất an nãy giờ là gì.
Họ đều sợ, sợ sẽ vụt mất một người.
Họ đều sợ, người con gái ấy sẽ chọn cách cực đoan kia.
Nước mắt Tiểu Thanh chảy dài, cô không muốn tin vào suy nghĩ của mình đâu.
Em gái cô...em gái cô...không thể nào...
Bạch gia thấy Tiểu Thanh khóc thì càng tức giận hơn.
Hắn bóp chặt bả vai Tiểu Thanh, cất lời:
“Không...sáng nay...cô ấy còn gọi cho tao...nói thích tao...tao không tin đâu! Hà Tiểu Thanh, mày khóc cái gì? Tao...tao...”
Tiểu Thanh nhớ lại đêm hôm qua, cả hành động bất thường của Tiểu Ly.
Lúc con bé ôm lấy cô mà khóc không phải là vì nó sợ hãi, mà là nó đã tuyệt vọng! Nó bị người khác ép đến đường cùng.
Chỉ cần cách một cái màn hình, trực tiếp mang sự sợ hãi của nó biến thành quyết tâm đi đến tự kết thúc mạng sống.
Lần này, nó che giấu tốt đến mức cô không thể nhìn ra được sự khác thường.
Hoặc có thể cô đã mơ hồ nhận ra từ lời nói của nó.
Nó nói với cô rất nhiều, nói với cô hãy sống bình an.
Nó dặn cô phải yêu một người xứng đáng với mình...thì ra...đêm đó nó muốn nói thay cho cả sau này và sau này.
Có phải nó biết rằng, bản thân mình sẽ không còn cơ hội không?
Có phải, hôm đó chính là lần cuối không?
Có phải không? Có phải không Tiểu Ly?
Tại sao, đêm đó, cô không biết được điều nó sắp làm? Tại sao lúc đó nó lại muốn ôm cô? Rõ ràng đêm qua, họ còn nói chuyện với nhau mà? Rõ ràng sáng nay, nó còn nói muốn ăn những món kia với cô mà? Tại sao bây giờ...bây giờ...lại...
Nước mắt Tiểu Thanh mặn chát, chảy dọc xuống hai bên gò má.
Cô đẩy mạnh Bạch gia ra, rồi chạy đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...