Thanh âm của Mộ Diễn
lạnh nhạt khiến Quý Minh Tuệ dù một câu cũng nói không được, trên mặt đã chuyển thành đủ màu sắc khác nhau, khí lực của bà yếu kém chỉ về phía
Mộ Diễn, ngón tay run rẩy lại nói thành lời, "Con, Con. . . . . ."
Không để ý phản ứng của bất cứ ai, dáng người thon dài nhanh chóng di
chuyển lên phòng ngủ lầu hai, hơi thở rét lạnh âm trầm toả ra bốn phía,
trong lòng Quý Minh Tuệ kiêng kị chuyện này, tất nhiên không dám cản
trở, chỉ có thể đuổi Đỗ Y Dao về trước rồi có chuyện gì sau này hãy nói.
Mộ Diễn đứng ở ngoài cửa một gian phòng ngủ, nhưng anh không có ý định
mở cửa phòng, anh thu chân lại xoay người đi về phía phòng ngủ của mình. Quý Minh Tuệ nhìn thấy Mộ Diễn đi vào phòng ngủ của anh, cũng không
theo vào, chỉ đem ánh mắt đặt lên cánh cửa.
Mỗi lần, Mộ Diễn tới Đàm Thành tất nhiên anh sẽ tới toà biệt thự này,
mà nhất định phải đi vào gian phòng ngủ kia ngây ngốc hồi lâu, nhưng lần này anh không làm như vậy. Nghe Tiểu Hiền nói, hiện tại anh đang ở cùng một cô gái là vũ nữ ở CK , loại phụ nữ không sạch sẽ đó có cái gì tốt?
Có điều bây giờ Mộ thị đang nằm trong tay anh, những chuyện trước kia
được gièm pha chắc hẳn đã nằm trong kế hoạch của anh.
Huống hồ, chuyện được gièm pha lại dính đến cái tên Hạ Tử Ca . Mặc dù
bà không đọc những tin tức liên quan đến các doanh nghiệp, nhưng loại
phụ nữ như vậy khiến bà hết sức mẫn cảm, bà cũng cảm nhận được sự khác
thường của Mộ Diễn, nên mới nghĩ đến chuyện lập gia đình cho anh, dĩ
nhiên gia đình kia phải tương xứng với nhà họ Mộ .
Cho nên khi Quý Minh Tuệ nghe Đỗ Y Dao oán giận kể lại sự tình diễn ra
hôm đó, bà không hề nghĩ ngợi liền chạy từ Nam Bình sang đây , vốn tưởng mình có thể phát hiện ra chuyện gì, nhưng mãi đến đêm vẫn không thấy Mộ Diễn trở về, bà đành phải gọi điện thoại cho Mộ Diễn để anh qua đây.
Mấy năm nay Mộ Diễn chưa bao giờ kết giao cùng những người phụ nữ khác, có đôi khi vì chút lợi ích nên anh mới tận lực đi đi lại lại, nhưng
không có chút tình cảm nào hết, một là bản thân của anh quá lạnh sẽ
khiến người khác rút lui, hai là có thể mượn truyền thông để tạo khoảng
cách với họ.
Anh có thể trái ôm phải ấp, anh cũng có thể thường xuyên ở tít trang
đầu của các tờ báo, nhưng mà sau đó thì sao? Nếu anh đem sinh hoạt bình
thường của chính mình phóng đại trước mặt công chúng thì sẽ như thế nào? Cô gái kia, cho dù có nhìn đến cũng sẽ không trở về nữa….
Tâm trở nên phiền táo, trong phòng ngủ là một mảnh tối đen, Mộ Diễn
cũng không có ý định bật đèn, thị giác bị che chắn thì thính giác càng
trở nên nhạy bén, Mộ Diễn chỉ cảm thấy nhịp tim của chính mình đang dao
động không theo quy luật, trong lòng tức giận đã muốn đốt cháy lý trí,
nếu không phải tận lực áp chế anh không biết chính mình có thể làm ra
chuyện gì.
Phiền toái trong khoảng thời gian ngắn khiến anh không biết theo ai.
Lúc Thương Lang ôm Tử Ca lao ra khỏi phòng ăn, Mộ Diễn không biết trong lòng mình rốt cuộc là lo lắng nhiều hơn hay là tức giận nhiều hơn, chỉ
là cảm thấy được lồng ngực như muốn muốn nổ tung, cái loại cảm giác bị
lừa gạt cùng trêu đùa trong khoảnh khắc xâm nhập toàn thân.
Đúng là hiện tại, anh lo lắng, lo lắng rốt cuộc cô có khoẻ không?
Mỗi khi cảm thấy phiền muộn, anh đều đi đến phòng ngủ của Tình nhi,
đứng ngây ngốc một lúc tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng mà hiện tại, tâm tình của anh phức tạp đến nỗi không hề muốn đi vào căn phòng kia.
Chết tiệt, cô rốt cuộc bị gì chứ? Trước lúc đó vẫn còn nhanh mồm nhanh
miệng đặt điều kiện, tại sao một lát sau lại té xỉu được?
Một quyền hung hăng nện ở trên tường, tiếng đánh nặng nề trong đêm tối
vang lên, người đàn ông đôi mắt thâm lãnh, tầm mắt sắc bén, nhưng cũng
mang theo nhiệt độ rõ ràng. Anh chơi đùa cái gì đó, cho dù là hủy diệt
rồi, cũng sẽ không chắp tay nhường cho ai.
Huống chi, anh đối với cô rất có hứng thú, đến nay vẫn không hề giảm.
"Thương Lang, giúp tôi làm một chuyện đi." An tĩnh trong phòng bệnh,
ánh mắt của cô gái nhấp nháy, cố gắng ổn định bản thân. Quay đầu đi, cô
mở miệng cầu xin
“Được” Anh ta cũng cần suy nghĩ liền đáp ứng.
"Đem bệnh án của tôi huỷ đi, tôi không muốn cho người khác biết." Nhìn
Thương Lang đứng dậy đi ra ngoài, Tử Ca nhịn không được dặn một tiếng,
"Không quan hệ với ai thì đừng làm họ bị thương."
Cô biết Thương Lang sẽ làm cái gì, đối với anh ta mà nói muốn một người không hé lộ ra bí mật của mình cách tốt nhất là người đó phải chết.
Đúng là, cô làm không được, không thể vì mình mà làm người khác thương
tổn.
Một đêm này, lăn qua lộn lại Tử Ca ngủ không hề kiên định, bình minh
đang đến phòng bệnh chỉ có một mình cô, Tử Ca biết mình thích hoạt động
trong bóng đêm hơn. Nhưng Thương Lang cũng không có ở đây.
Cái người đàn ông này rõ ràng lãnh khốc vô tình, nhưng đối với cô, thì lại đối đãi một cách chu đáo.
Đầu giường có một hộp cơm, mở ra, mùi canh gà nồng đậm phả vào mặt.
Trong logng Tử Ca mềm mại hơn, cái loại cảm giác được che chở, yêu
chiều, cô gái nào mà không thích. Chỉ là, nếu đổi thành một người khác. . . . . .
Tâm đột ngột ngưng lại, thân thể nổi lên một tia lạnh lẽo, nghĩ tới
người đàn ông kia, khi anh mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn cô, trái
tim cô sẽ đập sai nhịp, hô hấp ngưng trệ.
Sẽ không còn người khác nán lại với cô như Thương Lang, càng không thể
hy vọng xa vời người đàn ông lạnh lùng kia nán lại bên cạnh cô. Hy vọng
xa vời có đôi khi là độc dược, xem ra là chính mình làm mình thương tâm
rồi.
Thời điểm Tử Ca đang ăn cơm vui vẻ , cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lúc đó,
cô đang ôm hộp cơm, cái miệng bóng loáng. Ngoài cửa hai người đàn ông
một cao một thấp, một người nghiêng người dựa vào khung cửa, dáng người
cao lớn đi vào phòng bệnh khiến không gian trở nên chặt hẹp.
Tầm mắt tỉ mỉ quét trên người cô một lần, có thể ăn uống bình thường
cũng không có gì đáng ngại lắm, anh cũng nhìn không ra có cái gì khác
thường. Anh phái người điều tra bệnh tình của cô, họ chỉ nói là dinh
dưỡng không đầy đủ dẫn tới thiếu máu, không có gì đáng lo ngại.
Cô mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, cánh tay mảnh khảnh ôm hộp cơm, so
sánh với trước kia mới nhận ra cô thật sự rất gầy, trên mặt cũng không
ngọt ngào như trước, ngược lại cặp mắt càng ngày càng to hơn.
Tử Ca hơi hơi nheo ánh mắt, người đàn ông không e dè đánh giá cô khiến cô không thoải mái, ánh mắt lại quét qua người cô lần hai, cô nhất thời đoán không ra, ngày hôm qua Mộ Diễn sẽ không thèm để ý đến cô, tại sao
bây giờ lại biết cô ở nơi này?
"Hạ tiểu thư, tôi ở Mộ thị 1, về chuyện xuất ra cổ phiếu ở Chung-Hạ tôi cần xác nhận với cô mấy điều. . . . . ." Người đàn ông vóc dáng thấp bé đi về phía trước một bước hỏi.
Bừng tỉnh.
Thì ra anh đến là thực hiện lời hứa của mình. Đáy lòng cười khổ, Mộ
Diễn tuyệt đối là người coi trọng lời hứa, nếu anh đã đáp ứng điều gì
nhất định sẽ thực hiện điều ấy, mà từ trước đến giờ hiệu suất làm việc
của anh nhanh vô cùng, tối hôm qua vừa mới nhắc tới, hôm nay liền cho
người qua đây rồi. Đáng tiếc, cô lại chân chính muốn anh keo kiệt một
chút lúc khác hãy cho người đến cũng được.
Tử Ca một năm một mười, trả lời một lèo, cô thuận tay đem hộp cơm bỏ
qua một bên, lấy khăn giấy lau lau miệng cùng ngón tay, tư thế nhàn nhã, hoàn toàn không đem Mộ Diễn để vào trong mắt, lên tiếng gọi tên anh
cũng không có.
"Như vậy, Hạ tiểu thư, phía bên tôi sẽ hết sức nhanh chóng xử lý yêu
cầu của cô, nếu gặp phải vấn đề gì thì liên hệ với tôi." Luật sư Hứa thu tay cầm đống văn kiện xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mộ Diễn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người tránh ra.
Cửa phòng bệnh đóng lại lần hai, thân hình cao lớn của anh nhanh chóng
đi đến bên giường bệnh khiến trong lòng Tử Ca khẩn trương, hơn nữa anh
không nói chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm cô.
Người đàn ông nhìn hộp cơm, thanh âm lạnh nhạt vang lên, "Đối xử không tồi."
Mi tâm vặn lên, Tử Ca không hờn giận hỏi, "Anh đến có chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...