Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

"Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, Hạ Hạ, cô nhìn tôi như vậy khiến tôi muốn hung hăng xé bỏ nó" Anh nói mập mờ nhưng trong đôi mắt chứa đựng tia độc ác khiến cô sợ

Cô bỏ qua một bên đầu không nhìn thẳng vào mắt anh, lỗ mũi cảm thấy chua xót

"Mộ Diễn anh cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra đi"

Tử Ca cảm nhận được người đàn ông này để cô ở bên cạnh anh không đơn thuần như vậy, biết rất rõ ràng, lại không ngăn cản được tâm tư đang nhảy múa

Nếu như có một đôi tay có thể khống chế tim mình đang đập, cô sẽ không hi vọng người đó là Mộ Diễn

Xe đến biệt thự thì dừng hẳn, Tử Ca đã thu thập tâm tình của mình, vốn là như vậy vì cô không muốn người khác có thể thăm dò tâm tình của mình

"Tới đây, bôi thuốc"

Trong phòng khách, Mộ Diễn ngồi trên chiếc ghế salon rộng, sắc mặt của anh trước sau như một, lạnh lùng tà ác, giống như người đàn ông kia có xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì đến anh


Tử Ca cầm hòm thuốc đi đến, tư thế của anh khiến cô khó tìm được cách để bôi thuốc, chiếc ghê này thiết kế quá phức tạp lại rất to. Cô do dự một chút, quỳ gối bên cạnh chiếc ghế salon, thân thể tận lực hướng về phía anh

Ngón tay cởi nút áo sơ mi ra, tay của cô vào giờ khắc này hơi run rẩy, ngay cả cô cũng cảm thấy khẩn trương, vết sẹo trên ngực anh khiến lòng cô trở nên mềm mại. Cô biết vết thương này bởi vì cô mới có, lần này lại tiếp tục là vì cô. Đôi mắt ngắm nhìn, dáng vẻ nhu mỳ này của cô khiến anh muốn cất giấu

Mộ Diễn bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt cũng vì đau đớn nên bừng tỉnh

"Đau lắm sao?" Bàn tay kéo áo sơ mi ra khẽ run rồi dừng lại, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn anh, bởi vì máu khô đã tụ lại một chỗ, kéo áo sơ mi ra đồng nghĩa với viêc đụng đến vết thương

Mộ Diễn không nói tiếng nào, Tử Ca ổn định thân thể đang phát run của mình, trong ánh mắt không thể nghiêm túc được "Vậy anh kiên nhẫn một chút"

Dứt lời thậm chí không cho Mộ Diễn phản ứng, cô một tay kéo áo sơ mi ra. Đột nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến sắc mặt Mộ Diễn chìm đi một phần, anh đau đến nỗi nhíu mày, con ngươi lạnh lùng hung tợn nhìn chăm chú vào Tử Ca

"Cô có hiểu cái gì gọi là rón rén không?"

"Đau một chút còn hơn đau liên tục" Cô lắp bắp giải thích, tay chân luống cuống bôi thuốc cho anh. Mộ Diễn trong lòng cảm thấy vô lực, không hiểu cô gái này là người như thế nào lại thường xuyên khiến anh im lặng thở dài

Vết thương cũng không coi là nghiêm trọng, chẳng qua là lần nữa bị xé ra. Tử Ca cầm băng gạc giúp anh cuốn lấy vết thương, động tác của cực kỳ êm ái, thân thể cúi thấp quấn quanh người anh, bộ ngực mềm mại lơ đãng cọ vào lồng ngực cứng rắn của anh, con ngươi khuých hắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay của anh chợt nâng lên, chế trụ sau gáy cô, ánh mắt cùng cô nhìn thẳng

Tử Ca im lặng, cô ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của anh rất sâu rất trầm nhưng lại rất bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn tìm một cái gì đó trong mắt cô. Tử Ca khó chịu bỏ qua một bên không nhìn anh nữa

Mộ Diễn cười nhẹ, anh buông lỏng tay, thân thể thanh thản tựa vào ghế sa lon, trong đôi mắt đã có một tia bình tĩnh "Thế nào, yêu tôi?"

Tay đang cầm băng gạc căng thẳng, cô hốt hoảng ngước mắt nhìn anh, đem băng gạc cất đi, đáy lòng chật vật muốn mượn cớ này để che giấu "Tôi không có bệnh"

Miệng c ô cứng rắn nhưng trong đôi mắt hốt hoảng lại không lừa được người, Mộ Diễn khóe miệng câu cười, cũng không bác bỏ lời nói của cô "Tốt nhất là không, cô cũng đừng hi vọng. Cô biết tôi chỉ lưu luyến thân thể của cô mà thôi"


Anh nói những lời tàn nhẫn như vậy giống như con dao ghim vào ngực cô, Tử Ca đứng lên trấn an mình "Đối với tôi, ngay cả thân thể của anh tôi cũng không lưu luyến"

"Ha ha, tôi cũng muốn thử một chút, xem thân thể của cô có thích thân thể tôi không"

Lời của cô khiến Mộ Diễn đột nhiên cười to thành tiếng, ánh mắt câu hồn nhìn theo cô. Tử Ca mím môi lạnh lùng hừ một tiếng xoay người rời đi, chẳng qua bước đi có chút lảo đảo. Mộ Diễn nhìn cô, khoé miệng vui vẻ càng thêm sâu

Tựa vào vách tường, Tử Ca khó khăn thở, trong lòng chua xót tràn ngập giống như bị cào rách khó chịu. Anh còn có thể nói những lời tàn nhẫn hơn nữa không? Tử Ca lấy tay giặt khăn lau mặt, hung hăng xoá đi nỗi đau hiện trên khuôn mặt

Trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở nhưng Tử Ca cự tuyệt, cô tin tưởng giữa anh và cô không có gì. Chỉ là cô thấy cảm động thôi, một chút cảm động. Đúng, sau này rồi sẽ hết

Cô sẽ không cho anh thêm bất kỳ một cơ hội nào khiến cô cảm động lần nữa

Cửa chợt mở ra, Mộ Diễn lửng thững đi vào, anh trần truồng đứng đó, nguyên nhân bởi vì băng gạc quấn chi chít, Tử Ca đi qua không nhìn anh

"Tôi đi bệnh viện thăm mẹ"

Mộ Diễn không trả lời, anh mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào " Tôi trở về Nam Bình một chuyến, mấy ngày này cô nên an phận, người kia không phải để cô chọc vào"


Tử Ca cau mày, cô rất muốn biết đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra, tại sao lại có người ám sát Hạ Xương Nguyên? Cô không nghĩ ra nhưng Mộ Diễn cũng không có hứng thú giải thích. Nhìn anh đang mặc áo, cô liền túm cánh tay áo của anh giúp anh mặc vào dễ hơn

Ngón tay mới vừa đụng vào, cô cau mày không biết mình đang làm gì, đúng là có bệnh rồi

Mộ Diễn nhíu mày, l ấy tay để ở sau gáy cô, Tử Ca lảo đảo té vào trong ngực của anh "Tôi đi mấy ngày, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi "

Tử Ca ngăn thân thể của mình lại, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn anh. Cứ như vậy giao phó giống như hai người có quan hệ thân mật với nhau vậy, nhưng mà bọn họ không phải thậm chí anh đối với cô còn có cả sự khinh thường

Quanh quẩn ở đầu lưỡi câu hỏi tại sao, cuối cùng lại nuốt xuống

"Ừ"

Sau khi chiếc xe màu đậm rời đi, cô nhìn lên bầu trời không hiểu tâm trạng bây giờ là gì

Cô đứng hồi lâu, rồi đột nhiên định thần, Tử Ca cầm túi đi ra khỏi biệt thự


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui