Siết chặt chiếc vòng trong tay, Chung Nham trên mặt có chút nứt nẻ, đánh một quyền lên trên mặt bàn. Từ trước đến giờ anh luôn nho nhã là vậy, hiện tại gương mặt lộ ra từng tia máu đáng sợ
Cô cố ý trả lại cho anh những gì thuộc về anh, chính là muốn nói cho anh biết, bọn họ đã kết thúc. Sau đó, cô không chút do dự nhào vào ngực người đàn ông kia
Chung Nham hô hấp trầm trầm, trên mặt gân xanh nổi lên thể hiện sự đè nén cơn giận trong lòng
Hạ Minh Châu nghe được tin tức liền chạy tới, cô ta đẩy cửa phòng làm việc của Chung Nham chỉ thấy cánh tay xanh đặt trên bàn, cả người căng thẳng, liều mạng áp chế tính khí của mình
Ẩn nhẫn bao năm, giờ phút này lại bị Hạ Tử Ca huỷ diệt
Hạ Minh Châu đến gần anh, khoé mắt liếc thấy chiếc vòng trong tay anh, con ngươi nheo lại lộ ra một tia nguy hiểm, tâm tình chợt lóe lên, trên mặt khôi phục vẻ bình thường. Bàn tay mảnh khảnh vỗ nhẹ cánh tay Chung Nham, thanh âm mềm mại "Nham, thế nào, chị em mới vừa tới phải không?"
Thanh âm của cô ta nhẹ mà mềm, không mang theo sự run rẩy, Chung Nham ngồi thẳng lên cũng không nhìn cô "Tới đây làm gì?"
Hạ Minh Châu khẽ cắn môi, “Em gọi điện thoại tới đây, thư kí Lý nói hai người xảy ra xung đột”
Thấy Chung Nham không nói, Minh Châu từ phía sau Chung Nham ôm lấy anh ta, thanh âm nhẹ mềm mang theo từng tia ủy khuất " Nham, anh quên chị ấy đi có được không? Em biết anh vì thoả thuận với ba nên mới ở chung một chỗ với em, nhưng em không quan tâm. Nham, em không quan tâm, em chỉ muốn ở cạnh anh"
Người đàn ông này, là người cô yêu, nhìn anh và Hạ Tử Ca thân mật, nhìn bọn họ hạnh phúc không để người khác trong mắt, cô ghen tỵ muốn nổi điên
Tại sao? Cùng là chị em, thậm chí cô ta còn không phải con gái Hạ Xương Nguyên nhưng vẫn được yêu chiều, vẫn có tất cả thứ mình muốn?
Coi như là được ba yêu thương, cô cũng cảm thấy không đủ, cô muốn nhìn cô ta từ trên mây rơi xuống, cô muốn đoạt đi tất cả sự quan tâm dành cho cô ta
Năm đó, là cô gặp Chung Nham trước, là cô yêu anh trước, nhưng cô còn chưa kịp thổ lộ họ đã yêu nhau mất rồi. Tại sao cái gì cô muốn cô ta cũng cướp đi?
Chung Nham bỗng dưng xoay người, trong đôi mắt đã trở nên lạnh nhạt nhưng đáy mắt thâm chìm vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Anh ta bắt được tay Minh Châu đẩy cô ngã trước bàn làm việc
Thân thể cao to đè xuống, không thương tiếc hung hăng hôn cô "Minh Châu, cô chắc chắn yêu tôi?"
Anh hỏi, thanh âm lạnh mỏng, Hạ Minh Châu khẽ cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ mặt nhu nhược nhưng vẫn như cũ kiên định gật đầu, hai tay ôm cổ Chung Nham, cái lưỡi liếm liếm như mời gọi anh
Khoảng cách bị thiêu đốt, bàn tay xé quần áo trên người cô, kéo chiếc quần dài của mình xuống tiến vào trong. Bên trong phòng không khí ngột ngạt, cô gái mất khống chế thét chói tai cùng tiếng gầm nhẹ của đàn ông hoà lẫn vào nhau giữa buổi sớm mai, thanh âm vẫn dai dẳng không ngừng nghỉ
Người đàn ông điên cuồng ra vào, trong cơ thể chất chứa lửa giận, ánh mắt của nheo lại nhìn cô gái phía dưới, khuôn mặt Tử Ca thoáng hiện trong đầu cùng dấu hôn đậm màu cùng dáng vẻ Tử Ca ở dưới thân thể Mộ Diễn thét chói tai, bàn tay mất khống chế nhéo lên người cô gái phía dưới
Hạ Minh Châu đau thét chói tai, không chịu nổi anh luân phiên đánh thẳng vào, thân thể đau đớn nhưng vẫn nghênh đón. Trước mắt Chung Nham hiện ra một khuôn mặt khác, anh nhanh chóng ra vào mấy cái để cho thân thể mình nóng rực hơn cuối cùng cũng bắn ra ngoài, nơi cổ họng tràn ra tiếng gầm nhẹ, nhưng rõ ràng người anh kêu tên chính là-- Tử Ca •
Hạ Minh Châu sắc mặt tái nhợt, một tiếng Tử Ca đánh thẳng vào ngực cô, móng tay đâm sâu vào bả vai của anh
Hạ Tử Ca, sớm muộn có một ngày tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác này
(Miu.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)
==========
Mộ Diễn đạp chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước, Tử Ca tựa đầu vào cửa, nắm lấy cánh tay trống không của mình
Tâm tình trống rỗng, chẳng có chút cảm xúc nào
Mộ Diễn nghiêng đầu, liền thấy dáng vẻ thất thần của cô, anh thắng lại, con mắt sâu lạnh nheo lại "Thế nào, còn nhớ tới người tình cũ?"
Bởi vì quán tính thân thể ngã về phía trước lại bị dây nịt an toàn kéo về, Tử Ca hồi thần nhìn ra ngoài đã tới biệt thự của Mộ Diễn ở Đàm Thành "Kẻ điên"
Tử Ca nhàn nhạt vứt một câu nói về phía Mộ Diễn, cũng không để ý tới anh, cô đè dây nịt an toàn xuống để đứng dậy, lại bị một bàn tay chế trụ, Mộ Diễn lấy tay đè xuống cái nút trên xe, cô cả người ngã về phía sau
Dây nịt an toàn còn ở trên người, Tử Ca vẫn chưa thức dậy, cô giận trừng mắt nhìn anh "Mộ Diễn, anh muốn làm gì?"
Đầu mơ hồ đau, hậu quả của một đêm không ngủ, cô hiện tại không có chút sức lực nào kháng cự lại, thân thể vô cùng mệt mỏi, cô chỉ muốn lẳng lặng nghỉ ngơi một chút, cô mệt quá
Mộ Diễn đè lên thân thể của cô, ngón tay của anh trên cổ cô, nơi đó bị Chung Nham gặm nuốt đang còn in rõ dấu vết. Mộ Diễn chỉ cảm thấy ngực có một đám lửa không cách nào dập tắt "Trừ nơi này, hắn còn chạm qua chỗ nào nữa?"
Anh hỏi, thanh âm chưa bao giờ lạnh như vậy, Tử Ca trừng mắt vùng vằng muốn đứng lên lại bị anh chế trụ "Mộ Diễn, anh buông tôi ra"
Cô rống cả giọng khản đặc, rồi lại cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi
Ngón tay đẩy nút áo cô ra, bộ ngực bại lộ ở trước mắt anh, Tử Ca mệt mỏi quay đầu đi không muốn tranh chấp cùng anh, trên người toàn bộ khí lực đã chạy mất. Cô giống như con cá mặc cho người ta làm thịt
Vừa quay đầu lại cô nhìn thấy một chiếc túi chứa toàn giấy tờ, liền hoảng hốt ngồi dậy
"Anh đi bệnh viện?" Cô hỏi nhưng trong lòng đã khẳng định điều đó
Nhìn đống giấy tờ đó cô thừa hiểu, ở Đàm Thành lâu như vậy không biết mới là lạ, mắt cô cơ hồ ướt đẫm
"Bệnh viện, tôi đến đó làm gì?" Con ngươi sâu lạnh nhìn chằm chằm cô, không hiểu tại sao cô đột nhiên đổi đề tài
Tử Ca khóe miệng lại nâng lên nụ cười xinh đẹp, lông mày cong cong nhìn anh, dùng ánh mắt nhu tình nhất. Cô cười như vậy cùng ánh mắt đó làm cho Mộ Diễn trong nháy mắt không thể hô hấp, đáy lòng liền rung động
Người đàn ông này, nhất định phải mạnh miệng vậy sao?
Hai năm qua cô quá cực khổ, khổ cực đến nỗi muốn buông thả, bỗng nhiên có một chút ấm áp bao phủ lấy cô khiến cô vui vẻ
Tháo dây nịt an toàn ra, cánh tay vòng qua cổ anh ôm lấy, dán vào thân thể của anh "Mộ Diễn, tôi mệt" (Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn)
Đầu của cô tựa vào bả vai của anh, cánh tay quấn quanh cổ anh. Mộ Diễn cau mày không biết tại sao có thể như vậy, rõ ràng lúc này còn giãy dụa đòi đi, giờ phút này cô lại đang ôm lấy anh
Tiếng hít thở đều đều, cô quá mệt mỏi, ngủ thật sâu
Anh bế cô từ trong xe ra, tay của cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh, giống như là giờ phút này dù anh có thả cô đi, cô cũng không buông
Vào phòng, anh cũng nằm vật xuống, kéo tay cô đặt lên hông mình, cô điều chỉnh lại tư thế, cái đầu nho nhỏ tựa vào cổ anh, khóe miệng của cô hiện lên vẻ hài lòng sau đó ngủ thật say
Mộ Diễn ngón tay sờ sờ vào má cô, anh cười, thật ra thì muốn thu phục lòng dạ đàn bà cũng rất dễ (MiuDiendan)
Huống hồ trong lòng Hạ Tử Ca luôn khát khao có được một hơi ấm, chỉ cần tận lòng với cô, cô sẽ đáp trả
Mộ Diễn nhớ tới lời thề của cô, cô nói cô tuyệt không bao giờ coi trọng anh, mắt của anh mang theo chút tò mò, thật muốn nhìn một chút, dáng vẻ của cô lúc yêu sẽ như thế nào?
Tử Ca ngủ rất say, một đêm kinh hoàng khiến cô mệt mỏi, bất kể như thế nào vẫn giữ được mạng sống là được, thầy thuốc nói còn phải quan sát bảy ngày nữa
Cô chỉ biết trong cuộc đời này tình thân là tốt nhất
Mộ Diễn vẫn nằm bên cạnh cô, Lữ Phương đến tìm anh một lần nói Liêu Tuấn Vĩnh có tin tức truyền đến, anh mặc áo ngủ đi ra phòng khách khiến Lữ Phương hiểu ra điều gì đó
Mộ Diễn không lay động, chỉ hỏi thăm "Xảy ra chuyện gì?"
Tuấn Vĩnh làm việc từ trước đến nay đều rất kín đáo, không có chuyện gì quan trọng anh ta sẽ không tìm đến anh, nếu để cho Lữ Phương vòng vo tới đây nhất định là có chuyện quan trọng
"Tuấn Vĩnh nói Đàm Thành gần đây có một thế lực hắc ám đang hoạt động, hơn nữa có một tin tức không tốt, Thương Lang sẽ đến Đàm Thành, tuy nói chưa từng có xung đột với hắn ta, nhưng hắn đến đây cũng không phải chuyện nhỏ"
Lữ Phương nhíu mày, mới vừa nghe được tin tức này cũng lấy làm kinh hãi, phạm vi hoạt động của Thương Lang là ở nước ngoài đột nhiên xuất hiện hơn nữa chạy thẳng tới Đàm Thành, khiến Lữ Phương không hiểu xảy ra chuyện gì
Mộ Diễn trầm ngâm chốc lát "Lần trước tra ra người thuê bọn chúng chưa?"
"Bắt giam mấy ngày, chẳng qua cũng không ngờ tới đúng là bọn chó Chung gia. Chung lão gia đã từng quảng cáo mình trong sạch cả đời cơ đấy" Lữ Phương chê cười
"Đúng là không muốn an phận" Mộ Diễn tắt điếu thuốc trong tay, "Bên chỗ Thương Lang không cần phải để ý, giữ khoảng cách là được"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...