Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Giày vò đến rạng sáng đi qua mới coi là nghỉ ngơi, Tử Ca cảm giác toàn thân bị nghiền nát , từ phòng tắm đến trên giường, người đàn ông tinh lực tràn đầy khiến cô ngay cả mở miệng ra cầu xin tha thứ cũng không có khí lực để nói, thân thể bị đặt trên chiếc giường lớn, động một cái cánh tay cũng cảm thấy mệt mỏi, Tử Ca mắt đóng lại, mặc cho người đàn ông đem cái mền kéo lên che đậy thân thể của cô, kêu một đêm khiến cổ họng cô khó chịu, da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết kích tình hôm qua.

Thân thể của cô co rúc vào trong chăn, hai chân chụm lại hướng trước ngực, cực kỳ giống tư thế của một đứa con nít, lại giống như đang bảo vệ thân thể mình. Mộ Diễn nằm bên cạnh cô, cách tay bền chắc đặt ở eo cô kéo cô lại gần mình.

"Ưm. . . . . ." Nhúc nhích, Cô cũng đau nhíu mày, hỗn loạn ngủ mất, rồi lại thấy không thoải mái, Tử Ca đang lúc nửa tỉnh nửa mê bồi hồi, cô ngủ cực kỳ bất an.

Mơ mơ màng màng, cô nghe có tiếng người nói, tiếp đến là cánh tay lạnh như băng có một loại chất lỏng rót vào, cố gắng muốn mở mắt cuối lại trầm trầm buồn ngủ.

Bị quấy rầy mộng đẹp, Phạm Húc Diệc dùng một giờ từ Nam Bình chạy tới đấy, trước khi đi Lữ Phương nhắc nhở qua, trong khoảng thời gian này sợ là tình hình biến đổi, nên mang theo những thứ thuốc có thể dùng lên.


Nhận được điện thoại , người đàn ông vô cùng lo lắng , đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới đây. Đến nơi anh ta cũng cả kinh thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Nhìn người đàn ông đứng ở bên cửa sổ , Phạm Húc Diệc thiêu mi, "Cậu hơn nửa đêm gọi cho tôi, khiến tôi vô cùng lo lắng từ Nam Bình chạy tới đây cuối cùng chỉ đến đây xem bệnh cho cô gái này?"

Không cần nhìn Phạm Húc Diệc cũng biết xảy ra chuyện gì, mùi vị ham muốn đang còn bay quanh căn phòng. Chiếc chăn màu đen bao phủ lên người cô gái, bàn tay trắng nõn còn lưu lại vết xước.

"Cô ấy như thế nào?"

"Không chết được. Đem người ta chơi đến như vậy, cậu thật lợi hại . Có phải là do cậu đã nín nhịn nhiều năm rồi đúng không?" Nhìn cô gái trên giường mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, ngay cả ngủ cũng nhíu mày.

Mộ Diễn xoay người lại ngồi trên mép giường, áo choàng tắm màu đen hơi hạ xuống, lồng ngực hơi phập phồng, anh muốn nói anh không có chơi, nhưng những vết thương trên người cô đều là anh tạo thành. Bàn tay nắm thành quyền, phảng phất chỉ cần đụng vào cô, tất cả hành động của anh sẽ mất khống chế.

Anh tỉnh dậy liền đi uống nước, lại phát hiện cả người cô nóng ran, gọi mãi vẫn bất tỉnh, anh nhìn vẻ mặt của cô, cô xinh đẹp mị hoặc, nụ cười giả dối khiến anh oán hận, cô chân thật nở nụ cười cho dù là tức giận mắng anh cũng làm cho tâm tình anh thoải mái, nhưng cô mang theo oán hận cùng ánh mắt kháng cự nhìn anh, sẽ để cho anh mất khống chế muốn hủy diệt cô.

Không có được, sẽ phải phá hủy. Trong cuộc sống của Mộ Diễn , từ trước đến nay luôn muốn chiếm lấy những gì mình muốn. Ngoại lệ một lần là đủ, anh sẽ không cho phép mình bỏ qua thêm một lần nào nữa.


"Thế nào vẫn không tỉnh? Không có sao chứ?"

"Hiện tại cũng biết sợ?" Phạm Húc Diệc nhìn dáng vẻ của Mộ Diễn, chơi gái rất nhiều, nhưng anh chưa từng như vậy, đem cái chăn đang đắp lên người Tử Ca nhẹ nhàng lôi xuống, trên bả vai của cô lộ ra một vết máu ứ đọng, ngay cả anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn.

"Chớ nói lung tung, nói trọng điểm." Mộ Diễn phiền não đứng lên đi vài bước, ánh mắt đặt ở trên người Tử Ca thủy chung không chịu dời đi.

"Bị thương như thế nào tôi cũng không biết, tôi có chút dược để lại cho cậu, một lát cậu xoa cho cô ấy, chỉ cần không bị nhiễm trùng thì cũng không có gì to tát." Để thuốc xuống, Phạm Húc Diệc đứng dậy vào phòng rửa tay, một phòng bừa bãi, bồn rửa tay có một lọ thuốc bôi ngoài da dùng hết một nửa, khiến anh ta không nhịn được muốn mắng người, thuốc này có tác dụng quá mạnh.

"Này, cậu cho cô ấy dùng cái này?" Đem lọ thuốc còn thừa đến trước mặt anh, Mộ Diễn lắc mình né tránh, lông mày hiện ra vẻ không kiên nhẫn, "Thế nào?"


Phạm Húc Diệc dùng một loại ánh mắt sắc bén nhìn anh, "Lần trước là thuốc kích tình, lần này là thuốc bôi kích thích, cậu cũng quá mạnh."

"Cậu không chọc ngoáy tôi trong lòng cậu không thoải mái đúng không?"

Phạm Húc Diệc nhún vai không lên tiếng, Mộ Diễn nhìn anh ta, nhịn không được hỏi, "Có vấn đề?"

"Không thành vấn đề, chính là đừng làm cho cô ấy thấy người đàn ông khác, đè ép cô ấy ở trên giường nhiều lần là khoẻ. Đồ chơi này không giống như thuốc kích tình, không bị đau dạ dày. Tôi là sợ cậu -- tinh lực cạn dần mà chết!"

"Cút!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui