“Không phải, không có nhốt. Con phải qua phòng hội nghị mở họp, nhưng trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn đồ uống đồ giải trí cho cô ấy rồi. Thư ký trong công ty cũng túc trực bên ngoài trông coi, nhờ vậy mà con cũng khá là yên tâm.”
Tô Tiểu Manh nhướng mày, cô vẫn chưa nhận ra từ ngữ của mình mém chút nữa đã hại chết Ân Thời Tu.
Mẹ Tô nghe anh giải thích xong mới chịu dời mắt, thuận miệng nói: “Nó cũng không phải con nít, còn khoảng hơn bốn tháng nữa là sinh, con cũng không thể ngày nào cũng mang nó kè kè bên người được.”
Ân Thời Tu nhìn thẳng vào mắt Tô Tiểu Manh…
“Nhưng để em ấy ở nhà một mình thì con lại thấy không an tâm.”
Giờ bụng cô đã to lắm rồi, lỡ mà bị té là có khi ngã chết luôn chứ không chừng, với lại mai mốt bụng cũng càng ngày càng lớn…
Mẹ Tô mắt đối mắt với Ân Thời Tu, rồi nói: “Tóm lại phải biết tự lượng sức mình, đừng khiến công việc của mình bị chậm trễ.”
Con rể lo lắng bảo vệ cho con gái như vậy, thân là mẹ, đương nhiên bà ấy cũng không có lý do phản đối.
“Nếu sợ công việc của Tiểu Ân bị chậm trễ thì chi bằng Tiểu Manh đi theo bố đi!”
Tô Thành Tể vội quay sang mỉm cười với Tô Tiểu Manh, nói: “Manh Manh, hay là con cùng bố tới tiệm nhà mình, chăm hoa dưỡng cỏ, con thấy sao?”
Tô Tiểu Manh nhướng mày, cảm thấy ý kiến này không tệ, vừa định gật đầu thì lại nhìn thấy cảnh tượng hiếm có - Ân Thời Tu bị sặc cơm!
Anh ho khan hai tiếng, đồng thời vội vàng vươn tay lắc lia lịa: “Không ảnh hưởng công việc tí nào đâu ạ! Con sẽ dẫn em ấy theo, sẽ dẫn theo mà!”
“…”
Tô Tiểu Manh và Tô Thành Tể trố mắt nhìn nhau, trong lúc cả hai định bàn bạc lại rồi hãy quyết thì mẹ Tô đã dứt khoát nói: “Cứ để Thời Tu dẫn nó theo đi!”
“…”
“…”
Tô Thành Tể chớp mắt, còn Tô Tiểu Manh thì gãi đầu.
Cô vẫn thích ở cùng bố hơn…
Còn ý tưởng của Ân Thời Tu và mẹ Tô lại không hẹn mà gặp.
Cảm giác mách bảo rằng hai người kia mà túm tụm lại một chỗ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sau khi ăn cơm xong, Ân Thời Tu dẫn Tô Tiểu Manh ra ngoài tản bộ.
Tô Thành Tể và mẹ Tô thì vừa dọn dẹp bát đĩa, vừa bàn với nhau chuyện đồng ruộng của Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú.
“Nói trắng ra là hai người họ thấy anh cả kiếm được tiền từ ruộng đất, mà anh cả lại thân thiết với chú ba, nên sợ mai mốt chú ba sẽ để lại gia tài cho anh cả thôi.” Mẹ Tô nói.
“Vậy bà xã à, bà xem bây giờ phải làm sao đây? Nếu Tô Kiến Nghĩa muốn thu hồi ruộng đất lại thật thì anh cả cũng đâu còn cách nào.”
“Còn làm sao nữa? Chỉ đành mua lại thôi.”
Mẹ Tô thở dài: “Ông nói xem sao chú Ba lại nuôi ra một đứa con trai vô tích sự như vậy, suốt ngày chỉ biết khôn lỏi, đi đường ngang ngõ tắt! Bảo mình không tham ô, không thối nát, xí, có quỷ mới tin!”
“Bà xã ơi, lúc nói mấy lời này thì nhỏ giọng một chút…”
“Sợ cái gì?”
Mẹ Tô lườm Tô Thành Tể một cái: “Ả họ Chu kia tháng trước mới sang Anh du lịch cả nửa tháng đấy, ông xem cách bà ta khoe khoang trên weibo với vòng bạn bè chưa, chỉ còn thiếu mỗi chuyện chưa nói toét ra toàn bộ nước Anh là nhà bà ta thôi đấy!”
Tô Thành Tể bật cười khẽ, ôm choàng lấy vợ mình: “Đúng thế, có gì mà phải khoe khoang, hồi trẻ lúc bà xã đi du học đã đặt chân đến hơn nữa cái châu Âu luôn mà cũng không kiêu căng như vậy. Chậc, bà nói xem rốt cuộc mắt Tô Kiến Nghĩa có bị tật gì không nhỉ? Sao lại kém tôi xa đến vậy chứ…”
Mẹ Tô tặng cho cái bụng hơi phát tướng ông ấy một cú huých khuỷu tay nhẹ nhàng: “Ông đang khen tôi hay tự khen mình thế?”
“Khen tôi hay khen bà thì có gì khác nhau sao!”
“Tôi nói cho ông hay, nếu bụng ông mà còn to nữa là tôi không cho ông ăn cơm đâu!”
Tô Thành Tể vội hóp bụng lại: “Tuân mệnh!”
Mẹ Tô bị hành động này của ông chọc cười, qua một hồi mới lấy lại được bình tĩnh, nghiêm giọng nói: “Bảo anh cả dứt khoát mua đứt đống đó, rồi sang tên hết cho anh cả luôn đi. Tránh cho mai mốt Tô Kiến Nghĩa lại lấy chuyện này ra nói tới nói lui.”
“Nhưng trong tay anh cả làm gì có nhiều tiền như vậy? Con trai Bác Văn của anh ấy mới kết hôn chưa được mấy năm, trong nhà lại có thêm một cháu trai, một cháu gái, tiền tiết kiệm của anh cả đã đổ hết lên đầu người trong nhà rồi, năm nay cũng là năm con gái út thi đại học, sau đó là học đại học, gì cũng cần tiền cả…”
“Mấy năm nay xưởng rau của anh ấy vừa mới khởi sắc được một chút, phí tổn đã thu hồi, nhưng cũng chỉ mới trả xong nợ bên ngoài thôi.”
Nghe vậy, mẹ Tô trầm ngâm: “Chi bằng thế này, hai chúng ta cũng chen một chân đi, xưởng rau của anh cả làm ăn không tệ, nếu giờ bị Tô Kiến Nghĩa nhúng tay vào thì đúng là mệt chết!”
“…”
Tô Thành Tể nhìn vợ một lúc…
“Chúng ta cho anh ấy mượn trước, đợi khi nào anh ấy có tiền lời thì trả lại cho chúng ta, ông thấy ổn không?”
“Tư Huyền…”
Rất hiếm khi ông ấy lại nghiêm túc gọi tên bà như vậy.
“Có chuyện gì?”
Tô Thành Tể hít sâu một hơi, ôm lấy eo vợ, sau đó cúi đầu hôn lên môi bà!
Mẹ Tô đẩy nhẹ ông ấy ra: “Ông làm gì thế?”
“Sao bà lại tốt như vậy chứ?”
Tô Thành Tể kéo mẹ Tô vào lòng, tim như muốn tan ra thành nước.
Kỳ thật ban đầu ông ấy cũng đã có ý định này, nhưng lại không dám nói… thật không ngờ…
“Tóm lại thì bây giờ Tiểu Manh đã dọn ra ở với Ân Thời Tu, chuyện sinh hoạt không cần chúng ta phải lo lắng nữa. Tiền của chúng ta thì cũng để đó thôi, đâu có làm gì, với lại con người anh cả thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ, còn đáng tin hơn ông nữa!”
“Lời này của bà… là đang khen tôi hả?”
“… Ông cảm thấy là đang khen hả?”
Mẹ Tô trừng mắt nhìn ông ấy, thấy hai mắt ông cong cong, miệng nở nụ cười nịnh nọt, bà nói: “Ông bớt dính lại đây đi! Cẩn thận tôi cho một cái tát xuống lỗ luôn bây giờ! Lớn già đầu vậy rồi…”
Bây giờ trong lòng Tô Thành Tể đang nở hoa rực rỡ, đâu thèm quan tâm đến lời cảnh cáo của bà. Ông tức tốc bế ngang bà lên, chân bước vội về phía phòng ngủ.
“Tô Thành Tể! Ông muốn chết thì…”
“Rầm!”
Cửa bị đóng lại.
Qua mấy hôm, Tô Tiểu Manh vô tình nhớ tới chuyện ruộng đất mà Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú từng đề cập đến, thế là vội chạy sang hỏi bố mẹ xem hai người đã giải quyết thế nào.
“Bác cả của con quyết định mua lại với giá mười tám nghìn một mẫu, hai hôm nay vừa làm xong giấy tờ đăng ký sang tên đất.”
Mẹ Tô nói ngắn gọn, không nhắc tới mấy chuyện đáng ghê tởm mà Tô Kiến Nghĩa và Chu Văn Tú đã nói và làm trong khoảng thời gian đó.
Tô Tiểu Manh hỏi tiếp: “Thế ông Ba không nói gì hết ạ?”
“Thật ra thì ông Ba của con không đồng ý, nhưng bác cả làm gì nỡ để ông cụ lăn lộn tới lui chứ.”
Nhắc đến ông Ba của cô thì…
“Nhà họ định đón ông Ba của con lên thành phố sống chung.”
“Hả?”
“Bảo là muốn làm tròn chữ hiếu, có lẽ cuối tháng này sẽ đón ông cụ lên đấy.”
“Gì cơ? Vậy là mai mốt dù có về nhà nội thì con cũng sẽ không được gặp ông Ba nữa sao?”
“Con có thể tới nhà họ thăm ông Ba mà.”
“Con mới không thèm đến nhà ông bác xấu xa đó đâu!”
Tô Tiểu Manh bĩu môi.
Tối đó, Tô Tiểu Manh nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được bởi vì hai đứa nhóc trong bụng cứ quậy phá không ngừng nghỉ
Ân Thời Tu bật đèn ngủ để ở đầu giường lên, nhẹ nhàng xoa nắn bụng cô: “Ngoan nào, mẹ buồn ngủ rồi, đừng đá nữa nhé…”
Nhìn dáng vẻ này của anh, Tô Tiểu Manh cảm thấy rất hài hước, thế là lại phì cười.
Nhất thời cơn buồn ngủ của Ân Thời Tu cũng bay biến, anh chống tay lên đầu nhìn cô.
Tô Tiểu Manh cũng nhìn lại anh, sau đó cười hì hì nói: “Chú, cháu cảm thấy mai mốt chú sẽ là một người bố tốt.”
“Vậy còn em? Có là một người mẹ tốt không?”
“…” Tô Tiểu Manh thoáng sửng sốt.
Thấy vậy, Ân Thời Tu vội đổi đề tài:
“Em nói xem hai đứa nhỏ này giống ai mà lại nghịch ngợm như vậy?”
“Cháu ngoan lắm, chắc chắn không phải giống cháu.”
Tô Tiểu Manh lập tức rào trước.
Ân Thời Tu nhéo mũi cô: “Ngoan? Ngoan chỗ nào?”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, kéo tay anh xuống: “Chú, chú nói xem có phải ông Ba của cháu khổ lắm không? Hồi trẻ thì vợ mất sớm, sau lại con gái cũng đi, giờ chỉ còn mỗi một đứa con trai, kết quả sắp gần đất xa trời còn bị con cái tính kế chiếm đoạt gia tài…”
“…”
“Bác cả với bác gái sao có thể quá đáng như vậy? Điều kiện nhà họ tốt như thế, chức vụ của bác cả cũng ngày càng cao, vậy mà còn toan tính đủ đường…”
“Lòng người không đủ rắn nuốt voi.”
Tô Tiểu Manh phồng má, tỏ vẻ không hiểu nổi.
“Nói lại thì tiểu manh, chẳng lẽ em không tham cái gì hết sao?”
“Ừm… Trước mắt xem ra cháu không thấy cái gì đáng để tham cả…” Tô Tiểu Manh nghĩ ngợi, miệng lẩm bẩm một câu, sau đó quay sang nhìn Ân Thời Tu: “Còn chú thì sao? Chú chắc là cực kỳ tham lam luôn nhỉ?”
“Ồ? Thế em nói thử xem tôi tham cái gì?”
Cô làm mặt xấu với anh rồi nói: “Còn bắt cháu liệt kê ra mới chịu hả? Này nhé… Tham tài, tham quyền, còn tham sắc! Cháu nói đúng không?”
“Hiểu tôi đến vậy hả?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy em lại nói tôi nghe xem, tôi tham sắc chỗ nào? Rồi tham lam ra sao?”
“… Chuyện đó mà cũng cần cháu nói toẹt ra nữa hả?” Mặt Tô Tiểu Manh đỏ bừng, liếc mắt nhìn anh: “Đương nhiên là tham… Ưm!”
Ân Thời Tu cúi đầu, cắn nhẹ môi cô, sau đó hôn ngấu nghiến một lúc rồi mới chịu buông cô ra: “Có phải tham lam thế này không?”
Lúc này mặt mày Tô Tiểu Manh đã chín đỏ như trái táo, vội vàng vươn tay che kín miệng anh, còn không quên trừng mắt một cái.
Đầu Ân Thời Tu lại hạ thấp, cắn nhẹ lên cổ cô: “Hay là thế này?”
“A…” Tô Tiểu Manh vội vươn tay che cổ mình lại.
“Hay thế này, rồi thế này?”
Ân Thời Tu hôn cô khắp nơi khiến Tô Tiểu Manh dù đã cố nhưng vẫn không thể lấy tay che hết được… Cuối cùng đành từ bỏ, nằm vật ra giường, để mặc cho anh thích làm gì thì làm.
Ngay khi tay đặt tay lên nơi đó của cô, bụng cô bỗng truyền đến tiếng sôi sùng sục…
“Chú…”
“Hửm?”
“Cháu muốn ăn lẩu…”
“…”
Ánh đèn tỏa ra từ đầu giường phản chiếu vào mắt cô, khiến chúng tỏa sáng lấp lánh như những vì sao và đôi mắt đó lúc này đang nhìn anh chằm chằm.
“Cháu muốn ăn lẩu…”
Thấy Ân Thời Tu chẳng nói chẳng rằng gì, cô bèn lặp lại lần nữa.
“Giờ đã mười rưỡi rồi đó, em đùa tôi hả?”
“Muốn ăn mà…”
Ân Thời Tu thật sự rất muốn tắt đèn đi ngủ ngay lập tức, hoặc là giả chết cũng được.
Nhưng bụng cô lại truyền tới tiếng “ục ục”… Nghe ngứa ngáy cả tim gan.
“Chú…”
“Ăn món khác được không?”
Tô Tiểu Manh lắc đầu: “Muốn ăn lẩu cơ…”
“…”
“Thôi… Hay là cứ nhịn đói vậy, nhịn một lúc là ngủ ngay ấy mà…”
Cái giọng này…
Mặc dù Ân Thời Tu biết bản thân sẽ thiệt thòi lắm nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
Hơn nửa đêm, anh lái xe chạy đến siêu thị 24 giờ mua nguyên liệu nấu lẩu, nghe có hoang đường không cơ chứ?
Nhưng Ân Thời Tu lại làm thật, nhiệt độ bên ngoài rất thấp nên lúc về tới nhà, tay chân anh đã lạnh như băng.
Anh rón rén đặt nguyên liệu vào nhà bếp, sau đó trở về phòng ngủ chuẩn bị gọi Tiểu Manh dậy.
Nhưng lúc này Tô Tiểu Manh đã nằm ngửa ra ngủ say sưa.
“…”
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức giấc, nhìn thấy nguyên liệu nấu lẩu trong nhà bếp, người nào đó bỗng cảm thấy rất ngại…
Nhưng tâm trạng nguyên một ngày lại siêu cấp tốt.
Cả ngày cô cứ lẽo đẽo phía sau Ân Thời Tu, dù anh có nói gì cô cũng cảm thấy rất có lý, rất hay!”
Lại thêm một tuần trôi qua.
Hôm nay, Ân Thời Tu cảm thấy không khỏe trong người, hình như đã bị cảm nhẹ rồi.
Tô Tiểu Manh sống chết níu anh lại, không cho anh tới công ty.
Ân Thời Tu cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn dời cuộc họp lại hai tiếng rồi mở họp từ xa để giải quyết nốt mấy chuyện quan trọng.
Tô Tiểu Manh ngồi bên cạnh thấy vậy thì đau lòng cực kỳ.
Không ngờ tới chiều, bố cô sau khi đóng cửa hàng thì quay về nhà lấy chút đồ, bảo là muốn về quê một chuyến.
Xui thế nào mà chiếc Santana già của Tô Thành Tể đột ngột đình công, đứng dưới lầu khởi động xe một hồi lâu cũng chưa chịu nổ máy.
Ân Thời Tu nghe loáng thoáng hình như có tiếng của bố Tô vọng lên từ dưới lầu bèn đi tới chỗ cửa sổ ngó xuống xem thử, sau đó không chút do dự mà ngay lập tức cầm áo khoác với chìa khóa xe rồi xuống lầu.
“Chú, chú xuống dưới làm gì thế?”
Ân Thời Tu không đáp lại mà quay sang nhìn Tô Thành Tể, nói “Bố, để con lái xe đưa bố về.”
Tô Tiểu Manh cau mày…
“Hả, không cần đâu, tự bố lái về đó là được, Tiểu Manh bảo hôm nay con bị bệnh, cứ nằm yên trong nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
“Bị cảm xíu thôi, không quá nặng đâu, Tiểu Manh chuyên gia chuyện bé xé ra to mà."
“Chú mới thích xé chuyện ra to đấy!”
Ân Thời Tu xoa tóc cô: “Được rồi, mau lên lầu đi.”
Tô Tiểu Manh không chịu: “Cháu cũng muốn đi theo!”
“…”
“…”
Sau một hồi giằng co, Tô Tiểu Manh cúi đầu, buồn bực đi lên lầu.
Ân Thời Tu quả thật chỉ bị cảm xíu thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.
Tô Thành Tể nhìn Ân Thời Tu kiểu gì cũng thấy hài lòng, hơn nữa càng nhìn lại càng thấy tốt!
Ôi chao! Thật giống ông ấy năm đó!
Xe ngừng lại trước cổng thôn nhà họ Tô, Ân Thời Tu vừa định xuống xe đã bị Tô Thành Tể cản lại: “Con ngồi trên xe nghỉ ngơi đi, đường trong thôn khó đi lắm, chớ có vào.”
Ân Thời Tu nhớ lại dáng vẻ luống cuống của mình lúc trước thì tê tái hết cả da đầu, thế là không kiên trì vào theo nữa.
“Vậy con ở ngoài này chờ bố.”
“Được.”
Tô Thành Tể bước vào thôn. Hôm nay ông ấy về đây vẫn là vì chuyện của Tô Kiến Nghĩa, nghe đồn là có lãnh đạo thành phố xuống điều tra gì đó.
Cả gia đình nhà họ Tô đều thuộc dạng ít được học hành nên Tô Kiến Nghĩa mới gọi điện nhờ ông ấy tới đây giúp một tay, tiện thể nói vài lời hay.
Tô Thành Tể do dự một hồi lâu, còn gọi hẳn cho bà xã để xin ý kiến nữa.
Vốn tưởng vợ chắc chắn sẽ phản đối, ai ngờ mẹ Tô lại bình tĩnh trả lời: “Đi chứ.”
“Đi làm gì? Phá đám hả?”
“Phá đám cái đầu ông! Cứ nói chút lời hay, nói dối cũng được, để ông ta thăng chức quách cho xong, thăng chức rồi thì sẽ không còn nhớ thương bên này nữa.”
“…”
“Bọn họ sống tốt thì cùng lắm chỉ hơi kiêu căng một chút, lâu lâu chọc tức chúng ta mà thôi; nhưng nếu họ sống không quá tốt, vậy chắc chắn hai người đó, cộng thêm nhà mẹ đẻ của bà già kia nữa, khả năng cao là sẽ tìm cách kéo chúng ta xuống vũng bùn đó… Mới nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi.”
Tô Thành Tể ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy lời vợ nói rất đúng, vẫn là vợ thông minh!
Mẹ Tô trước giờ không sợ trời không sợ đất, sao có thể sợ chức quan nhỏ nhoi như vậy chứ?
Dù Tô Kiến Nghĩa có bay sang Mỹ làm tổng thống thì bà cũng đều gật đầu đồng ý hết.
Chỉ cần đừng tới làm phiền nhà bọn họ là đủ cảm tạ trời phật lắm rồi, đúng là đen đủi quá mới dính phải mấy người đó.
Cũng vì vậy mà Tô Thành Tể vô cùng sốt sắng chạy tới giúp đỡ Tô Kiến Nghĩa, sợ những người khác trong nhà sẽ nói mấy lời không hay.
Ân Thời Tu dựa lưng vào ghế lái, mơ màng ngủ một lát. Lúc thức dậy, anh vô tình nhìn thấy có mấy nhân viên công vụ mặc tây trang thẳng thớm, xách theo cặp táp bước từ trong thôn ra.
Vấn đề là dưới chân họ dính đầy bùn đất…
Ân Thời Tu đoán có lẽ những người này chính là người chịu trách nhiệm tới đây điều tra Tô Kiến Nghĩa.
Hơn nữa, Ân Thời Tu còn cảm thấy người đi đầu có hơi quen quen.
Đôi mắt anh tối lại, khẽ mở cửa xe bước xuống, nhưng không tiến lại chào hỏi mà chỉ đứng châm điếu thuốc.
Tiếng đóng cửa xe vang lên.
Mấy người đứng cách đó không xa cũng dồn mắt về phía này theo bản năng.
Những người khác chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, không mấy để ý, nhưng Tiền Quốc Lương chuẩn bị lên xe lại nhìn chằm chằm hướng đó, sững ra một lúc mới quay sang nói với mấy người khác: “Tôi qua đó chào hỏi hai câu, mọi người lên xe trước đi.”
Tiền Quốc Lương là chính ủy cấp thành phố, cũng là người khảo sát chính của Tô Kiến Nghĩa.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía chính ủy, rồi lại trố mắt nhìn nhau, không biết Ân Thời Tu là người nào mà lại có thể khiến chính ủy chủ động tới bắt chuyện nữa.
“Thời Tu?”
Tiền Quốc Lương bước tới bên cạnh Ân Thời Tu, miệng hỏi dò.
Ân Thời Tu làm bộ ngạc nhiên: “Ồ, Chính ủy Tiền? Sao chính ủy lại ở đây thế?”
“Sao lại gọi chú là Chính ủy Tiền? Không phải nên gọi chú Tiền mới đúng hả?”
Ân Thời Tu cười khẽ: “Còn không phải sợ chú cảm thấy cháu bắt quàng làm họ, khó chịu trong lòng sao ạ.”
“Thằng nhãi này! Chú có chút việc cần làm ở đây, mà sao cháu lại ở đây? Bố cháu có khỏe không?”
“Bố cháu vẫn khoẻ ạ.” Ân Thời Tu bình thản trả lời: “Nhà bố vợ cháu ở đây nên hôm nay cháu chở ông ấy về giải quyết chút việc.”
“Bố vợ… Của cháu? Thời Tu, cháu kết hôn từ khi nào? Sao không mời chú đến uống rượu mừng chứ?”
“Không có mở tiệc, bố mẹ không thích con dâu cho lắm…”
“Ha ha! Thế ư? Đủ lông đủ cánh rồi nên không nghe lời bố mẹ nữa hả!”
“Mà nay chú Tiền tới đây làm gì thế ạ?”
“Trợ thủ đắc lực của phó thị trưởng sắp được thăng chức nên hôm nay tôi về đây để tìm hiểu xem quan hệ với gia đình và làng xóm ở quê thế nào.”
“Đúng là tình cờ, hôm nay bố vợ của tôi về đây là vì trong nhà cũng có người thân sắp thăng chức…”
“Bố vợ của cậu là…?”
“Tô Thành Tể, Tô Kiến Nghĩa là anh họ của ông ấy, không biết có phải hôm nay ông định…”
“Hoá ra là Tô Kiến Nghĩa! Đúng là trùng hợp quá!”
“Thế chú Tiền tìm hiểu tới đâu rồi ạ?
Tiền Quốc Lương vừa nghe thấy Tô Kiến Nghĩa và Ân Thời Tu có quan hệ thân thích với nhau thì vội nói: “Mọi người đều bảo ông ấy khá tốt, rất có hiếu. Thật ra cái này chỉ làm cho có thôi, chứ chuyện thăng chức chắc chắn không thành vấn đề, sang năm thị trưởng sẽ được điều về tuyến trung ương nên khả năng cao là ông ấy sẽ thăng lên phó thị trưởng đấy.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Lăn lộn nhiều năm như vậy, Tô Kiến Nghĩa xem như sắp hết khổ rồi.”
Ai ngờ Ân Thời Tu lại hơi đổi giọng, nói: “Nhưng nếu ông ta đã là người của thôn nhà họ Tô thì sao đường xá ở đây vẫn còn bùn lầy thế này? Sao không nghĩ cách tu sửa lại chứ, tốt xấu gì cũng là quê nhà của ông ta mà?”
“…”
Tiền Quốc Lương sửng sốt, hơi không hiểu ý anh là gì…
Ân Thời Tu mỉm cười: “Chú Tiền, cháu cũng không có ý gì đâu, chỉ là trong lòng thấy hơi lạ thôi. Nhớ lúc trước chú vừa thăng quan tiến chức là lập tức trở về quê nhà sửa đường cho bà con. Mỗi việc này thôi mà bố cháu đã kể cháu nghe không dưới chục lần, còn luôn miệng dặn dò mai mốt nhở phải học theo chú Tiền, con người mà, quý ở cái tính biết uống nước nhớ nguồn mới phải.”
…
Không bao lâu sau, Tô Thành Tể cũng bước ra.
Lúc hai người về đến nhà thì đã gần 7 giờ, Tiểu Manh vừa nhìn thấy Ân Thời Tu là lập tức tiến lên, hết sờ trán lại sờ má anh: “Không sốt đúng không? Có chóng mặt không chú?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...