Tô Tiểu Manh chớp mắt thôi chưa đủ, phải dùng sức xoa mắt thật nhiều lần nữa cơ.
Nhưng rồi cô phát hiện, càng xoa thì tầm nhìn càng mờ ảo.
Ân Thời Tu thấy cô mặc áo ngủ, chân đi dép, nhưng lại không mang vớ, cứ vậy đừng đờ ra trước mặt mình thì cau mày, vội tiến lên tay mở bung áo khoác của mình ra, bọc cô vào trong.
Cái bụng to của cô đụng vào người anh...
Cảm giác thỏa mãn trào dâng từ đáy lòng.
“Không lạnh hả?”
Tháng ba ở Thành Đô ấm hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng vẫn khó tránh khỏi chút tàn dư của mùa đông giá rét.
“Chú... Sao lại tới đây?”
Cô rầu rĩ hỏi, giọng nghèn nghẹn...
“Tôi bị bố mẹ chồng của em đuổi ra khỏi nhà, ừm... Nên phải tạm thời tới xin nhà mẹ đẻ của vợ cưu mang đó.”
Tô Tiểu Manh mở to hai mắt, đầu vẫn kề sát ngực anh, nói nhỏ.
“Nhà mẹ đẻ của vợ cũng không chào đón chú đâu...”
“Sao tôi lại thích nghe mấy lời trong ngoài không đồng nhất này của em thế nhỉ?”
“Cháu đâu có trong ngoài không đồng nhất...”
“Bảo muốn ly hôn nhưng thật ra trong lòng chẳng muốn chút nào, nói không thích tôi nhưng thật ra thích chết đi được, nói đuổi tôi đi nhưng thật ra rất muốn tôi ở lại, nói...”
Tô Tiểu Manh ngước mắt, nhíu mày: “Ân Thời Tu, chú...”
Còn chưa dứt lời thì đầu môi đã bị ngậm lấy, cô như cảm nhận được hương vị mệt mỏi, phong trần trên người Ân Thời Tu.
“Ồ!... Tiểu Manh à, sao mặt em lại nhem nhuốc như mèo nhỏ thế này?”
Ân Thời Tu khom lưng, cúi đầu ghé sát vào mặt cô, chóp mũi hai người như sắp dính vào nhau, bàn tay to lớn khẽ lau đi vệt nước mắt còn ươn ướt trên má cô.
Lòng hơi nhoi nhói, cũng có chút vui mừng.
Tô Tiểu Manh vội quay mặt đi: “Chú mới trông như con mèo ấy...”
“Sao lại khóc... Vì tôi hả? Vì tôi không cùng em tới Thành Đô?”
“Chú bớt tự luyến lại đi!”
“Manh Manh, đừng giận nữa, được không?”
“...”
“Giận quá không tốt cho cục cưng đâu.”
Tô Tiểu Manh chu miệng, tức tối trợn trắng mắt, tặng cho Ân Thời Tu một ánh nhìn khinh bỉ: “Giờ mới chịu tới dỗ cháu, trễ rồi!”
“Đúng thế, giờ cũng trễ lắm rồi, hay chúng ta vào nhà đi, được không? Ngoài này lạnh lắm…”
Tô Tiểu Manh hếch cằm.
“Chú cũng biết lạnh hả? Vậy chú có biết đêm qua cháu...”
Ân Thời Tu không để cô nói tiếp, lập tức lấy tay ấn chặt đầu cô vào lòng mình: “Tôi biết.”
“...”
“Tôi biết, tôi biết rất rõ... Sẽ không có lần sau đâu, tin tôi đi, Tiểu Manh... Sẽ không có lần sau đâu mà...”
Ừm... Sách bảo lời đàn ông nói không thể tin, bởi vì cuối cùng đều sẽ tự động bị vả mặt mà thôi.
Nhưng Tô Tiểu Manh... Vẫn tin.
Bởi vì cô cảm thấy, tin thì trong lòng sẽ vui hơn không tin, ít nhất thì tại giờ phút này là vậy.
“Hừ…”
Tô Tiểu Manh ngóc đầu khỏi ngực anh: “Đừng nghĩ cháu sẽ mắc lừa những lời hoa ngôn xảo ngữ của chú...”
“Vậy... Tôi phải làm gì thì em mới mắc mưu đây?”
“Ít nhất chú phải hầu hạ cháu thật tốt, mua đồ ăn, đồ uống ngon cho cháu, rồi hả, còn phải nghe lời cháu, phải...”
Nói đoạn, Tô Tiểu Manh phát hiện giờ phút này, người đàn ông trước mặt đang nở nụ cười tinh ranh như cáo, ung dung nhìn cô…
Cô từ từ hiểu ra: “Ân Thời Tu, chú vòng một vòng lớn như vậy chính là để khiến cháu rơi vào bẫy hả?”
Ân Thời Tu ôm eo cô, kéo áo khoác khoá chặt cô vào lòng, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, cất giọng thật khẽ, cũng thật quyến rũ...
“Tôi tới để xin lỗi và bù đắp cho em. Tôi muốn tiếp tục yêu em, ôm em, hôn em... Tiếp tục được em yêu.”
“... Không biết xấu hổ, cháu biết ngay mục đích của chú không đơn giản mà. Nhìn đi, không có cháu ở bên nên không ai làm ấm giường cho chú chứ gì?”
“Hưm... Sao lại không có?”
Ân Thời Tu vừa dứt lời, Tô Tiểu Manh lập tức nhấc chân dẫm xuống giày anh một cái thật mạnh!
Nhưng đôi dép bông và bàn chân non mềm của cô có tí lực tấn công nào đâu, đúng không?
Cùng lắm chỉ có thể để lại chút vết bẩn trên mu chân anh thôi.
“Chú có thể lăn về bên kia!”
“Trên máy bay ôm con gấu Winnie kia rồi ngủ quên... Cuối cùng bị tiếp viên cười cả nửa ngày đó.”
Anh khàn giọng giải thích.
Tô Tiểu Manh chu môi, trên mặt hiện rõ vẻ cháu mới không thèm tin chú đâu...
“Vào nhà đi, đừng để mình bị lạnh.”
Tô Tiểu Manh rời khỏi ngực anh, liếc mắt nhìn anh: “Cháu nói cho chú biết nha, dù chú có chạy xa thật xa tới đây, cháu cũng không định tha thứ cho chú đâu!”
Dứt lời, cô lập tức xoay người, đóng cửa thang, chỉ để lại một khe nhỏ, Ân Thời Tu bật cười thật nhẹ nhìn cô mở hé cửa cho mình...
Sau đó vội vàng kéo vali đuổi theo.
Nghe thấy tiếng kéo vali, Tô Tiểu Manh nghĩ thầm cũng nhanh nhạy đấy, biết bám theo luôn. Sau đó cô tiếp tục đi lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cháu đề cao chủ nghĩa nhân đạo nên mới miễn cưỡng cho chú vào nhà, nhưng nếu bố mẹ cháu không cho chú vào cửa thì chú vẫn nên lăn về quê đi thì hơn...”
Ân Thời Tu không mấy để ý cô đang lải nhải những gì, anh chỉ quan tâm đến giọng điệu của cô khi nói chuyện, biểu cảm trên mặt khi nhìn thấy anh và... Dù ngoài miệng nói toàn lời dối lòng nhưng vẫn mở cửa cho phép anh vào nhà.
Từ khi gặp được cô nhóc này, cảm thấy hứng thú rồi thích cô, sau đấy là thương...
Anh tin chắc giờ đây từ thương đã không còn đủ để diễn tả tình cảm anh dành cho cô nữa.
Anh yêu cô, và tình yêu là thứ chỉ cần một ý niệm có thể đưa người ta lên thiên đường, nhưng cũng có thể đẩy họ xuống địa ngục.
Cảm xúc trong anh thay đổi thế nào, là vui mừng hay ưu sầu, tất cả đều do cô kiểm soát.
Còn Tô Tiểu Manh lúc này thì sao?
Ngoài miệng thì nói những lời mà chính cô cũng cảm thấy giả trân, nhưng không hiểu sao lại chẳng dừng lại nổi.
Không muốn để anh cảm thấy cô quá dễ bắt nạt, không muốn anh cho rằng mình được tha thứ dễ dàng, nhưng khoảnh khắc cô quay lưng về phía anh, trên mặt đã sớm hiện lên biểu cảm như con mèo trộm được cá.
Hân hoan, vui sướng, vô cùng đắc chí...
Trước đó, cô rõ ràng còn thấy oán hận, tức giận, không cam tâm…
Cô muốn một dao cắt đứt mọi liên hệ với anh, rồi lại không thể dứt khoát, tựa như bức tường xây bằng bọt biển, chỉ đụng nhẹ đã đổ.
Thật là vô tích sự.
Nhưng... Cô lại thấy rất vui.
...
Khi Tô Tiểu Manh dẫn Ân Thời Tu đến trước cửa nhà, mẹ Tô cũng vừa tắm xong. Bà ấy bước ra ngoài với mái tóc ươn ướt, nhướng mày nhìn hai người họ.
Tô Thành Tể cũng chớp chớp mắt hoang mang.
“Con gái à, tình... Tình huống gì đây?”
Tô Tiểu Manh nhe răng trợn mắt cười: “Chú bị bố Ân và mẹ Ân đuổi ra đường rồi!”
“...”
“...”
Mẹ Tô nhướng mày, lạnh lùng nhìn Ân Thời Tu.
“Bên phía Bắc Kinh... là con giải quyết không ổn thoả. Quyết định đưa Tiểu Manh về Bắc Kinh với con lúc trước cũng do con không suy nghĩ kỹ càng, thế nên, ít nhất là đến khi sinh đứa nhỏ ra, con sẽ ở lại Thành Đô với em ấy."
Trong lòng Tô Tiểu Manh cảm thấy sung sướng.
Mẹ Tô nhìn ánh mắt mừng thầm của cô con gái rượu nhà mình thì chỉ hận không thể quăng cho một cái tát!
Chẳng hiểu tên Ân Thời Tu đã cho con ngốc này uống bùa mê thuốc lú gì nữa!
Giờ mọi chuyện mới qua bao lâu? Hả?
Hệt như mới giây trước còn khóc lóc la lối kiên quyết đòi ly hôn! Ngay giây sau lại mặt mày hạnh phúc cùng người ta tay trong tay!
Báo hại người mẹ này trông như… không có tình người vậy!
“Cậu ở lại Thành Đô? Ồ… thế phải nói thế nào với hai ông bà bên nhà họ Ân đây? Với cả công việc của cậu thì sao?”
“Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo đâu ạ, con nói sẽ ở lại đây với em ấy thì chắc chắn sẽ ở lại ạ.”
“Tôi không gánh nổi tiếng mẹ này của cậu đâu.”
Mẹ Tô hừ một tiếng, nói.
Tô Thành Tể nhìn Ân Thời Tu: “Chuyện... Chuyện này không thể tính như vậy.”
“Bố, bố cứ việc nói đi ạ, con phải làm gì mới bù đắp được lỗi lầm này?”
“Việc này hả...”
Tô Thành Tể bỗng trầm ngâm không nói, mẹ Tô cũng lẳng lặng nhìn chồng mình, trong lòng thoáng chờ mong, đợi xem ông ấy sẽ đưa ra yêu cầu gì…
“Ha ha! Đến chơi với bố hai ván cờ đi! Con không tới là bàn cờ kia cũng chẳng có tác dụng gì! Ha ha!”
“...”
Mặt mày mẹ Tô tối lại: “Tô Thành Tể.”
“Ôi chao, bà xã à, bà xem Tiểu Ân cũng đã đuổi theo Manh Manh tới tận Thành Đô rồi, thôi thì đừng so đo chuyện cũ gì nữa! Huống hồ lúc ở sân bay, không phải đứa nhỏ kia đã nói là Tiểu Ân cũng bị hãm hại, kỳ thật nó rất vô tội sao…”
Tô Tiểu Manh vội gật đầu tán thành: “Mẹ… cũng đâu thể để chú ngủ ngoài đường giữa đêm khuya thanh vắng được, đúng không ạ? Nhà chúng ta tốt bụng cưu mang chú ấy chút đi…”
“Hai bố con mấy người có thể có chút cốt khí được không vậy?”
Mẹ tô quả thực chỉ hận không thể rèn sắt thành thép!
Cũng không biết là ai tối qua còn đau lòng đến mức không biết trời trăng mây gió, là ai trưa hôm nay còn khóc tức khóc tưởi nữa!
Sẹo lành là quên đau!
“Mẹ, lúc trước Tiểu Manh từng nói mẹ thích tranh chữ nên hôm nay con có mang theo một bức tới đây, coi như quà tạ tội với mẹ.”
Nói đoạn, Ân Thời Tu mở vali ra.
Mẹ Tô cau mày: “Cậu đừng tưởng mình lấy ra vài món đồ đắt tiền là có thể…”
Còn chưa dứt lời, Ân Thời Tu đã lôi bút tích được gói ghém tỉ mẩn, bảo tồn gần như hoàn hảo của Tề Bạch Thạch nhét vào tay mẹ Tô.
Mẹ Tô vốn còn đang khinh bỉ anh, nhưng vừa liếc mắt nhìn sơ một cái, bà ấy bỗng phát hiện bên ngoài chiếc hộp làm bằng gỗ đàn này có ba chữ “Tề Bạch Thạch” được khắc bằng chữ tiểu triện.
Thế là bà ấy vội vàng vươn tay nhận lấy, động tác trông rất thô bạo, nhưng thật ra lại vô cùng cẩn thận, chỉ mở ra nhìn thoáng vài giây rồi lập tức đóng lại, bỏ vào trong hộp gỗ, cất kỹ.
“Từ đâu tới?”
Bà ấy lạnh lùng hỏi.
“Con có một người bạn cũng là người trong giới, hồi tết vô tình nhìn thấy trong phòng sách của mẹ treo không ít tranh chữ, sau đó lại nghe Tiểu Manh nhắc rằng mẹ cực kỳ thích mấy thứ này nên con cũng nhớ kỹ trong lòng, sau đó tìm được bức tranh này từ chỗ người bạn kia.”
Mẹ Tô nhướng mày.
Bà ấy biết Ân Thời Tu rất biết cách làm người, cũng khá là khéo đưa đẩy.
Bàn cờ bằng ngọc trắng lúc trước anh tặng cho chồng bà, cộng thêm bức tranh tặng bà ấy hôm nay…
Có lẽ với nhà họ Ân mà nói, mấy thứ này không đáng bao nhiêu, nhưng nếu cố chấp bảo anh không để bụng, vậy thì quá gượng ép.
“Bức tranh này tôi nhận.”
Thấy mẹ Tô dứt khoát như vậy, ngay cả Tô Tiểu Manh cũng sững sờ mất vài giây…
Cô còn tưởng mẹ sẽ kiên quyết hơn mình nhiều chứ.
Ít nhất thì cô cảm thấy bà ấy sẽ không dễ dàng bị một bức tranh mua chuộc.
“Mẹ… mẹ tha thứ cho chú rồi hả?”
Mẹ Tô liếc nhìn Tô Tiểu Manh: “Không phải tha thứ, chỉ là mẹ cảm thấy nuôi lớn một đứa con gái không có cốt khí như con, chi bằng cầm đi đổi một bức tranh thì hơn.”
Dứt lời, mẹ Tô trở về phòng, cũng tiện tay đem bức tranh kia đi cất.
Tô Tiểu Manh đứng đờ ra tại chỗ, mẹ không so đo với chú đúng là chuyện tốt thật, nhưng sao Tô Tiểu Manh lại cứ cảm thấy… không thoải mái chút nào.
“Manh Manh, kéo vali của Tiểu Ân vào phòng đi, nào, Tiểu Ân, hai chúng ta đánh với nhau hai ván cờ thôi.”
“Bố, giờ cũng không còn sớm nữa, có phải nên đi nghỉ rồi không?”
“Con là phụ nữ mang thai, nhưng cậu ấy đâu phải, nghỉ ngơi làm quỷ gì?”
Tô Thành Tể trả lời một cách đương nhiên.
Tô Tiểu Manh đưa mắt nhìn Ân Thời Tu, Ân Thời Tu khẽ gật đầu: “Về phòng ngủ trước đi, tôi đánh với bố hai ván rồi vào sau.”
“… Ờ.”
Nếu ngay cả chú cũng đã nói vậy, thế cô không rối rắm nữa.
Tô Thành Tể lôi từ trong tủ ra bàn cờ tướng bằng ngọc trắng mà mình vô cùng trân quý, đặt lên bàn trà.
Ân Thời Tu ngồi xuống đối diện ông ấy.
…
Mẹ Tô đặt bức tranh lên bàn trong phòng sách, lại không sốt ruột mở ra nhìn.
Tuy tranh của Tề Bạch Thạch có sức hấp dẫn cực lớn với bà ấy thật, nhưng muốn mua chuộc bà chỉ bằng một bức tranh hả, đúng là hơi xem thường bà đấy, tưởng bà giống Tô Thành Tể ư.
Nhưng…
Quả thật bà không ngờ tới chuyện Ân Thời Tu sẽ đuổi theo con gái tới tận Thành Đô.
Mẹ Tô vốn sinh ra trong gia đình hào môn, thế nên bà tự nhận cũng xem như hiểu biết loại con cháu nhà hào môn như Ân Thời Tu.
Càng thành công sẽ càng tự phụ, mà càng tự phụ sẽ càng không coi ai ra gì.
Dù vậy, các cô gái trẻ trung, ưu tú vẫn sẽ sóng sau xô sóng trước, nhào tới bọn họ như thiêu thân.
Với Ân Thời Tu mà nói, anh có rất nhiều lựa chọn tốt hơn Tiểu Manh không biết bao nhiêu lần.
Chuyện ầm ĩ lớn đến vậy, một phần là do đau lòng con gái, phần còn lại là tức hai ông bà nhà họ Ân.
Bà ấy cho rằng Ân Thời Tu sẽ vứt bỏ…
Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý mà dáng vẻ thương tâm của con gái lúc rời khỏi Bắc Kinh cứ dán chặt trong đầu bà, không thể nào quăng ra ngoài được.
Vì vậy…
Bà thế mà cũng thầm tìm lời biện hộ cho Ân Thời Tu, thay anh tìm cớ, có lẽ… những chuyện mà Tiểu Manh đã trả qua thật sự không liên quan gì mấy đến anh.
Bức tranh này, là bậc thang mà anh muốn tìm kiếm ở chỗ bà ấy.
Mà bà ấy… ngẫm ngợi một hồi rồi đưa đến kết luận…
Nếu cho anh bậc thang này, có lẽ… Tiểu Manh sẽ vui mừng lắm.
Ít nhất, trong mắt bà, thái độ của Ân Thời Tu không có gì đáng trách.
Và thứ mà người làm bố làm mẹ muốn, cùng lắm cũng chỉ là một thái độ như thế thôi.
…
“Mặc dù con có thể ở lại Thành Đô với Tiểu Manh một thời gian, nhưng còn về lâu về dài thì sao?”
Tô Thành Tể tung quân xe, sau đó thuận miệng hỏi.
“Thật ra… tính cách của Tiểu Manh cũng tương đối ương ngạnh.”
Ân Thời Tu bình tĩnh đáp lại, đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Thành Tể, anh chẳng chút e dè, bất an: “Em ấy chỉ là tạm thời còn chưa tìm ra sự nghiệp mà mình nguyện ý trả giá thôi, nhưng với người có cá tính không chịu thua như em ấy, tương lai nhất định sẽ có công việc mà mình yêu thích cũng như muốn dốc sức phấn đấu."
“… Lời này của con có ý gì?”
“Con hứa với bố mẹ sẽ không bắt ép em ấy phải thay đổi gì cả, nhưng con cũng không thể kiểm soát được việc khi tuổi từ từ tăng lên, em ấy rồi cũng sẽ đổi thay.”
Ân Thời Tu đẩy tượng lên.
“Tựa như hồi trước em ấy thích nhảy múa, tương lai có lẽ sẽ nảy sinh hứng thú với thứ khác. Chỉ cần em ấy tìm được việc mà mình muốn làm, cũng tình nguyện phấn đầu vì nó, vậy con sẽ dốc toàn lực ủng hộ em ấy.”
“…”
Tay Tô Thành Tể thoáng ngừng lại.
“Đến lúc đó, con sẽ nghe theo em ấy. Nếu Tiểu Manh muốn ở lại Thành Đô, vậy nhà của hai bọn con sẽ ở Thành Đô, còn nếu em ấy đồng ý theo con về Bắc Kinh, vậy chúng con sẽ về Bắc Kinh, còn nếu không muốn ở Bắc Kinh, con có thể dẫn em ấy tới Luân Đôn.”
“Nhưng hẳn là sự nghiệp của con sẽ quan trọng hơn nhiều chứ nhỉ?”
“Lý do người đàn ông phấn đấu cho sự nghiệp chỉ có hai mục đích, một là để theo đuổi dã tâm của mình, hai là… để vợ có thể tự do tiêu xài phung phí và để kiếm tiền mua sữa cho con.”
Ân Thời Tu mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Thành Tể: “Con nói có đúng không ạ?”
Tô Thành Tể gật gật đầu, vô cùng tán thành lời của anh: “Đúng là như vậy đó…”
“Với con mà nói, lúc Ân Thị trở thành trở thành công ty mạng hàng đầu trong nước thì dã tâm của con đã hoàn thành, giờ chỉ còn lại mỗi lý do thứ hai thôi.”
“Nhưng Tiểu Manh mới hai mươi tuổi… có rất nhiều chuyện còn không hiểu.”
Tô Thành Tể thở dài: “Tiểu Ân à, thực ra bố chỉ lo rằng mai mốt con sẽ không làm được những gì mà con đã hứa ở hiện tại.”
“… Con cũng lo sẽ như vậy.”
“…”
“Thế nên con mới nói là nếu trong tương lai con không thực hiện được, bố hoàn toàn có đầy đủ lý do tìm con tính sổ, đúng không ạ?”
Ý cười nhàn nhạt hiện lên trên môi Ân Thời Tu.
Tô Thành Tể nhướng mày, sau đó bật cười thật khẽ, một tiếng “Cạch” vang lên!
Kích động đến độ đập con tốt xuống bàn cái rầm.
Tiếng quân cờ nện xuống bàn cờ bằng ngọc khiến Ân Thời Tu mất tự nhiên mà hắng giọng một tiếng.
Có lẽ… anh nên nhắc nhở bố Tô một chút là cờ này… không phải chơi như vậy thì mới tốt, nhỉ?
Điều hai người kia không biết là cuộc đối thoại ngoài phòng khách đã lọt hết vào tai mẹ Tô.
Nhất thời, trong lòng bà ấy có chút rối loạn.
Hai người thích lẫn nhau tất nhiên là chuyện tốt hiếm gặp…
Nhưng liệu đoạn tình cảm này có thể để gia đình hai bên cùng hoan hỉ vui mừng chứ không phải một bên mừng, một bên tủi không….
Lúc Tô Tiểu Manh dọn đồ cho Ân Thời Tu cũng nhìn thấy con gấu Winnie mà anh từng kể đã ôm vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Thế là cô cứ thế nhìn chằm chằm con gấu mà đờ ra…
Không hiểu sao lại vô thức tưởng tượng cảnh Ân Thời Tu nằm ngủ trên máy bay, tay còn ôm chặt gấu bông.
Cũng không biết qua bao lâu cô mới hồi thần, mơ màng ôm gấu Winnie bò lên giường.
Lúc Ân Thời Tu tiến vào phòng, cô đã một mình đóng chiếm nguyên một cái giường lớn.
Anh ngồi cạnh mép giường, cúi đầu nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô nhóc, những vết thương mà cô từng chịu vẫn còn rất rõ ràng, rất chói mắt như cũ.
“Ưm…”
Tô Tiểu Manh cảm thấy cổ hơi ngứa, cũng hơi nóng, thế là khó chịu nhúc nhích cơ thể.
Nhưng nguồn nhiệt dán trên cổ lại không chịu dời đi…
Với lại, so với nguồn nhiệt trên cổ, chỗ miệng không biết từ đâu chui ra một cái móng sói.
“Ưm…”
Ân Thời Tu tham lam hôn lấy cổ cô, sau đó đi dọc lên vành tay tinh xảo, nhẹ nhàng chơi đùa…
“Chú…”
Tô Tiểu Manh cuối cùng cũng tỉnh lại, vừa xoay người thì miệng nhỏ đã bị lấp kín.
Trong bóng tối, mắt cô đối diện với đồng tử sâu thăm thẳm của Ân Thời Tu...
“Ưm…”
Miệng nhỏ bị hôn đến hít thở không thông, bấy giờ, Ân Thời Tu mới thả cô ra...
Nhéo nhẹ mũi cô, hỏi: “Nhớ tôi không?”
“…”
“Nhớ tôi không?”
Anh hỏi lại lần nữa.
Tô Tiểu Manh bình tĩnh nhìn anh, nhìn ánh mắt ái muội và lửa tình đầy quen thuộc ẩn trong đó…
Ân Thời Tu vỗ nhẹ mặt cô: “Sao lại không nói lời nào? Xấu hổ à?”
“Ân Thời Tu… Bây giờ cháu đang nghi ngờ chú ôm tâm tư không chính đáng tới tìm cháu!”
“Âm mưu ăn cháu sạch sẽ!”
Vừa dứt lời, người nào đó đã lập tức nuốt hết âm thanh cô phát ra vào bụng.
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...