Mãnh Long Thiên Y

Sân nhà Âu Dương gia vắng vẻ, người hầu lúc trước đã giảm đi một nửa. Bây giờ mặc dù còn ở nhà cũ nhưng lại không còn thịnh vượng như năm đó.

Trong phòng khách, Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn ngôi nhà cũ trang trí cổ xưa hào hùng này mà trong lòng rất cảm khái.

Gần đây tình hình của Hoàng Phủ gia cũng không tốt lắm, liên tục có mấy dự án không chỉ không lời mà còn hao tổn không ít.

Mặc dù cô ta không quan tâm đến công việc của công ty, nhưng gần đây mỗi lần đi qua phòng sách của cha thì lúc nào cũng nghe ông thở dài vào lúc đêm khuya.

Nếu Hoàng Phủ gia tiếp tục như vậy thì Âu Dương gia của hôm nay chính là Hoàng Phủ gia của ngày mai.

Quản gia của Âu Dương gia vẫn đang lẳng lặng chờ đợi bên cạnh, ông không biết hôm nay vị đại tiểu thư này tới làm cái gì. Hiện tại Âu Dương gia đã không chịu nổi trò nhân lúc cháy nhà mà hôi của và bỏ đá xuống giếng nữa.

Nhìn thấy ly trà của Hoàng Phủ Tâm Nghiên dần dần nguội lạnh, quản gia lập tức khuyên nhủ: "Hoàng Phủ tiểu thư, hôm nay lão gia chúng tôi thật sự có chuyện quan trọng cần làm, không biết khi nào mới trở về, hay cô về trước đi, lát nữa tôi báo cho cụ ấy một tiếng..."


"Không cần." Hoàng Phủ Tâm Nghiên trực tiếp từ chối: “Hôm nay tôi tới có chuyện gấp, nhất định phải đích thân nói với cụ Âu Dương."

Lúc họ đang nói chuyện thì Âu Dương Hoằng Thái đã trở về.

Hoàng Phủ Tâm Nghiên vội đứng lên.

"Là Tâm Nghiên đó à." Âu Dương Hoằng Thái bảo mọi người ngồi xuống: “Là đến thăm Thiến Thiến sao? Đáng tiếc gần đây tình hình của Thiến Thiến không tốt lắm. Cô đi về trước đi. Vừa vặn tôi đã mời danh y tới, rất nhanh Thiến Thiến sẽ khoẻ lại."

Danh y?

Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn về phía Lý Cảnh Thiên đi theo sau lưng Âu Dương Hoằng Thái, chân mày hơi nhíu lại.

"Tại sao lại là anh?"

Lý Cảnh Thiên sững sờ rồi nhíu mày, trong đầu tìm tòi xem cô gái trước mắt là ai.

Anh thật sự không biết.

"Cô biết tôi?"

Hoàng Phủ Tâm Nghiên lại không trả lời, chỉ nhíu mày càng chặt hơn, vô thức lui lại một bước như muốn duy trì khoảng cách nhất định với anh ta. Mặc dù cô ta chưa gặp qua Lý Cảnh Thiên nhưng từng nhìn thấy ảnh chụp, cũng nghe không ít về chuyện giữa anh và Thượng Quan Nhược Hoa.


Mặc dù anh là đồ đệ của lão Thiên Y nhưng lại không được truyền thừa năng lực của ông ấy, chỉ học được vài ba chiêu y thuật nên luôn giả danh lừa bịp để sống.

Cũng không biết Thượng Quan Nhược Hoa kia uống nhầm thuốc gì mà trong lòng toàn là anh, bây giờ lại dày vò mình thành dáng vẻ nửa chết nửa sống đó.

Có thể thấy được Lý Cảnh Thiên này là một tên sao chổi!

Cô ta phải rời xa người này, nói không chừng vận xui gần đây của Hoàng Phủ gia cũng có liên quan đến anh.

"Chúng ta có cùng một ý tưởng đấy, hôm nay tôi tới đây cũng là mang một danh y tới cho Thiến Thiến."

Lúc này Âu Dương Hoằng Thái mới chú ý tới bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đang đứng.

Hoàng Phủ Tâm Nghiên đưa mắt nhìn qua, người tuổi trẻ kia lập tức chủ động tiến lên đưa ra một danh thiếp.

"Âu Dương lão tiên sinh, chào ngài, tôi tên là Tả Hào, sư phụ là Trương Nhân, là người của phái học viện."


Âu Dương Hoằng Thái không khỏi nhìn hắn ta thêm vài lần.

Người của phái học viện!

Sư phụ còn là Trương Nhân?

Tên này cũng là người tài ba!

Nhưng... Ông đã mời Lý Cảnh Thiên tới, còn là tìm mọi cách mới mời được người ta, cũng không thể vì một người trẻ tuổi của phái học viện mà ghẻ lạnh Lý Cảnh Thiên.

Nhưng dù sao Tả Hào cũng có xuất thân chính thống từ phái học viện, lý luận và kinh nghiệm y học mạnh hơn Lý Cảnh Thiên không biết bao nhiêu lần. Dù gì hiện tại trên người Thiến Thiến đã không còn mấy thứ bẩn thỉu kia, nếu chữa bệnh nghiêm túc thì tất nhiên vẫn là phái học viện tốt hơn.

Âu Dương Hoằng Thái lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, Tả Hào khinh thường liếc nhìn Lý Cảnh Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận