Mãnh Long Ngủ Quên


Bên trong tòa nhà Galaxy.

Mỗi một nhân viên của Bạch Lạc vẫn đang đắm chim ngây ngất trong những bức ảnh của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y.

Họ không ngừng thảo luận về Lâm Thiệu Huy.

Dù sao thì Lâm Thiệu Huy trong bộ tây trang kia thật bí ẩn và quý phái, hơn nữa lời nói của anh còn gây chấn động toàn bộ giới giải trí, thậm chí còn có bảo đài của chính phủ còn đưa tin.

Hơn thế nữa, điều này càng khiến Lâm Thiệu Huy như được phủ thêm một tầng bí ẩn nữa.

Nhưng mà khác với vẻ ngây ngất của nhiều nhân viên của Bạch Lạc, một bóng người đang ngồi trong góc tưởng tuyệt vọng.

Anh ta là tiểu thịt tưới Trịnh Thiên Hạo.


Trịnh Thiên Hạo như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người toàn và tuyệt vọng và nguội tàn: "Tôi thật sự phải cầu xin Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y tha thứ sao? Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm
Một tia dữ tợn hiện lên trong đáy mắt Trịnh Thiên.

Hao.

Anh ta đã nói chuyện điện thoại với ông chủ rồi, bên kia đã nói rõ với anh ta rằng nếu không muốn bị cấm sóng vĩnh viễn thì chỉ có một con đường duy nhất là đi quỳ gối, cầu xin Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy tha thứ.

Nếu không, anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.

"Sao có thể xảy ra chuyện này? Tên khốn chết tiệt kia làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn thân phận và bí mật kinh khủng chưa đề người khác biết? Bằng không, làm sao các cơ quan chính phủ có thể phản ứng với một người bình thường như anh ta?"
Hai mắt của Trịnh Thiên Hạo đỏ như máu.

Hình bóng Lâm Thiệu Huy không ngừng hiện lên trong tâm trí anh ta, thật bí ẩn và thật kỳ lạ.

Trong mắt Trịnh Thiên Hạo bây giờ, Lâm Thiệu Huy quả thật là một ác quỷ.

Và tại thời điểm này, Trịnh Thiên Hạo nghe thấy có tiếng bước chân, thấy Bạch Tổ Y cùng trở lý chậm rãi đi qua mình.

"Bạch...!tổng giám đốc Tổ Y
Nhìn thấy Bạch Tổ Y, Trịnh Thiên Hạo máp máy môi, vẻ mặt trông vô cùng đáng thương.

Hà?
Bạch Tổ Y sửng sốt, sau khi nhìn thấy Trịnh Thiên Hạo, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi lộ ra vẻ chán ghét: "Anh Trịnh Thiên Hạo, sao anh vẫn còn ở đây?" "Tôi...!tôi muốn xin lỗi cô và anh Lâm Thiệu Huy Xin cô tha thứ cho tôi.” Lời nói của Trịnh Thiên Hạo gần như bật ra khỏi kẽ răng.

Nhất là nói đến “anh Lâm Thiệu Huy", anh ta lại hận đến mức ngứa hết cả răng.


Nhưng mà không còn cách nào cả.

Sau khi nói xong, anh ta lập tức muốn quỹ trước mặt Bạch Tổ Y.

Nhưng tại thời điểm này.

"Bach To Y! Bach To Y!"
Một tiếng hét dồn dập vang lên trong hành lang, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp sau khi bước xuống thang máy đã nhanh chóng chạy về phía này.

"Bạch Tư Yên! Sao cô lại tới đây?"
Trong lòng Bạch Tổ Y khẽ hằng một nhịp
Cô không bao giờ ngờ rằng Bạch Tư Yên sẽ xuất hiện ở đây, nhất là khi cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Bạch Tư Yên còn có một tia vui sướng khi thấy người ta gặp họa, điều này khiến trong lòng Bạch Tổ Y có một dự cảm xấu.

"Hahaha...!Chị họ Bạch Tổ Y, tôi tới đây để báo tin buồn!" Bạch Tư Yên kích động nói khi đến trước mặt Bach To Y.


Chỉ là câu nói này đã khiến sắc mặt của Bạch Tổ Y thay đổi rất nhiều.

"Báo tin buồn?" "Bạch Tư Yên, cô nói bậy bạ gì đó? Người nhà chúng ta đều không sao, cô tới đây bảo tin buồn của ai?"
Bạch Tổ Y hoàn toàn bối rối.

Đâu chỉ có cô, ngay cả trợ lý của Bạch Tổ Y và Trịnh Thiên Hạo đang bên cạnh cũng khó hiểu, họ cũng bày ra vẻ mặt không biết Bạch Tử Yên đang nói gi.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Bạch Tử Yên khiến sắc mặt của mọi người thay đổi rõ rệt: "Hahaha...!chỉ họ, đương nhiên tôi tới đây để bảo tin buồn của Lâm Thiệu Huy rồi."
Khi Bạch Tư Yên nói điều này, vẻ dữ tợn và thủ hận trên mặt cô ta càng rõ ràng hơn: "Để tôi nói cho chị biết, chồng chị đã bị quân đoàn Bạch Hổ bắt đi rồi! Anh ta...!chết chắc rồi! Chắc giờ này chị đã thành góa phụ rồi đây! Hahaha..."
Bum!
Một câu nói của Bạch Tư Yên như tiếng sét giữa trời xanh đánh qua đầu Bạch Tô Ý, cả người gần như nuất đi vì sợ hãi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui