Mãnh Long Ngủ Quên
Vừa nói xong!
Bạch Tư Yên lập tức giống như một con thỏ sợ hãi muốn tiểu ra quần, hốt hoảng rời đi.
Phía sau cô ta, Bạch Văn và Bạch Võ cũng sợ hãi oán độc liếc mắt nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, sau đó vội vàng đứng dậy đi theo cô ta rồi cùng nhau biến mất trước mặt họ.
Chờ cho đến khi ba người bon họ rời đi.
Gia đình ba người Bạch Tổ Y vẫn không phản ứng kịp trước chấn động vừa rồi.
“Thiệu...!Thiệu Huy, chúng ta thực sự sẽ trở thành kẻ thủ của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc sao?" "Đó là một trong bốn ông chủ lớn quyền thế lánh đời ở Nam Lộc, thể lực của bọn họ thật sự rất khùng bố, căn bản không phải là thứ chúng ta có thể c tưởng tượng được!"
Bạch Tuấn Sơn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt kinh hãi hỏi Lâm Thiệu Huy.
Đâu chỉ có ông ta! Bạch Tổ Y và Thẩm Ngọc Trân đang đứng ở bên cạnh, cũng tinh dậy sau cú sốc vừa rối.
Khi hai mẹ con nghĩ đến người một nhà của họ sắp phải đối mặt với lửa giận kinh hoàng của bốn ông chủ lớn quyền thể ở Nam Lộc thì hai mẹ con chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Xong rồi!
Cho dù là tập đoàn Bạch Lạc của họ có được sự ủng hộ mạnh mẽ của tập đoàn Bảo Thịnh và một nhóm tài phiệt to lớn ở Nam Lộc chống lưng như làm sao có thể so sánh được với gia tộc đáng sợ đã đứng sửng sững ở Nam Lộc cả trăm năm cơ chứ!
Đây chính là muốn lấy trứng chọi đá!
Thậm chí Bạch Tổ Y cũng đã tưởng tượng đến cảnh tập đoàn Bạch Lạc của mình bị tiêu diệt.
"Tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc?"
Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của ba người nhà Bạch
Tổ Y, Lâm Thiêu Huy chỉ cười, rồi nói: "Ba mẹ, vợ, các người đừng lo lắng! Cái gọi là tập đoàn Bạch Lạc ở Nam Lộc chẳng qua cũng chỉ lớn hơn một con kiến mà thôi!" "Nếu bọn họ không quả đáng thì quên đi, nếu bọn họ cỬ quá đáng như vậy thi con sẽ để cho cái gia tộc trăm năm đó biến thành mây khói!"
Bá đạo!
Kiểu ngạo!
Nghe được lời nói của Lâm Thiệu Huy, cả nhà
Bạch Tổ Y đều sửng sốt.
Không biết lý do tại sao!
Vào lúc này, họ thực sự càm thấy một luồng khí thể đáng sợ bễ nghễ thiên hạ phát ra từ cơ thể Lâm Thiệu Huy.
Loại cảm giác đó, như thể mọi thứ trên đời này chẳng qua là mây khỏi trong mắt Lâm Thiệu Huy, chi cần anh vẫy tay là nó sẽ tan tành mây khói.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên người một nhà của anh ta cảm nhận được luồng khí thế này từ Lâm Thiêu Huy.
"Lâm...!Lâm Thiệu Huy, anh thật sự là tông sư?" Bạch Tổ Y có chút không thể tin được nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Mặc dù trước đó cô đã nhìn thấy năng lực vũ lực của Lâm Thiệu Huy, nhưng cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ biết một chút võ thuật vượt xa người thường mà thôi.
Nhưng hôm nay! Anh chỉ cần vẫy tay một cái thì hai người sắp bước vào tông sư là Bạch Văn và Bạch Võ đã không còn sức để chống trà, điều này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ là Bach Tổ Y.
Ánh mắt của Bach Tuần Sơn và Thẩm Ngọc Trân khi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy cũng lộ ra sự chấn động không hề nhẹ.
Ai có thể tưởng tượng được rằng một người con rể suốt ngày ở nhà, đánh không kêu, mắng không mắng lại sẽ là một siêu cấp cao thủ chứ?
Điều này quà thực là là người ta không thể tin được.
Chỉ là!
Để người nhà họ kinh ngạc chính là Lâm Thiệu Huy lại lắc đầu:"Vo, anh không phải là tông sư!"
Không phải là tông sư!
Bạch Tổ Y hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Vậy vừa rối người cái vệ sĩ Bạch Văn và Bạch Võ kia sao lại nói anh là tông sư?" “Đó là do họ nhìn nhấm!" Lâm Thiệu Huy nhún vai không giải thích quá nhiều.
Tông sư? Đó chỉ là giun dế thôi!
Vua Huyết Ngục như anh thì làm sao có thể chỉ là một tông sư giun dể được.
"Là do bọn họ nhìn nhằm à?" Bach Tổ Y có chút do dự.
Cô có thể nhìn thấy rằng Lâm Thiệu Huy dường như không nói dối.
Tuy nhiên, nếu Lâm Thiệu Huy không nói dối và anh thực sự không phải là tông sư thì Bạch Văn và Bạch Võ làm sao có thể khốn khổ như vậy khi trong tay anh?
Điều này thật là khó tin mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...