Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại không hề để tâm đến mấy chuyện này.
Anh đã nhận hết thỏa thuận chuyển nhượng này rồi lại đến thỏa thuận chuyển nhượng khác từ trong tay đám người Trịnh Thiên Tuấn, bảo Bạch Tố Y không ngừng ký tên của mình lên đó.
Cho đến khi Bạch Tổ Y ký lên hết tất cả tài liệu.
Bí bo...
Bí bo...
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy, một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước cổng tòa cao ốc Hải Thụy.
Xoẹt xoẹt!
Khi cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đưa theo vài cảnh sát trẻ tuổi cao lớn khác nhanh chóng bước xuống xe.
Nhưng mà, khi mọi người vừa nhìn thấy người cảnh sát trung niên dẫn đầu này, đều ngẩn người cả ra.
Bởi vì đối phương, không phải là cánh sát bình thường.
Mà là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Nam
Giang, Ngưu Vân Khuê.
"Trời à, hóa là cục trưởng Ngưu Vân Khuê Vân Khuê đích thân dẫn người đến, xem ra lần này tên khốn Lâm Thiệu Huy gặp phải họa lớn rồi đây!” "Hừ! Đó là đương nhiên! Ông cho rằng Ngô Tuyết Băng làm tổng giám đốc của cao ốc Hải Thụy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào sao? "Đợi xem kịch hay đi! Đáng đời tên nhóc này låm!"
Sắc mặt đám người nhà họ Bạch đầy mong chờ.
Không chỉ có bọn họ! Vừa mới nhìn thấy Ngưu Vân Khuê, mặt mũi Ngô Tuyết Bằng cũng tràn đầy phấn khích.
Ông ta biết Ngưu Vân Khuê, còn ăn cơm cùng với nhau vài ba lần, cũng coi như là chỗ quen biết.
Đối phương huy động lực lượng, tất nhiên là để giúp ông ta, vừa nghĩ đến đây, Ngô Tuyết Bằng vội vàng tiến lên chào hỏi: “Cục trưởng Ngưu Vân Khuê, thật sự rất cảm ơn ông! Thật không ngờ ông lại đích thân đưa người đến! Ân tình này, sau này tôi nhất định sẽ cảm tạ đàng hoàng, mời ông uống rượu!” Ngô Tuyết Bằng vô cùng cảm kích nói.
Nhưng mà, ông ta lại không nhin thấy, đáy mát của Ngưu Vân Khuê hiện lên rő sự kinh thường! "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngưu Vân
Khuê nhàn nhạt hỏi.
Vừa nghe thấy câu này, Ngô Tuyết Bằng lập tức thêm mắm dặm muối, thuật lại những lời vừa nói qua điện thoại với nhân viên cảnh sát lúc nãy một lần nữa.
Cho đến khi nghe hết mọi chuyện.
Ngưu Vân Khuê có hơi nghiền ngẫm nhìn chằm chắm vào cánh tay của Ngô Tuyết Bằng: “Cậu ta đánh gãy cánh tay này của ông à?" "Đúng vậy! Cục trưởng Ngưu Vân Khuê, ông phải báo thù giúp tôi!" Ngô Tuyết Bằng vừa tỏ vẻ đau đớn đến nỗi nghiến răng chau mày, vừa giả vờ đáng thương tội nghiệp nói với Ngưu Vân Khuê.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngưu Vân Khuê lại càng gật đầu: “Yên tâm đi!"
Nói xong, Ngưu Vân Khuê liền nắm lấy cánh tay còn nguyên vẹn của Ngô Tuyết Băng, lúc này mới tò mò hỏi: "Cánh tay này không sao chứ?"
Hú?
Cho dù là Ngô Tuyết Bắng hay là đám người nhà họ Bạch bên cạnh, đều sững sờ ngơ ngác.
Bọn họ không hiểu, lúc này Ngưu Vân Khuê không đi người, ngược lại còn cánh tay kia của Ngô Tuyết Băng có sao không để làm gì.
"Cục trưởng Ngưu Vân Khuê! Cánh tay này không hề gì, bây giờ ông nên.."
Ngô Tuyết đang định hối thúc Ngưu Vân
Khuê.
Nhưng mà lời của ông ta còn chưa nói xong!
Rắc
Một âm thanh đứt gãy, đột ngột truyền đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cánh tay đang yên lành của Ngô Tuyết cứ thế bẻ gãy ngay tức thì.
"A a a."
Ngô Tuyết đau đến mức toàn thân run lẩy bẩy, không ngừng gào thét.
Hai cánh tay của ông ta, toàn bộ đều bị bẻ gãy, đã hoàn toàn biến dạng.
Đau!
Mồ hôi lạnh ra như mưa, không ngừng cháy từ trên trán Ngô Tuyết Bằng xuống, kiến ông ta kinh hãi, khiến ông ta choáng váng: của tôi gãy rồi! Ngưu...!Ngưu Vân Khuê, ông muốn làm cái Ông lại dám ngang nghiên bẻ gãy tay của tôi là sao!"
Sững sờ!
Giờ phút này, không chỉ Ngô Tuyết Bằng sững mà người nhà họ Bạch bên cạnh, thâm chí cả
Bach Tổ Y, tất cả đều không dám tin vào những gi mà họ nhìn thấy.
Không phái Nguu Vân Khuê đến đây để bát Lâm Thiệu Huy sao?
Sao ông ta lại làm giong hệt Lâm Thieu Huy vay, cũng đánh gãy một cánh tay của Ngô Tuyết Băng, chuyện này sao có thể chứ.
Tất cả mọi người đều chết đứng.
Chỉ là nghe thấy câu này.
Ngưu Vân Khuê cười lạnh nói: "Tên tội phạm Ngô Tuyết Bằng, ông còn dám chống cự! Trong thời gian ông làm tổng giám đốc cao ốc Hải Thụy, đã cưỡng hiếp tổng cộng ba người phụ nữ, trong đó có một cô bé còn chưa đủ tuổi vị thành niên! Ngoại trừ chuyện này, ông còn biến thủ công quỹ của công ty lên đến mười tám tý! Bây giờ, ông đã bị bắt!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...