"Chuyển nhượng vô điều kiện sao? Điều này thật vô lý! Thái Quốc Phú đâu phải là loại óc bã đậu, anh ta tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện ngu ngốc thế này đâu!" "Đúng vậy! Giá trị chỗ này hàng tỷ đô la, làm sao có thể cho không người ta như vậy chứ!" "Lừa đảo! Đây chắc chắn là lừa đảo!”
Lúc ấy, trong phòng khách thi nhau hét lớn chất vấn lẫn nhau, cãi nhau mãi không ngừng.
Bất kể là đám người của bác cả Bạch Long Hải hay cả Ngô Tuyết Bằng đều không thể tin được.
Mà nào chỉ bọn họ!
Người khó tin nhất chính là Bạch Tổ Y.
Lúc đó, Bạch Tố Y hoàn toàn rối bời, cảm giác như là có một chiếc bánh nướng từ trên trời rơi trúng mình, khiến đầu óc cô trống rồng.
"Chuyển nhượng lại vô điều kiện cho tôi sao? Sao có thể như vậy chứ!”
Thế nhưng Bạch Tố Y biết rằng tên Thái Quốc Phủ kia đang có âm mưu quấy rối mình, thậm chí lúc đó cô còn đánh cho ông ta một bạt tai thật đau, cho nên đã sớm gây thù kết oán rồi.
Loại người như vậy không tìm mình gây khó dễ đã là quá lắm rồi, làm sao ông ta có thể cho không mình hàng tỷ đô.
vậy.
Chuyện này cứ như là chuyện nghìn lẻ một đêm "Không sai!"
Trong phút chốc, Bạch Tổ Y dường như nhớ ra điều gì đấy, mắt cô sáng lên, quay sang nhìn Lâm Thiệu Huy.
Thế nhưng cô nhỡ rõ rằng lúc đó Lâm Thiệu Huy đã dân theo một đoàn các nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Hải Dương đến, vào văn phòng đối mặt với Thái Quốc Phú.
Thậm chí trong lúc đó còn truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của hai anh em nhà Thái Quốc Phú.
“Lẽ nào chuyện này là do Lâm Thiệu Huy làm?
Anh ấy nói muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, chẳng lẽ đây chính là...!niềm vui bất ngờ sao?”
Bạch Tố Y bịt miệng lại, nhìn mắt của Lâm Thiệu Huy, nhìn anh với ánh mắt càng lúc càng khó tin.
Không biết là vì sao.
Cô ngày càng có cảm giác chồng mình đã thay đối rồi.
Không còn là một kẻ bất tài như trước nữa, ngược lại còn biến thành một kẻ thâm sâu khó lường, trở thành một người đàn ông đáng sợ như một vị thần vậy.
Thậm chí Bạch Tố Y còn nghi ngờ rằng trên thế gian này còn chuyện gì mà Lâm Thiệu Huy không làm được nữa không? "Mọi người không cần nghi ngờ
Lúc ấy, Trịnh Thiên nhìn đám người của Ngô Tuyết Bằng, lạnh lùng nói: chuyện của tổng giám đốc Thái chuyển nhượng doanh nghiệp trên danh nghĩa vô điều kiện không chỉ có chữ ký trên hợp đồng, mà còn có luật sư làm chứng! Ngoại trừ những điều trên, còn có ông Thanh, ông Tề, đoàn người của ngài Kim Cang ở thành phố Hải Dương đều làm
Cái gì á!
Lời của anh ta vừa nói ra càng khiến cho mọi người xung quanh sợ đến mức kinh hồn bạt vía.
Ông Thanh, ông đoàn người của ngài Kim Cang đều làm chứng.
Những người này đều là những nhân vật hàng đầu của thành phố Hải Dương, có bọn họ làm chứng, thì chuyện này tuyệt đối không phải là giả! Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Phù phù! người Ngô Tuyết như thể bị sét đánh trúng mình, làm cho ông ta mũi tối lại, ngã phịch xuống đất..
Thể là toang...
Ông ta vẫn muốn xơ múi chút gì đó từ ông chủ mới này.
Nhưng thế này chang phải là muốn chết hay sao?
Nghĩ đến thôi mặt Ngô Tuyết Bảng đã trầng bệch như tờ giấy trắng, dường như sắp ngất xiu đến nơi rồi.
Mà đến giờ phút này!
Lâm Thiệu Huy căn bản nhìn họ bằng nửa con mắt, anh cười híp mắt nhìn Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm, vẻ mặt đầy trào phúng nói: "Được rồi, bác cả, anh họ! Trong suốt quá trình đến Hải Dương cháu còn muốn cảm ơn mọi người nhiều!”
Cái gì!
Bác cả Bạch Long Hải, Bạch Chí Phàm cùng với tất cả đám người nhà họ Bạch đều sửng sốt.
Cảm tạ sao?
Bọn họ có nghe lầm không đấy, bọn họ ra sức ngăn Lâm Thiệu Huy với Bạch Tổ Y thu mua lại cao ốc Hải Thụy, còn hết sức trả công rất lớn để cho Thái Quốc Phú cắt đứt hai chân của Lâm Thiệu Huy.
Mà giờ đây người này còn muốn cảm ơn bọn họ sao?
Điều này khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, trong lúc bọn họ đang dùng ánh mát đầy nghi hoặc nhìn Lâm Thiệu Huy thì anh lại sờ trong túi rút ra hai tấm chi phiếu, quay sang khươ khươ trước mặt bố con Bạch Long Hải: "Bác cả! Anh họ! Hai người nhìn hai tấm chi phiếu này có quen không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...