Nói xong!
Kim Cương lập tức vẫy vẫy tay, bảo đệ tử của hắn dẫn Lý Hùng xuống điều trị vết thương.
Sau đó hắn dùng đôi mắt sắc bén đảo qua đám người thành phố Nam Giang đông nghịt kia.
Tức giận!
Cuồng bạo!
Ánh mắt này giống như hận không thể cắn xé người khác, làm cho tất cả mọi người thuộc thành phố Nam Giang đều rét run cả người, ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn thằng vào mắt Kim Cương.
"Thủ đoạn của anh thật mạnh, có thể dùng một hạt đào đánh đệ tôi bị thương nặng, xem ra thành phố Nam Giang vẫn có một ít kè tài cao!
"Nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi! Tiếp theo, đệ tử của tôi và tôi sẽ tiếp tục khiêu chiến, nếu anh có gan thì xuất hiện đánh một trận đi!" Kim Cương nói xong lập tức hừ lạnh.
Sau đó nhìn đám người thành phố Nam Giang một cái thật sâu, rồi nhảy xuống đài thi đấu.
Rất nhanh!
Khi Kim Cương vừa bước xuống, lập tức có một bóng người lóe lên xuất hiện.
Người này là đệ tử thứ ba của Kim Cương, Hổ Tay Sắt - Lôi Bạo!
Anh ta chỉ cao khoảng một mét bảy, nhưng cả người toàn là cơ bắp, cơ thịt đan vào nhau, nhìn như một cỗ máy chiến đấu.
Đặc biệt là đôi tay kia, tràn đầy vết chai, gân xanh nổi đầy trên đó, giống như ẩn chứa sức phá hủy vô cùng khủng khiếp.
Anh nhìn thẳng về phía nhóm người thành phố Nam Giang, lạnh lùng nói:
"Bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi kia, tao không biết vì sao mày không dám xuất hiện, nhưng mà mày dám đánh ngũ sư đệ và tứ sư đệ của tao bị thương, vậy thì mày chết chắc rồi!"
Vừa mới nói xong!
Lôi Bạo nhe răng cười, đưa bàn tay đầy vết chai che trước người, sau đó lạnh lùng nói: "Đến đây đi bọn chuột nhắt! Để ông Lôi này nhìn xem mày còn có thể dùng thứ gì đánh người khác?"
Xôn xao!
Khiêu khích!
Người bên phe thành phố Nam Giang vừa hoảng sợ vì lực tay của người thần bí kia quá mạnh mẽ, không ngờ có thể dùng một hạt đào phát ra uy lực mạnh như một viên đạn, dùng một chiêu đã đánh Lý Hùng bị thương nặng, mà bên kia, lại bị khí thế của Hổ Tay Sắt - Lôi Bạo làm chấn động.
Đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay đầy vết chai của Lôi Bạo, mọi người đều nghi ngờ không biết vị khán giả thần bí kia có thể xuyên thủng bàn tay Lôi Bạo hay không!
Nhưng mà, một phút, hai phút!
Thời gian từ từ trôi qua, nhưng mà trong viện hí kịch lại không hề có chút động tĩnh nào.
Hửm?
Cảnh này làm cho Lôi Bạo và tất cả mọi người đều nhíu chặt mày.
"Sao nào? Sợ rồi? Tao nói cho mày biết, ông nội Lôi của mày giỏi nhất là công phu luyện hoành cơ thể: Nếu mày có thể xuyên thủng cơ thể của tao, ông nội Lôi đổi theo họ của mày!"
Lôi Bạo nở một nụ cười lạnh, lời nói vô cùng tự tin và ngông cuồng.
Nhưng mà nghe thấy lời này!
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa:
"Chờ một chút, tôi ăn thêm hai trái nho nữa đã!"
Cái gì!
Sau khi những lời này vang lên, cho dù là Lôi Bạo
đang đứng trên đài đấu võ hay là những quần chúng xung quanh, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Cái tên này! vừa ăn vừa phun sao?
Mẹ bà nó!
Tất cả mọi người đều cạn lời.
Thậm chí, có rất nhiều người thuộc thành phố Nam Giang bắt đầu quan sát khắp nơi, ánh mắt đều tìm kiếm những người đang ăn uống trên hàng ghế khán giả, muốn xác định thân phận của Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà mọi người nhìn lướt qua một đợt, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra người nào kỳ lạ cả.
Mà ngay lúc mọi người đang có hơi thất vọng! "Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Giọng nói lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa, lập tức làm mọi người đều nín thở.
Bọn họ không ngờ rằng người xem thần bí kia còn mở miệng nhắc nhở.
Nếu nói lúc trước đánh bại được Lý Hùng là đánh bất ngờ, đánh lén, thừa lúc Lý Hùng chưa chú ý mà đánh trúng, một chiêu đã thành công.
Vậy thì bây giờ, người xem thần bí lại lên tiếng nhắc nhở, mà Lôi Bạo lại tự xưng là người luyện công phu hoành luyện, anh ta có thể thành công sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...