Rung động!
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong sảnh yến hội khó có thể tin nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhìn bộ quần áo có vẻ cũ nát kia giống một bộ quần áo bình thường, và những chiếc cúc áo lần lượt được cài trên đó, phần đông khách mời đều có cảm giác da đầu run lên.
Giàu...
Cái gì gọi là giàu nứt đổ vách?
Đây chính là như thế!
Trên người của anh, một viên cúc áo đã có giá trị gần ba trăm đến bốn trăm nghìn đô la, mà có hơn mười viên, trọn vẹn gần ba bốn triệu đô la!
Đây quả thực giống như là lưng cõng kho của cải trên người, quả thực giàu có làm cho người trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng, ngoại trừ cúc áo ra thì quần áo ở trên người Lâm Thiệu Huy đã có giá trị trên một tỷ đô la, mà hơn mười viên cúc áo kia lại không đắt đỏ bằng bộ quần áo hoàng gia giá trị hơn một tỷ đô la này, tương đương với gần hai mươi tỷ của Việt Nam!
Nếu là bọn họ biết được!
Quần áo trên người Lâm Thiệu Huy so với tài sản của phần lớn người ở đây đều nhiều hơn, sợ là tất cả mọi người sắp phát điên mất.
Giờ phút này, không chỉ là bọn họ mà ngay cả da đầu của Bạch Tố Y cũng run lên.
Tuy trước kia ông Hà từng nói bộ trang phục hoàng gia trên người Lâm Thiệu Huy giá trị hơn một tỷ đô la, nhưng Bạch Tổ Y vẫn luôn bán tín bán nghi, chưa từng nghĩ sâu đến.
Mà bây giờ, sau khi thấy một người đã ngụp lặn trong kinh doanh đá quý mấy thập niên là ông Trương đích thân thẩm định mỗi chiếc cúc áo đều mấy trăm nghìn đô la, Bạch Tố Y đã tin tưởng tám mươi phần trăm quần áo của Lâm Thiệu Huy giá trị hơn một tỷ đô la.
"Tên khốn kiếp này..."
Từng giọt mồ hôi từ trên trán của Bạch Tổ Y chảy xuống.
Cô không cách nào tưởng tượng được đến tột cùng phải phá sản như thế nào mới có thể mặc một bộ quần áo có giá trị khó tưởng tượng như vậy, mỗi ngày mua thức ăn nấu cơm, lau nhà giặt quần áo.
Chỉ là khác với Bạch Tố Y, bên kia, phía trên vị trí chủ nhà của nhà họ Thẩm là sự im lặng tĩnh mịch.
Tất cả người nhà họ Thẩm người có cảm giác trái tim của mình đập bịch bịch, không ngót loạn xạ.
"Ba..." Thẩm Kiến run rẩy gọi Thẩm Thái Công.
Chỉ là một câu nói kia lại lập tức khiến cho Thẩm Thái Công dựng cả tóc gáy:
"Kêu la cái gì! Thẩm Kiến, anh là tên khốn nạn, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đi thu xếp mời khách ngồi xuống! Khách quý lập tức sắp tới rồi!"
Thẩm Thái Công thẹn quá hóa giận, giờ phút này cố ý chuyển đổi chủ đề.
Ông không bao giờ ...!muốn chuyện này xảy ra nữa, dù sao cũng đã bỏ qua một chiếc răng Long Sa, ngẫm lại lòng của ông đều đang rỉ máu.
"Vâng...!Ba!"
Lúc này, Thẩm Kiến chỉ có thể nghe theo, bắt đầu đứng lên, mời nhiều khách sắp xếp chỗ ngồi xuống.
Chỉ là sau khi Thẩm Kiến sắp xếp tất cả mọi người xong bèn đi thắng tới chỗ Bạch Tố Y và Lâm
Thiệu Huy nói ra:
"Hai người đi theo tôi!"
Thái độ của cậu út Thẩm Kiến cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía hai người giống như đang nhìn người xa lạ.
Nhất là đối mặt với Lâm Thiệu Huy, Thẩm Kiến chỉ hận nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn kiếp này lại khiến cho người nhà mình mất hết thể diện.
Không chỉ đánh con rể Chu Tuấn Phi của mình, thậm chí chỉ bằng một chiếc cúc áo lại khiến cho tất cả người nhà họ Thầm bị mất hết mặt mũi, quả thực đáng giận đến cực điểm,
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiến lập tức dẫn Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy đi vào bàn có vị trí xa xôi nhất: "Được rồi! Các người ngồi ở chỗ này đi!" "Chúng tôi không có thời gian tiếp đón các người, cứ tự nhiên!"
Nói xong, Thẩm Kiến chẳng muốn liếc nhìn Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy trực tiếp rời đi.
Một màn này, khiến cho sắc mặt Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy hơi có chút khó coi.
Vị trí của bọn họ có thể nói là kém cỏi nhất.
Một nửa bàn ở trong sảnh yến hội còn nửa bên kia lại lộ ra bên ngoài, tất nhiên là tạm thời sắp đặt vào.
Không chỉ như thế, độc cao sàn nhà sảnh yến hội và mặt đất bên ngoài không giống nhau khiến cho cả bàn lớn lung la lung lay.
Mà ngồi ở chỗ này, càng không giống là khách mời mà giống như là giống một người canh cổng hộ người ta vậy.
"Lần thứ hai rồi!" Ánh mắt Lâm Thiệu Huy u ám.
Anh còn nhớ rõ trong bữa tiệc đính hôn của nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm cũng sắp xếp cả nhà bọn họ ở vị trí cửa ra vào nát nhất như vậy.
Mà bây giờ thì là lần thứ hai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...