Cùng lúc đó!
Bạch Tố Y không biết gì về những đã xảy ra trong gia đình nhà họ Bạch.
Cô và Lâm Thiệu Huy bây giờ đang đi đến tập đoàn nhà họ Bạch, vì cô đã từ chức nên phải quay về thu dọn đồ đạc.
Chiếc Mercedes Benz đang chầm chậm đi trên phố.
Mà Bạch Tổ Y đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một đôi mắt đẹp nhìn cảnh vật đang đi ngược lại ở ven đường, trong mắt đẹp hiện lên một tia mê mang.
Đã kết thúc rồi sao?
Cô chắc chắn là chủ tịch có nhiệm kỳ ngắn nhất!
Một nụ cười gượng gạo xuất hiện nơi khóe miệng Bạch Tố Y.
Phải nói rằng sự việc lần này đã giáng một đòn mạnh vào cô và khiến cô vô cùng thất vọng về nhà họ Bach.
"Bà xã, em còn nghĩ về việc từ chức sao?" Lâm Thiệu Huy cười nhẹ hỏi trong khi điều khiển xe.
"Em! không có gì!” Bạch Tố Y lắc đầu, trên mặt cố gắng nở một nụ cười.
Chỉ là nụ cười này càng nhìn càng thấy chua xót.
Lâm Thiệu Huy cảm thấy trong lòng có chút thương xót, không khỏi đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Tố Y rồi mới thâm tình nói:
"Bà xã, đừng lo lắng! Mấy người nhà họ Bạch đã sớm quỳ trên mặt đất van xin em rồi, bảo bối!"
Cái gì?
Bạch Tố Y sửng sốt một chút, cô đương nhiên nhớ tới lúc Lâm Thiệu Huy rời khỏi nhà họ Bạch, anh từng nói khi nhà họ Bạch cầu xin cô một lần nữa, tất cả mọi người trừ ông cụ ra đều phải quỳ xuống.
Lúc đó, cô nghĩ rằng đó là lời của Lâm Thiệu Huy để an ủi mình.
Nhưng bây giờ.
.
"Lâm Thiệu Huy, anh có thể đừng nói những chuyện nhảm như vậy được không?"
"Em đối với ông nội hoàn toàn vô dụng, bọn họ làm sao có thể tiếp tục để cho em giữ chức chứ? Còn phải quỳ xuống van xin em!"
Bạch Tổ Y nhìn Lâm Thiệu Huy với chút thất vọng.
Cô không sợ Lâm Thiệu Huy sẽ làm mình mệt mỏi, nhưng cô không thích người đàn ông của mình ngày nào cũng khoe khoang.
Nghe Bạch Tố Y nói vậy, Lâm Thiệu Huy không tiếp tục giải thích, thay vào đó anh nở một nụ cười vui tươi trên khóe miệng:
"Thời gian không sai biệt lắm, đoán chừng nhà họ Bạch sắp! hết rồi!"
Cái gì?
Mặc dù lời nói của Lâm Thiệu Huy là đang thì thầm, nhưng Bạch Tố Y vẫn nghe rõ.
Câu nói này khiến sự thất vọng trong mắt Bạch Tổ Y càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh!
Chiếc Mercedes Benz đã lái đến khu nhà của tập đoàn Bạch Kỳ.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là cổng rào sắt để vào tập đoàn vẫn chưa được mở.
Hử?
"Làm sao vậy? Bảo vệ không thấy xe của chúng ta sao?" Bạch Tố Y cau mày.
Lúc bình thường, chỉ cần chiếc Mercedes-Benz của cô đến gần, bảo vệ đã mở sẵn cổng rào sắt, đứng ở cửa chào đưa mắt nhìn.
Nhưng bây giờ không có động tĩnh gì cả.
"Không liên quan gì đến bảo bối em.
Xem ra có người biết em đã từ chức, nóng lòng muốn nhảy ra làm phiền!"
Ánh mắt Lâm Thiệu Huy hơi lạnh lùng.
Cái gì? Bạch Tổ Y sửng sốt, sau đó cũng như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cộc cộc cộc!
Quả nhiên!
Đúng lúc này, bên trong cổng truyền đến tiếng bước chân, sau đó chỉ có Trịnh Gia Nghĩa, tổng giám đốc của bộ phận thời trang, cùng một vài quan chức cấp cao đi ra.
Trịnh Gia Nghĩa!"
Ánh mắt Lâm Thiệu Huy trở nên lạnh lùng.
Người này, anh đương nhiên nhớ tới, khi anh vừa mới làm cố vấn kỹ thuật trưởng, Trịnh Gia Nghĩa đã xúi giục một nhóm quan chức cấp cao và bắt đầu chất vấn Bạch Tố Y.
Cuối cùng, Dương Thiên Hà, người mà anh mời tới, đã tát vào mặt anh ta ngay tại chỗ.
Bây giờ!
"Xuống xe đi! Xem bọn họ định giở trò gì?"
Với lời nói của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tổ Y gật đầu, hai người mở cửa, đi xuống.
Chỉ là họ vừa xuống xe đã thấy Trịnh Gia Nghĩa bên trong cổng như đang xem một trò đùa, nhìn anh cười một cách điên cuồng:
"Hahaha.
.
Mọi người nhìn xem, ai đây? A, hóa ra là cựu chủ tịch xinh đẹp của chúng ta!"
Khi nói điều này, Trịnh Gia Nghĩa đã cố ý kéo dài từ "cựu" thêm một chút.
Lời nói ra đầy nhục nhã người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...