Manh Hôn Ách Giá FULL


“A! Ha, ha, a, tướng quân.”

“Gọi tướng công.”

“Ưm… Tướng, tướng công, tới.”

Lục Nghiêu nằm nghiêng ôm người trong ngực, giơ một nâng bắp đùi thon kia, eo hắn không dùng lực quá mạnh, thế nhưng mỗi một lần đều đâm vào rất sâu, khoái cảm hạ thân bị lấp đầy khiến cơ thể Tô Hòa không ngừng run rẩy, y đưa tay nắm lấy bàn tay lớn đang đặt trên bụng mình, tay còn lại nắm lấy ga trải giường bên gối, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.


“Chúng ta cùng nhau.” Nam nhân thấp giọng thì thào.


“Được, a!” Tô Hòa quay đầu lại hôn hắn, nhưng lại bị tốc độ đột ngột tăng nhanh làm cho sợ hãi, hoa huy*t co rút không ngừng, cứ như vậy mà cao trào môt lần.
Nam nhân bị dịch thể xối ra, cũng không nhịn được mà bắn vào bên trong y.


Sau khi Tô Hòa xuất ra, rốt cuộc cũng mệt không chịu nổi nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.


Trong các tháng sau của thai kỳ, ham muốn của Tô Hòa tăng lên rất nhiều, đến mức quần y luôn ướt đẫm dâm dịch, Lục Nghiêu biết y không thoải mái, cũng sẽ thỏa mãn y nếu không tổn hại đến cơ thể.
Nhưng dù sao thể lực cũng chênh lệch quá lớn, y lại đang mang thai, thường chỉ làm một lần đã rất mệt mỏi rồi.


Lục Nghiêu hôn nhẹ lên vành tai Tô Hòa, đẩy dương v*t vẫn còn cứng ngắc vào sâu bên trong, cứ như vậy chôn sâu trong hoa huy*t y rồi nhắm mắt ngủ.


Càng tới gần ngày sinh, hạ nhân trong phủ càng thấy sắc mặt tướng quân nhà mình không ổn.
Nói đúng hơn là càng lúc càng bám dính lấy phu nhân.
Có lúc đang giải quyết công vụ trong thư phòng cũng đột nhiên ra ngoài tìm phu nhân, từng giờ từng khắc đều phải xác nhận xem phu nhân đang ở đâu.


Có lúc phu nhân sẽ mời nhũ mẫu dạy y may quần áo cho tiểu công tử sắp ra đời ở thiên phòng*, căn phòng đó cũng được dọn dẹp tạm thời để phu nhân sử dụng, khoảng cách hơi xa, thượng xuyên gọi người không nghe thấy, khiến tướng quân mỗi một lần đều rất lo lắng.

Dặn đi dặn lại phu nhân nhất định không được chạy lung tung.
Loại cảm giác căng thẳng này cũng lan sang toàn bộ người trong phủ, lâu dần mọi người đều có sự ăn ý, một khi tướng quân có các biểu hiện này, bọn họ có thể báo cáo chính xác vị trí của phu nhân.


*Phòng nhỏ nằm ở một bên của tứ hợp viện.


Lần này cũng vậy, khi Lục Nghiêu tìm thấy Tô Hòa, y đang ngồi trong đình của hậu viện, trên tay là đồ lót cho trẻ con đang may dở.
Y nghe một nhũ mẫu có kinh nghiệm nói, rằng da trẻ sơ sinh rất mềm, cũng thường xuyên khóc, nếu có thể mặc quần áo mà mẫu thân tự may, đó chính là sự an ủi vỗ về lớn nhất đối với các bé mới chào đời.


Nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, y biết tướng quân lại tìm mình.
Dừng công việc trong tay, Tô Hòa quay đầu khẽ cười, nói: “Tướng quân.” Y hiểu rõ nổi băn khoăn lo lắng của trượng phu mình, vì vậy không mấy khi ra ngoài, thậm chí đi dạo cũng chỉ đi quanh quanh trong phủ.


Lục Nghiêu bước tới, cúi đầu ôm lấy y hôn một cái.


Tô Hòa nâng món đồ nhỏ xinh vừa mới may cho Lục Nghiêu xem, những chồng cao cao xếp bên cạnh ấm trà đều là thành phẩm.


“Đẹp lắm, bé con sẽ rất thích.”

Tô Hòa tựa đầu lên ngực nam nhân, một tay vỗ nhẹ lên ngực hắn, an ủi trượng phu đang lo lắng của mình.


Em bé ra đời vào một buổi chiều đầy nắng, khi đó Tô Hòa còn đang làm nũng với Lục Nghiêu, đòi ăn thêm một chiếc bánh ngọt.


Vì vậy, vào khắc đầu tiên khi nhìn thấy bé con, không cần biết giới tính, Tô Hòa và Lục Nghiêu đều thống nhất gọi bé con là Bánh ngọt.
Về việc bao nhiêu năm sau, một nam hài cao lớn vẫn bị gọi bằng cái tên này, phu thê bọn họ đều chẳng mấy quan tâm.



Sau khi lão quái và bà đỡ rời đi, Lục Nghiêu sắp xếp nhũ mẫu bế đứa nhỏ ra ngoài cho uống sữa, bản thân thì vào phòng thăm Tô Hòa.


Sinh con chính là dạo một vòng quỷ môn quan, đặc biệt lại là nam nhân sinh.
Cổ họng Tô Hòa mới vừa khá lên, lão quái dặn y không được kêu quá lớn, y chỉ đành cắn khăn chịu cho qua cơn đau.
Khi Lục Nghiêu bước vào, Thi Họa vẫn đang giúp Tô Hòa lau mồ hôi trên mặt.
Hắn tự mình cầm lấy khăn, ra hiệu cho Thi Họa lui xuống, ngồi trên giường tiếp tục lau mồ hôi cho Tô Hòa.


Tô Hòa mở mắt, đôi môi trắng bệch hiện lên ý cười không thể che giấu, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân, bé con, thế nào?”

Ánh mắt Lục Nghiêu xuất hiện vẻ đau lòng, hắn cúi đầu hôn lên ấn đường y, mỉm cười đáp lại: “Ta thấy rồi, rất đẹp, rất giống cha nó.”

Nghe thấy câu trả lời của Lục Nghiêu, Tô Hòa yên tâm nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Tin tức thế tử của phủ tướng quân ra đời nhanh chóng được truyền vào trong cung, tân hoàng hạ chỉ mở quốc khố ban thưởng rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành, lệnh cho cấm vệ quân trong cung chuyển đến phủ tướng quân.


Lục Nghiêu giữ bí mật, chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng bản thân vừa có cốt nhục thân sinh, nhưng không nói một lời về mẹ ruột của đứa trẻ.
Người ngoài đều đoán đây là một hồi nhân duyên ngắn ngủi khi hắn xuất chinh, thế nhưng đứa trẻ mới ra đời chính là thân phận con trưởng, có thể thấy tướng quân rất coi trọng nó.


Vừa mới sinh ra đã tôn quý như vậy, thiên hạ này hỏi có được mấy người.


Bánh ngọt sinh ra khiến một nửa sự quan tâm của Lục Nghiêu ở lại trong phủ, ngoại trừ lúc lên triều, phần lớn thời gian hắn đều dành để chăm sóc vợ con, ngay cả những xã giao cơ bản nhất cũng dẹp hết qua một bên.


Trong phủ có mời nhũ mẫu, khẩu phần ăn cho hài tử tất nhiên không thể thiếu.
Tô Hòa thỉnh thoảng cũng tự cho Bánh ngọt uống sữa.

Nhưng trẻ sơ sinh uống rất ít, chỉ vài ngụm đã no, một lúc sau thì không chịu mở miệng nữa, phần còn lại đương nhiên được hời cho lão cha bé.


Tối đến, sau khi đã cho bé con ăn no rồi đưa lại cho nhũ mẫu, nam nhân bị bỏ đói đã lâu có chút không nhịn được, vội vã cởi bỏ y phục còn sót lại rồi ôm tức phụ vào bồn tắm.
Tô Hòa biết hắn đang kìm nén đến hoảng, lúc trước bởi vì vừa mới sinh, hắn lo lắng sức khỏe của y nên hai người cũng không gần gũi, cùng lắm cũng chỉ dùng tay giải quyết, hiện tại đã không còn gì kiêng kỵ, e là muốn đòi lại.
Ngôn Tình Hài

Hai người ngồi trong bồn tắm, Tô Hòa dạng chân ngồi trên đùi nam nhân, sau khi vội vã mở rộng, dương v*t dựng đứng không chờ được nữa đâm vào trong, cảm giác nóng bỏng khi đột nhiên bị lấp đầy khiến Tô Hòa cong chân lên.
Không đợi y thích ứng, dương v*t đã bắt đầu chuyển động ra vào.


“Ưm, a ha.” Tô Hòa thấp giọng rên rỉ, phần eo tê dại.


Lục Nghiêu chuyển động eo, cúi đầu ngậm lấy một bên vú, vì vừa rồi động tác quá mạnh, bầu vú sưng to đã tràn ra một ít sữa, chỉ cần khẽ cắn thì sữa sẽ chảy ra.
Hắn hút một hơi rồi ngẩng đầu hôn lên chiếc miệng khẽ mở của Tô Hòa, đút một nửa sữa trong miệng sang cho y, màu trắng của sữa chảy xuống theo khóe miệng, tản ra thành hình những bông hoa.


“Hòa nhi tự mình nếm thử xem, có ngon hay không nào.”

Tô Hòa nuốt vào một ít, ngọt, lại có mùi sữa, cũng không biết sao y lại cảm thấy thích vô cùng.


Hai người hôn sâu, hạ thân dính chặt lấy nhau.
Lục Nghiêu dùng hai tay vừa vân vê bầu ngực trắng nõn mềm mại, vừa xoa nắn dương v*t của y, hạ thân vẫn không ngừng đâm rút, mỗi lần đều đâm vào rất sâu.
Tô Hòa cảm giác dương v*t của mình vẫn luôn bị bàn tay to lớn nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, kích thích từ cả hai nơi khiến da đầu y tê dại, hoa huy*t nhanh chóng co rút, chỉ một lát đã thẳng lưng bắn ra.


Lục Nghiêu dừng lại trong chốc lát, đợi Tô Hòa lấy lại hơi thở mới chầm chậm cử động tiếp.
Hắn cúi xuống ngậm bầu vú còn lại, hút hết sữa bên trong rồi chuyển qua day cắn núm vú sưng tấy.
Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mạnh, sau mấy trăm lần đâm rút, hoa huy*t của Tô Hòa lại bắn ra một lần nữa, lúc này quy đầu của hắn chợt thả lỏng rồi bắn tinh dịch vào hoa huy*t chặt khít.


“Ưm, nóng.” Tô Hòa bị nóng đến run lên, sau đó tiện đà nhoài người nằm trên ngực nam nhân.
Lục Nghiêu không rút côn th*t vẫn đang cứng ngắc ra, kéo hai chân y vòng qua thắt lưng mình, hai tay nâng mông bế người lên.
Tô Hòa bị động tác đột ngột của hắn làm sợ hãi, dưới thân kẹp chặt, khiến cả hai đồng thời rên rỉ.
Lục Nghiêu vỗ nhẹ lên bờ mông đầy đặn của y rồi nhấc chân đi ra khỏi bồn tắm.



Đối với Tô Hòa mà nói, vài bước đi tới giường này giống như kéo dài cả một năm vậy, côn th*t trong hoa huy*t vẫn cứng ngắc, lại không còn dữ dội như trước, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua hoa huy*t mẫn cảm khiến y ngứa ngáy râm ran.


Lục Nghiêu đặt y xuống đệm giường mềm mại, nghiêng người tự mình nằm xuống, để Tô Hòa ngồi lên trên rồi tiến vào, tư thế này vào cực kỳ sâu, hai người vừa mới lên trên giường, Tô Hòa lại bắn thêm một lần.


Cảm giác bị lấp đầy khiến Tô Hòa cực kỳ thoải mái, nghỉ ngơi chốc lát rồi mới mới tự cố gắng đi chuyển eo lên xuống.
Lục Nghiêu cong khóe miệng, dùng hai tay nắm lấy bầu ngực trắng nõn, hạ thân phối hợp đâm lên.
Một lúc sau Tô Hòa đã mệt tới mức ghé vào ngực nam nhân thở hổn hển.
Lục Nghiêu an ủi vuốt ve tấm lưng trần của y.
Dùng hai tay nắm lấy vòng eo thon thả rồi lại bắt đầu đâm lên.


“A, tướng quân, chậm chút, tới rồi.” Tô Hòa ngẩng đầu van xin, hai mắt đẫm lệ đỏ ửng, mũi cũng hồng hồng, vô cùng quyến rũ, cho dù y có là hồ ly tinh gây hại nhân gian, Lục Nghiêu cũng muốn bắt cho bằng được, giam giữ bên cạnh, để y trở thành yêu tinh của một mình hắn.


Không biết qua bao lâu sau Lục Nghiêu mới đè chặt eo người nọ, bắn đầy tinh dịch vào hoa huy*t hỗn độn.
Tô Hòa đã không còn sức lực, chỉ biết nằm trên người hắn thở dốc, bụng chứa đầy tinh dịch trướng lên giống như dang mang thai.


“Ưm….” dương v*t nửa mềm trượt ra ngoài, chỗ kia bị ma sát khiến Tô Hòa run rẩy lại tiết ra một chút, tinh dịch vừa bị bắn vào lập tức chảy ra ngoài.
Tô Hòa đỏ mặt vì cảm giác dâm mỹ này, y nhấc đôi tay mệt lả lên đánh Lục Nghiêu trút giận.+

“Tướng quân, tắm rửa, sạch.”

“Tại ta hết, đợi ta bảo hạ nhân lấy nước nóng, ta giúp Hòa nhi rửa sạch nhé.”

Tô Hòa gật đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.


Lục Nghiêu vuốt ve mái tóc mềm mại, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, nín nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng đã được thỏa mãn.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui