Manh Hậu

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh vừa đụng vào, bên trong bảo vật đã xuất hiện hình ảnh hắn và Đỗ Mạn Thanh đang đứng cạnh nhau, than lên sợ hãi, món bảo vật bên người của mẫu hậu thật là bất phàm!

Đỗ Mạn Thanh rất hài lòng với bức ảnh, giờ trong điện thoại có tấm ảnh nàng và Mộ Dung Khuê chụp chung nhưng không có ánh sáng hiện lên nên rất thất vọng.

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh suy tư liền hỏi:”Mẫu hậu, chắc là bảo vật này có vấn đề?”

Đỗ Mạn Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Khuê, suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi đi ra ngoài!”

Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội vội vàng vàng lui ra.

Đỗ Mạn Thanh hạ giọng, đứng trước gương tự chụp ảnh, tách tách mấy tiếng mà cô vẫn đứng tại chỗ, tâm trạng có chút nặng nề, như vậy, chắc là không thể trở về nữa rồi!

Cô cúi đầu kiểm tra phát hiện pin trong điện thoại cũng không còn nhiều, không muốn dùng hết pin, chỉ vuốt ve một chút, thở dài tắt điện thoại.

Không quay về được, cũng có chỉ còn cách đối mặt với sự thật mà cố gắng sống sót. Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, bản thân đột nhiên rơi xuống bị nhận lầm là Hiền Đức thái hậu hạ phàm, vậy thì bây giờ đành chấp nhận làm thái hậu, cố sống cho tốt.

Nói thật là, hoàn cảnh và thân phận của cô khi xuyên qua thật sự là quá tốt đẹp. Thân phận thần nữ và thái hậu, còn không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Còn nữa, bản thân còn có tri thức hiện đại, không cần sợ bị người ta coi là yêu nghiệt, đương nhiên sẽ cho là tài năng của thần nữ.

Năng lực thích ứng của Đỗ Mạn Thanh mạnh mẽ hơn người, rất nhanh đã suy nghĩ xong, quyết tâm ở lại hoàng cung này. Nàng đưa tay nhấn vào một nơi nào đó trên bình phong, nhìn bình phong mở ra che khuất cái gương, trở về như ban đầu, lúc này mới ngồi vào trên giường, cẩn thận quan sát Mộ Dung Khuê rồi khen ngợi: Rất tốt, con trai hoàng đế của ta rất có cá tính, đẹp trai vô cùng!

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhanh hỏi: “Mẫu hậu nhìn nhi tử như vậy, trên người con có gì không ổn sao?”

Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê tự xưng nhi tử, thiếu chút nữa thì chết sặc, nhanh chóng che miệng ho nhẹ, muốn nói gì đó, kết quả lại thốt ra: “Hoàng nhi, đến đây ngồi đi!” Phải nhập vai thôi!


Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên thể hiện tình thân gọi hắn là hoàng nhi, trong lòng ấm áp, vội vàng tiến đến vài bước, ngồi ở mép giường mới nói: “Mẫu hậu mệt sao?”

Đỗ Man Thanh gật đầu nói: “Ừ, mệt và đói nữa!”

“Này!” Mộ Dung Khuê giật mình, rất nhanh phản ứng kịp, đúng rồi, mẫu hậu hạ phàm, chắc là cũng sẽ ăn uống như người phàm, nếu không cũng chỉ có thể hưởng dụng hương khói.

Chương ngự y và một đám cung nữ hầu ở bên cạnh, nghe Đỗ Mạn Thanh kêu đói bụng, vui mừng đứng lên, cảm giác Đỗ Mạn Thanh đã có nhân khí, tiếp nhận khí hậu khác nhau ở từng nơi, xâm nhập thế gian.

Đỗ Mạn Thanh thấy biểu hiện khác nhau của mọi người, có chút ngượng ngùng giải thích: “Ta bây giờ cũng giống như người phàm, cho nên…”

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh tươi cười dễ gần, không giống như lúc nãy xa cách ngàn dặm, nhanh chóng cảm thấy thân thiết, quan tâm hỏi: “Mẫu hậu thích món ăn gì?”

Có thịt cá là tốt rồi! Đỗ Mạn Thanh trong lòng thầm nghĩ, miệng lại nói: “Tùy tiện đưa lên mấy món thức ăn là được rồi!”

Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không nói món gì, hắn liền chọn mấy món bản thân cho là ngon miệng, truyền cho người bưng lên.

Đỗ Mạn Thanh thở dài đứng lên, từ nay về sau bản thân mình sẽ áo mặc đến tay, cơm bưng nước rót sống qua ngày sao?

Nàng còn chưa hết đau lòng, đã thấy một vị nữ quan vào bẩm báo: “Trưởng công chúa xin cầu kiến thái hậu nương nương!”

Trưởng công chúa? Đỗ Mạn Thanh nhìn về hướng Mộ Dung Khuê.

Mộ Dung Khuê ngầm hiểu ra, đứng lên giải thích: “Ở trên nhi tử còn có bốn vị hoàng huynh và một hoàng muội, bốn vị hoàng huynh mấy năm trước đã lập phủ phong vương, đều đã lấy sợ sinh con, sau này phụ hoàng băng hà bọn họ đều mang mẹ đẻ về phủ nuôi dưỡng, vì vậy trong cung rất vắng vẻ. Mẹ đẻ của hoàng muội là Giải thái phi, Giải thái phi chết sớm, hoàng muội lại chưa tuyển phò mã, liền ở lại giúp đỡ nhi tử mọi việc trong cung. Hoàng muội hôm nay nghe nói mậu hậu từ trên trời ban xuống, đương nhiên là muốn đến bái kiến mẫu hậu.”


Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê nói xong, lập tức hiểu rõ tình hình trong cung, ừ, nói như vậy khi lão hoàng đế băng hà, không đem mấy vị thái phi vào am ni cô cầu phúc các loại,mà lại cho con trai đưa ra khỏi cung phụng dưỡng. Hiện nay người quản lý trong cung là trưởng công chúa. Nếu như vậy, muốn ở trong cung sống yên ổn, trước mắt phải hòa bình với trưởng công chúa, sau này nhất định phải đem nàng ta gả ra ngoài, bản thân mình nắm hết quyền lực.

Mộ Dung Khuê nói xong, lại bổ sung thêm: “Hoàng muội tên có một chữ Bội, mẫu hậu gọi nàng là A Bội cũng được.”

Lúc này, Mộ Dung Bội đứng bên ngoài điện, thấy nữ quan vào bẩm báo đã lâu mà chưa đi ra gọi nàng , hơi cau mày, nhất thời hút khí, lại giãn mi, làm bộ như không để ý chuyện này.

Một lúc lâu, nữ quan mới ra ngoài gọi Mộ Dung Bội.

Mộ Dung Bội không vội vàng đi vào, ngoắc nữ quan thân cận, thấp giọng hỏi: “Diệu Tâm, ngươi thấy tình hình bên trong như thế nào?”

Diệu Tâm là cung nữ bên người Giải thái phi, sau khi Giải thái phi chết, nàng đi theo Mộ Dung Bội, tới khi Mộ Dung Bội quản lý việc trong cung, đương nhiên đưa nàng lên làm nữ quan.

Diệu Tâm nhìn cung nữ canh ngoài cửa điện cách xa chỗ này, mới nói nhỏ: “Thái hậu nương nương quả thật là thần nữ hạ phàm, công chúa điện hạ nên tôn kính.”

Mộ Dung Bội im lặng, gật đầu, lúc này mới tiến vào trong điện.

Đỗ Mạn Thanh ngồi ở bên giường, nghe nữ quan bẩm báo: “Trưởng công chúa đến!” Nàng nhanh chóng chỉnh tư thế ngồi, mắt nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục đẹp đẽ, quý giá thì biết đó là trưởng công chúa.

Đợi Mộ Dung Bội đến gần, khẽ cúi người thỉnh an, miệng nói gặp qua thái hậu nương nương, Đỗ Mạn Thanh liền vươn tay nói: “Đứng lên rồi nói!”

Mộ Dung Bội cũng không do dự, cầm tay Đỗ Mạn Thanh, cảm thấy rất ấm, bởi vì thuận lực đứng lên, nhanh chóng liếc mắt đánh giá Đỗ Mạn Thanh. Nhìn xong, thầm giật mình trong lòng, thái hậu nương nương thật trẻ tuổi, xinh đẹp.


Đỗ Mạn Thanh thuận tay kéo Mộ Dung Bội ngồi vào bên giường, vỗ tay nàng nói: “A Bội thật là xinh đẹp!”

Mộ Dung Bội không thấy tận mắt cảnh tượng kỳ lạ trong từ đường, đối với Đỗ Mạn Thanh cũng không kính nể nhiều, nàng dò hỏi: “Vì sao Thái hậu nương nương đến trần gian?”

Đỗ Mạn Thanh chậm rãi chưa trả lời, suy nghĩ nói dối như thế nào, lời nói đến bên miệng đột nhiên lại nhớ ra, mặc kệ mình nói cái gì, sau này muốn giấu diếm cũng là cả một vấn đề. Nàng ho nhẹ một tiếng, mới nói: “Đây là ý của ông trời, các ngươi người phàm trần không nên hỏi nhiều!”

Mộ Dung Khuê vốn đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe, thấy Đỗ Mạn Thanh nói những lời này, có chút thất vọng, lại bất chợt gật đầu, đúng như vậy, lý do vì sao người hạ phàm lại có thể tùy tiện nói ra?

Mộ Dung Bội chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Thái hậu nương nương sẽ ở trần gian bao lâu?”

Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc trả lời: “Khi nào nên đi, tự nhiên sẽ đi thôi!”

Mộ Dung Bội lén nhìn Đỗ Mạn Thanh, trong lòng bối rối, cô gái này cuối cùng là người như thế nào? Thật sự là thần nữ hạ phàm?

Lúc này ngự thiện phòng đưa món ăn lên, Đỗ Mạn Thanh liền nói với Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội: “Các ngươi đi về đi, lúc ta dùng bữa không thích có người đứng bên cạnh nhìn.” Thật ra là nàng sợ tướng ăn của mình, phá vỡ hình tượng thần nữ.

Mộ Dung Khuê nghe xong, vội vàng phân phó cung nữ hầu hạ, xong xuôi mới dẫn Chương ngự y và Mộ Dung Bội ra khỏi điện.

Vừa ra khỏi điện. Mộ Dung Bội nói nhỏ: “Hoàng huynh, thái hậu nương nương người…” Đến cùng thật sự là thần nữ hạ phàm, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ đây?

Tận mắt Mộ Dung Khuê thấy luồng ánh sáng, tự tay đỡ Đỗ Mạn Thanh, trong lòng tất nhiên khẳng định Đỗ Mạn Thanh là thần nữ hạ phàm, khoát tay một cái mới nói: “Đến Dưỡng Tâm điện nói tiếp.”

Một đám đại thần đang chờ ở cửa Dưỡng Tâm Điện, thấy Mộ Dung Khuê tới vội vàng hành lễ, nhanh chóng theo hắn vào Dưỡng Tâm Điện, lúc này mới bàn luận sôi nổi.

Rất nhanh có trưởng thị vệ tiến lên bẩm: “Hoàng Thượng, lúc đó hai bên cửa sổ trong từ đường đều có thị vệ canh chừng, ngoài cửa thì có hai đội thị vệ phòng thủ nghiêm mật, không nói đến người cho dù là con ruồi cũng không lọt qua nổi. Về phần bên trong từ đường, thuộc hạ đã kiểm tra qua, mái ngói không hư tổn gì, cả mặt đất cũng đã gõ thử, thậm chí còn đào lên xem, các bức tường cũng gõ qua xác định không có khả năng giấu người trong đó. Thái hậu nương nương đúng là xuất hiện bất ngờ.”

Công bộ thị lang Giải Nguyên Hóa cũng tiến lên phía trước nói: “Mọi việc xây từ đường đều do thần tự mình trông coi, không có khả năng xảy ra chuyện gì.”


Đỗ Bá Ngọc vô cùng kích động nói: “Hoàng thượng, đây đúng là tỷ tỷ của thần, thần sẽ không nhận lầm!”

Có hai vị quan văn đột nhiên quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, hôm nay trong từ đường nhiều người tận mắt thấy thái hậu nương nương từ trên trời giáng xuống, sao có thể là giả được? Hoàng thượng nếu cứ hoài nghi, chỉ sợ là sẽ coi thường ông trời, coi thường thái hậu nương nương!”

Lại có hơn một nửa đại thần quỳ xuống nói: “Trời ban cho thánh mẫu, bảo vệ đất nước, hưng thịnh quốc gia của chúng ta!”

Mộ Dung Khuê nhìn về phía Nghiêm Thừa Ân, hỏi: “Thị đọc có cao kiến gì không?”

Cảnh thần kỳ hôm nay, Nghiêm Thừa Ân cũng bị kinh ngạc, trong đầu hắn cũng đã suy nghĩ qua nhưng cũng không có cách nào giải thích tình trạng lúc đó, hắn cũng cho rằng tình hình lúc đó không thể nào có người lừa gạt, bây giờ nghe Mộ Dung Khuê hỏi, nhân tiện nói luôn: “Thái hậu là thần nữ trời ban cho, hoàng thượng đương nhiên phải phụng dưỡng thật tốt!”

Thần nữ trong miệng bọn họ, bây giờ đang ngồi giữa bàn đầy đồ ăn, tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, ăn cơm.

Đỗ Mạn Thanh đưa đũa gắp đồ ăn, không quên nhìn đây là món gì, ừ, đây là vây cá hoa quế. Ăn hết cái này, nàng lại chuyển đũa, lại nhìn món này, ừ, đây là gạo nếp hầm vịt…

Ăn uống no đủ, lúc này mới cao giọng gọi người.

Cung nữ nghe tiếng tiến vào, có người dọn bàn, có người cẩn thận hầu hạ Đỗ Mạn Thanh súc miệng rửa tay, dâng trà cho nàng uống, lúc này mới tập trung tại đây, nghe nàng sai bảo.

Đỗ Mạn Thanh nhìn xung quanh, tiện tay chỉ một cung nữ tiến lên, hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”

“Nô tỳ là Thu Tình!” Thu Tình thấy Đỗ Mạn Thanh hỏi nàng, được sủng mà sợ hãi, nhất thời vừa kính lại vừa sợ.

“Được rồi, Thu Tình, ngươi kể chuyện trong cung từ trước đến nay cho ta nghe.” Đỗ Mạn Thanh cười nói.

Thu Tình nghe Đỗ Mạn Thanh hỏi, tất nhiên là có gì nói nấy, không giám giấu diếm nửa câu. Nói đùa sao, đây là thần nữ trên trời, sao có thể lừa gạt đây? Nhưng cuối cùng hỏi tên thật của hoàng đế, nàng lại im lặng, cả nửa ngày cũng không dám đem ba chữ Mộ Dung Khuê nói ra.

Đỗ Mạn Thanh và Thu Tình mắt to trừng mắt nhỏ, có chút bất đắc dĩ, thân là mẫu hậu, không biết tên nhi tử của mình, rất không thích hợp nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận