Nhiều lần, hắn đều nhìn thấy Quy Trần lộ ra dáng điệu này, mới đầu hắn cho rằng Quy Trần là tâm hệ quốc sự, hiện tại xem ra giống như có một số việc là hắn không biết. . . . . .
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh không khỏi mở miệng hỏi.
"Quy Trần, ngươi làm sao vậy! ? Có tâm sự! ?"
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Sở Quy Trần không khỏi phục hồi tinh thần lại.
Nhớ lại chính mình cư nhiên lại thất thần trước mặt Dạ Quân Minh, trên mặt không khỏi囧, lập tức, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Từ khi gặp được mỹ thiếu niên tuấn mỹ như ngọc trên thuyền hoa kia, trong lòng hắn liền thường xuyên nhớ tới thiếu niên kia.
Bởi vì, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên linh khí như vậy, ở trên người hắn giống như có một cỗ ma lực, nhìn thấy hắn một lần liền có thể đối hắn nhớ mãi không quên.
Thật sự rất muốn trận đấu tranh mau đến, đến lúc đó, hắn liền có thể lại nhìn thấy mỹ thiếu niên tràn ngập linh khí kia. . . . . .
Nghĩ tới đây, Sở Quy Trần liền hận thời gian không thể trôi nhanh hơn, đối với ngày đó càng tràn ngập chờ đợi.
Chỉ là hiện tại, đối mặt với ánh mắt của Dạ Quân Minh, Sở Quy Trần cũng không giấu diếm.
Bởi vì, hắn cùng Dạ Quân Minh bề ngoài là quan hệ quân thần, nhưng cũng là quan hệ bằng hữu phi thường tốt.
Nhận thức hơn mười năm, Sở Quy Trần cũng không có cái gì bí mật mà Dạ Quân Minh không biết.
Đồng dạng, chuyện của Dạ Quân Minh, Sở Quy Trần cũng nhất thanh nhị sở.
Hiện tại, nhìn ánh mắt thăm dò của Dạ Quân Minh kia, Sở Quy Trần môi đỏ hơi vạch, không khỏi mở miệng cười nói.
"Ha ha, chỉ là nghĩ tới một người."
"Nghĩ đến một người! ? Là ai! ?"
Nghe được Sở Quy Trần lời này, Dạ Quân Minh không khỏi cảm thấy hứng thú.
Dù sao, thời gian nhận thức Sở Quy Trần dài như thế, tuy có không ít nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn, hắn lại chưa từng để tâm đến những nữ nhân kia!
Có thể được Sở Quy Trần nhớ đến, khẳng định là một người phi thường đặc biệt.
Ngay lúc Dạ Quân Minh tò mò hết sức, Sở Quy Trần vừa thấy ánh mắt Dạ Quân Minh che kín hứng thú, liền biết hắn hiểu nhầm.
Vì thế, môi đỏ mở ra, không khỏi mở miệng cười nói.
"Bệ hạ, người kia không phải nữ nhân, mà là một. . . . . ."
Nói tới đây, Sở Quy Trần không khỏi dừng một chút, trong đầu không khỏi xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ không tỳ vết như ánh nắng chiều.
"Thiếu niên phi thường tài hoa dào dạt linh khí bức người !"
"A...! ? Tài hoa dào dạt linh khí bức người! ?"
Nghe được Sở Quy Trần lời này, Dạ Quân Minh không khỏi nhướn mày kiếm.
Dù sao, có thể từ trong miệng Sở Quy Trần nhận được nhận xét cao như vậy, thiếu niên kia khẳng định có chỗ hơn người!
Dạ Quân Minh là người trọng nhân tài, hơn nữa hiện tại triều đình đúng là rất thiếu người, nếu như đúng như Sở Quy Trần nói, nếu thiếu niên kia có thể trở thành hắn sở dụng, là chuyện không thể tốt hơn.
Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh không khỏi mở miệng hỏi.
"Thiếu niên kia tới cùng là người nào! ? Có thể để cho Quy Trần ngươi khen không dứt miệng, Trẫm thật muốn gặp mặt."
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Sở Quy Trần chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Kỳ thật, trừ tên của thiếu niên kia ra, ta đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là, chúng ta nhất kiến như cố, đã ước hẹn ngày trận đấu tranh tài sẽ gặp mặt."
"A..., trận đấu tranh tài! ?"
Nói tới đây, Dạ Quân Minh không khỏi có vẻ đăm chiêu.
Đối với thiếu niên trong miệng Sở Quy Trần kia, Dạ Quân Minh cũng cảm thấy có hứng thú, nếu như thiếu niên kia đúng như lời Sở Quy Trần nói, hắn trái lại rất muốn gặp. . . . . .
Ngay tại Dạ Quân Minh trong lòng suy nghĩ, đột nhiên, một trận hương vị làm cho người ta thèm nhỏ dãi từ bên ngoài nhẹ nhàng tràn vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...