Hàng năm cứ đến tháng sáu tháng bảy, khi cây ngô đồng bắt đầu nở hoa cũng là lúc phong trào nhảy lầu bắt đầu sôi sục.
Một buổi tối trong tuần ôn tập, nghe đâu khu nhà kí túc nữ bên cạnh có người đang ở trên mái nhà đòi tự sát.
Nghe nói dì quản lý đi tới đó rồi, ban giám hiệu cũng tới đó rồi, xe cứu hỏa cũng gào thét đi tới đó rồi.
Lúc xe cứu hỏa đi tới, Tô Ái Ái mới mở to mắt, định bật dậy nhưng nghe thấy tiếng ngáy ngủ rất to của Đường Đường ở giường dưới thì lại tiếp tục ngủ tiếp.
Một đám “vua ngủ” của phòng 513 mơ hồ ngủ say cả một đêm, mới phát hiện đã bỏ lỡ một tin cực lớn.
Ngày hôm sau, khu nhà ký túc xá nữ lại một lần nữa ầm ĩ, từ tầng một truyền tới tầng năm, từ phòng bên trái truyền sang phòng bên phải, sôi sùng sục, phiên bản A: đêm qua, phòng số sáu có một nữ sinh năm thứ tư vì thất tình mà tự tử trên mái nhà.
Phiên bản B: Đêm qua, phòng số sáu có một nữ sinh năm thứ tư vì thất nghiệp mà tự tử trên mái nhà.
Phiên bản C: Đêm qua, phòng số sáu có một nữ sinh năm thứ tư vì không qua được tiếng Anh cấp bốn mà tự tử trên mái nhà.
…
Cuối cùng, một nữ sinh năm thứ tư nào đó bình tĩnh tổng kết lại: “Một sinh viên bốn năm học trong trường đại học mà chưa từng nhìn thấy ai đó nhảy lầu lần nào mới gọi là kỳ lạ đấy!”
Buổi tối, Tô Ái Ái trốn trong chăn nói chuyện điện thoại với Âu Dương, Âu Dương vừa súc miệng vừa nói: “Nhảy lầu? Không biết, hôm qua anh bị A Đan kéo sang phòng bên cạnh đánh bài, lúc về là vùi đầu vào ngủ luôn, nhưng tiếng Anh bạn nhỏ phát ra khi ăn mì ăn liền thì anh lại nghe rất rõ.”
Tô Ái Ái cười phá lên, tâm trạng vốn rất nặng nề bị một câu đùa như thế của anh xua đi ngay lập tức.
Buổi đêm, rèm cửa sổ bị kéo vào một nửa, làn gió đêm hơi lạnh thổi vào làm tung bay chiếc rèm cửa in hoa, ký túc xá nam ở đằng xa kia hình như đã tắt đèn rồi.
Tô Ái Ái cuộn tròn chăn vào người, hỏi: “Tắt đèn rồi, anh đã ngủ chưa?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng lạch cà lạch cạch, Âu Dương nói: “vẫn chưa, vừa mới lên giường thôi. Em vẫn chưa ngủ à?”
Cả ngày hôm nay Tô Ái Ái đã nghe được rất nhiều lời đồn đại, không có câu nào là không nói ký túc xá nữ bị ma ám cả, cô sợ đến không ngủ được, lại không tiện nói ra, chỉ có thể quấn lấy Âu Dương nói chuyện mà thôi.
Âu Dương ở đầu bên kia cười phá lên: “Đêm dài đằng đẵng, Ái Ái cô nương không thể ngủ được!”
Những lời này là Chí Tôn Bảo nói với Bạch Tinh Tinh trong đại thoại Tây Du, bản gốc của nó là: “Tinh Tinh cô nương không thể ngủ được” (cái này chắc bạn nào xem Tân tây du kí do châu Tinh Trì đóng thì biết, Bạch Tinh Tinh còn có tên khác là Bạch Cốt Tinh còn Chí Tôn Bảo là hậu thân của Tôn Ngộ Không và là bang chủ bang Lưỡi búa) đã bị Âu Dương chế đi một chút, ngược lại khiến Ái Ái đang trốn trong chăn cười vui vẻ, buồn cười mà lại không thể cười thành tiếng,cho nên tiếng cười biến thành “hị hị”
Âu Dương trách cô: “Được rồi, được rồi, đừng có nín nhịn nữa, bạn nhỏ Ái Ái, cho em một phút, kéo chăn ra và hít một hơi thật sâu, vốn đã ngốc nghếch rồi lại còn bị ngạt thở, không biết sẽ biến thành dạng gì nữa!”
Mặt Tô Ái Ái nóng lên, kéo chăn ra và hít không khí thật, chiếc MP3 của Tôn Tiểu Mỹ ở giường đối diện vẫn lóe lên những tia sáng chớp chớp, Đường Đường ở giường dưới trở mình một cái, ván giường kẽo kẹt một tiếng, điện thoại của cô vẫn áp trên ngực – nóng hổi!
Quấn chăn vào người lần nữa, hai người lại tiếp tục cãi nhau ầm ĩ, bất ngờ, tiếng của A Đan xuất hiện trong điện thoại, học theo kiểu nói của Âu Dương: “Bạn nhỏ Ái Ái, anh nghe nói phòng số sáu trong khu ký túc của bọn em đêm nào cũng có một cô gái mặc áo trắng ngồi ở hành lang đấy, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa… haha”
Tiếng cười cuối cùng biến thành một tiếng hét rất thảm thiết, kỵ sỹ đã chiến thắng khi cướp được điện thoại về. Âu dương mắng một câu “Biến đi!”, đá A Đan một cái, biến anh ta thành một cái đệm lót giường.
A Đan ở phía dưới quát lên: “Này này, có biết không? Phụ nữ như quần áo, anh em mới là tay chân…” Cả phòng Âu Dương cười ầm lên.
Tô Ái Ái hơi xấu hổ, nói: “Em đi ngủ!”
Nhưng thực ra đầu Âu Dương ở bên kia một chút ảnh hưởng cũng không hề có, vẫn dịu dàng nói: “Ừm, ngủ ngon nhé!” dường như lại nghĩ ra cái gì đó, nói: “Anh không tắt máy đâu. Em không ngủ được thì gọi cho anh nhé!”
Trái tim Tô Ái Ái nhảy lên “Bịch” một tiếng, khẽ “Ừ” một tiếng, chúc ngủ ngon rồi ngắt điện thoại luôn.
Có người nói: “Không có bạn trai, tôi vẫn có thể sống rất tốt!”
Có người nói: “Vì sao phải kiếm bạn trai? Khi con gái và con gái ở với nhau có thể rất tự nhiên, cũng tiện lợi hơn!”
Trên thực tế, có những câu nói chỉ có thể nói với bạn gái, mà cũng có những câu nói chỉ có thể nói với bạn trai.
Một buổi đêm hiu quạnh, côn trùng ngoài bãi cỏ rả rích kêu không ngừng, trên màn hình di động lóe lên một nụ cười rực rỡ điện thoại rung “ù ù” không dứt, tên người gọi đến không ngừng nhấp nháy, chỉ cần nhấn một phím cũng có thể nghe được giọng nói của người đó.
Người đó từng nói: “Anh không tắt di động, em gọi đến lúc nào cũng được…”
Một tình huống như vậy, cho dù là một người bạn tốt như Liệt Tình, gọi cho cô ấy chắc chắn cũng sẽ bị mắng: “Cậu đó, bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ cái thứ đó, ngủ đi!”
Còn bây giờ, trên thế giới này, trong thành phố này, ở một góc nào đó, lại có một chiếc máy di động sẽ nhấp nháy khi bạn gọi đến, có một người sẽ lo lắng khi bạn sợ hãi, có một người sẽ không an tâm khi không được nghe tin tức của bạn, có một người mở máy 24/24 vì một mình bạn…
Bạn à, đã có rất nhiều đêm, đã có máy di động của ai phát sáng vì bạn chưa? Còn di động của bạn thì sao, đã từng vì ai mà phát sáng chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...