Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Từ sau khi Liệt Tình và Phương Ca khôi phục quan hệ ngoại giao giữa hai bên, cuộc sống của Tô Ái Ái đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Trước đây luôn là hết tiết cô kéo Liệt Tình đến quầy bán quà vặt mua đồ ăn, bây giờ ngược lại, mặt trời dường như lại mọc ở đằng Tây, Liệt Tình vừa nghe thấy chuông hết giờ đã kéo cô đi mua đồ ăn.

“Bác ơi, cho cháu một túi nho khô, thêm cả trứng vịt muối nữa!” Liệt Tình chen chúc trong đám người đông nghẹt, hỏi mà không thể quay nổi đầu lại: “Ái ÁI, cậu muốn ăn gì?”

Tô Ái Ái đứng ngoài đám người cười xua tay, Thạch Liệt Tình mỗi lần ra tay đều rất hung dữ, rõ ràng là nho khô và trứng vịt muốn vừa mới tan trong miệng cô nàng, thế mà lần đi mua tiếp theo lại gọi những cái này.

Liệt Tình vừa ôm túi nho khô với trứng vịt vừa lau mồ hôi, bất chợt lại hét lên: “Chậc, lại quên mất mua Tú đậu để trêu Phương Tiểu Ca rồi.” Rồi nhanh chóng nhét đám quà vặt vào tay Tô Ái Ái, quay người lao vào trong.

Quả nhiên là Phương Ca bị lừa, khuôn mặt đẹp trai vì vị chua trong miệng mà nhăn nhăn nhó nhó, tìm vỏ kẹo nhổ ra, giận lắm mà không dám nói gì, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Liệt Tình tựa vào cạnh bàn, đưa tay xoa đầu Phương Ca.

Tô Ái Ái tay chống má ngồi trên bàn nói chuyện với Lý Manh Manh, Lý Manh Manh hỏi: “Từ lúc nào Thạch đầu lại thân thiết với Phương Ca như vậy?”

Tô Ái Ái giở giở sách, nói với vẻ lơ đãng: “Vốn dĩ cũng vẫn thân mà, Liệt Tình có không chơi thân với ai không?”

Đổi tay chống sang má bên kia không hề nhìn về phía đó, thực ra mấy hôm trước Liệt Tình cũng đã kéo cô đến chỗ của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo ngồi chơi, cô tìm lý do rồi chuồn đi ngay lập tức.

Có thể đó chỉ là thói quen trêu đùa nhau giữa Liệt Tình và Phương Ca, Tô Ái Ái cũng từng tưởng tượng đến viễn cảnh Liệt Tình và Phương Ca thực sự vui đùa với nhau thì sẽ như thế nào, nhưng có rất nhiều thứ, tưởng tượng là một chuyện, và sự thật xảy ra lại theo một kiểu khác.

Tô Ái Ái chẳng thể nào ngăn cản Liệt Tình đến gần Phương Ca, nhưng cũng chẳng thể chịu đựng nổi nếu phải đứng bên cạnh và mỉm cười.

Tình yêu trẻ con luôn là cố chấp nhất, tình yêu trẻ con cũng bất đắc dĩ nhất.

Rất nhiều năm sau, Tô Ái Ái tự hỏi mình vì sao năm đó lại dễ dàng từ bỏ như vậy, tất cả là bởi vì lúc đó cô còn quá trẻ con.

Mười tám tuổi, Tô Ái Ái một lòng thích Phương Ca, nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả cuối cùng của cáiviệc “thích” đó ra sao, cô không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ cùng Phương Ca tay trong tay, cũng không nghĩ tới sẽ cùng Phương Ca đi đến cuối đời. Chuyện “thích” đó đối với cô là một chuyện cực kì xa vời, nhưng cũng chính vì nó không có mục đích rõ ràng, cho nên tình cảm đó cuối cùng đã bị thời gian vùi lấp.

Tô Ái Ái vì muốn tránh ra khỏi vòng tròn của Liệt Tình và Phương Ca cho nên đã sửa lại thời gian học thêm, mỗi khi hết giờ thì giống như một chú thỏ, chuồn nhanh đến mức quay đi quay lại đã biến mất không còn dấu vết.


Đám học sinh lớp 12 hầu hết đều bận rộn với những lớp học thêm khác nhau, phụ huynh nào cũng lo con mình học kém không theo kịp các bạn ở lớp. Trong lớp Tô Ái Ái,  những bạn có đến bốn năm môn cần đi học thêm là chuyện rất bình thường, lịch học kín từ thứ hai đến thứ sáu, còn bận rộn hơn cả tổng thống nữa.

May là Tô Ái Ái chỉ có một môn cần được khai sáng, lần nào cũng là môn học cô căm hận đến tận xương tủy: vật lý. Lịch học cuối tuần lại đổi thành giữa tuần.

Nhưng đôi khi cuộc đời chỉ được tạo nên bằng một chút vừa khéo như thế, một chút thay đổi nho nhỏ đã đem Tô Dương – một cậu thiếu niên trong sáng, cứ như vậy đi vào cuộc đời của Tô Ái Ái.

Vật lý của Tô Ái Ái không phải là tồi tệ, mà là cực kì tồi tệ, điểm mỗi bài kiểm tra của cô chỉ bằng 1/3 điểm của những người bị coi là học kém. Mỗi khi đi học thêm vật lý đều là một lần cô cảm thấy mình bị tra tấn đến tận cùng, cô ước gì thầy giáo coi như cô không tồn tại, nghìn vạn lần đừng gọi cô trả lời câu hỏi, lúc nào cô cũng phải cúi sát mặt xuống bàn. Trong một khoảng thời gian ngắn, người đi học càng ngày càng ít, đầu Tô Ái Ái quay mòng mòng, niệm chú A Di Đà Phật nhưng lần nào cũng bị thầy giáo chỉ đích danh: “Tô Ái Ái, bài tiếp theo, gia tốc là bao nhiêu?”

Mồ hôi lạnh của Tô Ái Ái túa ra, nhìn đề bài N lần, đáng tiếc dù có chăm chú nhìn đề bài bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy cái đề này thật rối rắm, cái đề cũng thấy cô thật ngu ngốc.

Thầy giáo cũng không miễn cưỡng, nói: “Thôi được, lớp ta có hai bạn họ Tô, Tô Dương, em trả lời vậy.”

Chỉ một lát sau, bên dưới truyền đến tiếng giở sách, một giọng nam biếng nhác nhưng rất tự tin cất lên: “Theo như định luật XX, gia tốc là XX, dùng công thức XX… À…”

Tô Ái Ái lúc đó chẳng dám quay đầu lại, người này cũng coi như là cô có biết, tên Tô Dương, một chàng trai có khuôn mặt rất baby, trắng trẻo, mắt hơi sâu, người cũng giống tên, nụ cười của cậu ta giống như ánh nắng mặt trời rạng rỡ vậy. Dáng vẻ trái ngược hẳn với Phương Ca an tĩnh. Chỉ là cậu nam sinh này có chút kì quặc, lần nào lên lớp cũng phải cầm theo một chai Coca, đặt ở góc bàn, vừa uống hết chai Coca cũng là lúc buổi học thêm kết thúc.

Những nam sinh cao lớn đẹp trai như vậy thường rất dễ làm quen với con gái, kể cả một người không hiểu lắm về cách bắt chuyện với người khác giới như Tô Ái Ái, chỉ khoảng một tuần đã quen tới ba phần.

Mấy tuần sau, Tô Dương tự động chạy đến ngồi bên cạnh Tô Ái Ái, nhìn vào đề bài mà Tô Ái Ái đang loay hoay không giải được, thầy giáo đã giảng đi giảng lại mấy lần nhưng càng giảng cô càng không hiểu, cô bực đến mức đỏ mặt tía tai.

Tô Dương cố tình nói: “Tô Ái Ái, cậu thực sự học trường Thập Trung sao? Không phải chứ!”

Khinh thường Tô Ái Ái cô cũng được nhưng không thể khinh thường ngôi trường thân thương của cô như thế được, Tô Ái Ái nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đã từng nghe thấy câu này chưa, khẩu hiệu của Thập Trung: Hôm nay em dựa vào Thập Trung để đạt được vinh quang, ngày mai Thập Trung dựa vào em để đạt được vinh quang!”

Tô Dương uống một ngụm Coca lớn, rất vui vẻ nói: “Tô Ái Ái, cậu thế này làm sao có thể vinh quang được đây? Tới đây, tớ giảng thêm cho cậu nhé!”

Tô Ái Ái cứ như vậy bắt đầu được người kia khai sáng đầu óc miễn phí.

Về phàn trường học, Thạch Liệt Tình cũng không phải một người ngốc nghếch, thấy Tô Ái Ái cứ thấy mình là chạy xa, cũng cảm thấy có gì đó kì lạ. Cuối cùng không nhịn được nữa, trước khi hết giờ liền kéo Tô Ái Ái tới nhà xe ở phía sau dãy phòng học bắt đầu dạy dỗ.


Tô Ái Ái suy nghĩ rất lâu mới nói: “Liệt Tình, chúng ta đều lớn rồi, mỗi người đều có những chuyện của riêng mình, không thể nào… cứ dính với nhau mãi được.”

Sau khi nói ra, lại rất muốn tát cho mình vài phát.

“Lớn rồi”, “Không thể nào dính với nhau mãi được” đây là định luật mà đứa trẻ nào trong quá trình lớn lên cũng phải trải qua, nhưng có ai nói rõ ra lời như cô thế không? Lúc này mà cô lại đi nói ra những lời đó, đúng là quá ác độc, ác độc đến mức cả cô còn không tin mình có thể nói ra những lời đó nữa.

Thạch Liệt Tình là một người rất dễ nổi nóng, lạnh lùng nói: “Được, tớ biết rồi!” Xoay người định bỏ đi.

Tô Ái Ái bất chợt cảm thấy rất khó chịu, kéo tay Liệt Tình, nói: “Xin lỗi, Liệt Tình, rất xin lỗi, tớ không có ý đó… Đúng là tớ không cố tình nói như vậy đâu, nhưng cậu xem đó, bây giờ cậu và Phương Ca, Hạo Tử chơi cùng nhau vui như vậy… Hơn nữa, cuối cùng cậu  cũng phải đi…”

Tô Ái Ái không biết rõ rốt cuộc là cô khó chịu vì Phương Ca và Liệt Tình chơi thân với nhau hay là khó chịu vì Liệt Tình đồng ý đi chơi với Phương Ca, hay là…nhạy cảm trước việc Liệt Tình sắp phải rời xa mình nữa.

Có người nói tình bạn là tình cảm khoan dung nhất, có càng nhiều bạn càng tốt. Nhưng lúc ấy, trong thế giới của lũ trẻ con mới lớn, người bạn thân của mình đi kết thân với người khác là một chuyện khiến các cô cực kì khó chịu và bất an.

Liệt Tình giật giật cái đuôi ngựa của Tô Ái Ái, nói: “Ngừng! Tớ chơi với bọn họ rất vui vẻ lúc nào chứ?” Liếc mắt nhìn bãi gửi xe phía trước, đảo mắt một vòng, chỉ vào hai chiếc trong số đó: “Nào, chúng ta đi phục thù, ai bảo hai chiếc xe này khiến chúng ta cãi nhau cơ chứ!!!”

Tô Ái Ái biết hai chiếc xe đó, đã hiểu được ý định của Liệt Tình, Tô Ái Ái bật cười, xoa xoa tay rồi ngồi xổm xuống, mở van ở bánh xe, đó là chiếc xe địa hình hiệu Giant, tính năng đều rất tốt. Ngón tay Tô Ái Ái đã đen sì, lau thế nào cũng không hết.

Thạch Liệt Tình vỗ nhẹ lên đầu Tô Ái Ái: “Haiz, vừa nhìn đã biết là người chưa từng làm chuyện xấu rồi, muốn làm xịt lốp xe là phải làm thế này, nhìn đi!” Thoắt cái từ trong túi móc ra một cái chìa khóa, ấn vào trong van xe một cái thật mạnh, lốp xe lập tức “xì xì” lên tiếng.

Tô Ái Ái cảm thấy rất kì lạ, hai cô gái, giữa ban ngày ban mặt, vừa cười vừa vặn van bánh sau hai chiếc xe của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo.

Lúc tan học, Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình nhắm nhí nhau nháy mắt cười trộm, đứng ở cổng trường chờ hai con cá cắn câu.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Viễn Hạo đã hùng hùng hổ hổ xuất hiện, bên cạnh còn có Phương Ca đang cau mày dắt xe.


Tô Ái Ái trước giờ không phải là người thích chọc phá người khác, vừa nhìn thấy hai người đó xuất hiện đã cười đến mức mất tự nhiên.

Thạch Liệt Tình rất bản lĩnh, tiến lại gần, vỗ vỗ vai Hứa Viễn Hạo: “Hạo Tử, sao lại phải dắt xe?”

Hứa Viễn Hạo chửi tục một câu, đá vào bánh xe phía sau một cái: “Lốp xe của ông đây và Phương Ca đều bị hết hơi, vì thế phải dắt xe thế này!” Nói xong tay còn bóp bóp vào lốp xe phía sau, bánh xe đã bị xịt hơi hơn nửa rồi.

Tô Ái Ái không nín được, cười rũ cả ra.

Vậy mà Thạch Liệt Tình vẫn còn giả bộ: “Không phải chứ! Hay là bánh xe bị hỏng?”

Phương Ca mở miệng: “Không đâu, sáng nay tớ mới bơm căng mà!”

Hứa Viễn Hạo lại đá cái xe một phát nữa: “Mẹ nó, để tớ tóm được…” Sau đó phun ra một đống câu chửi bậy.

Phương Ca nhìn Tô Ái Ái, hỏi: “Sao các cậu vẫn chưa về?”

Tô Ái Ái cười đến nghẹn lời, lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “À, Không có gì…Đang đợi người, lát nữa về ngay…” Lại nghẹn lời, mặt mũi cũng co rút.

Phương Ca nhìn ra vẻ kì lạ của cô, nghiêng đầu, chậm rãi nói: “Không phải là hai người các cậu làm đấy chứ?”

Thạch Liệt Tình lúc này mới “haha” cười to, kéo Tô Ái Ái: “Ái Ái, không xong rồi, chạy mau!”

Tô Ái Ái nhanh chóng khoác cặp sách lên lưng liều mạng chạy, chạy được rất xa rồi mới không còn nghe thấy tiếng la hét của Hứa Viễn Hạo nữa.

Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình mệt đến không thở nổi, vừa quay đầu nhìn về phía sau, vừa haha cười, cười đến mức khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn đầy tò mò.

Sau khi bình tĩnh lại, hai người ngồi trên bậc thềm ở bên ngoài thư viện Kim Lăng ăn kem.

Lúc đó đã là tháng tư, mùi hoa cỏ được gió xuân đưa tới làm người ta thư thái.

Tô Ái Ái từ bé đến giờ mới có cảm giác này, nghĩ đến hai cái bánh xe bị xẹp lốp lại cảm thấy vui vẻ khác thường. Cô nghiêng đầu nhìn Liệt Tình, Liệt Tình ngay cả khi ăn kem cũng là cắn từng miếng từng miếng rất to.

Tô Ái Ái không ngốc, cô biết không chỉ có con trai mới thích trêu ghẹo cô gái mình thích, mà cả con gái cũng thế.


Cô liếm liếm một miếng kem, hương vị bơ trải đều ở đầu lưỡi, lành lạnh, cô hỏi Liệt Tình: “Phương Ca có thích Tống Tiểu Kiều không?”

Liệt Tình cắn một miếng to: “Không biết” rồi liếm liếm tay, nói tiếp: “Nhưng cậu ấy không thể nào rời xa Tống Tiểu Kiều được đâu, bọn họ ở bên nhau từ hồi cấp hai rồi, nghe nói Tống Tiểu Kiều vì Phương Ca mà không thể tiếp tục luyện tập điền kinh nữa.”

Xe gào thét đi qua đường, lại có vài hạt bụi bay vào mắt, nhưng nhức, Tô Ái Ái đưa tay lên dụi mắt.

Liệt Tình vẫn nói: “Tớ nghĩ Tiểu Phương Ca không phải ngu ngốc, ở bên nhau lâu như vậy rồi, cậu ấy chắc chắn cũng có chút tình cảm với Tống Tiểu Kiều.”

Tô Ái Ái mờ mịt nhìn mặt Liệt Tình, cô rất muốn hỏi: “Vậy cậu thì sao?” Nhưng làm thế là vạch vết thương của bạn thân ra để thỏa mãn tính tò mò của mình, rốt cuộc cô không hỏi gì nữa.

Liệt Tình và Ái Ái vẫn rất hiểu ý nhau, Liệt Tình nói: “Ái Ái, tớ chắc chắn phải sang bên kia rồi, hoàn cảnh gia đình của Phương Ca…Cậu ấy không có khả năng ra nước ngoài đâu.” Cúi thấp đầu, Liệt Tình nói: “Tớ từng nghe một câu nói, có một vài loại tình cảm, chúng ta chỉ nên dùng nó để hoài niệm, còn có một vài loại tình cảm chúng ta lại nên giấu nó dưới tận đáy lòng để giữ lại cho chính mình!”

Kem tan chảy theo ốc quế chảy xuống ngón tay làm ướt cả tay, Tô Ái Ái không biết bản thân đang khó chịu thay cho Liệt Tình, hay là khó chịu vì chính mình nữa.

Tô Ái Ái xoa đầu Thạch Liệt Tình, tư thế giống như Liệt Tình xoa đầu com mèo Jimmy nhà cô ấy, cô cao giọng nói: “Liệt Tình, không sao đâu, cậu và Phương Ca chắc chắn sẽ là bạn bè cả đời!”

Liệt Tình cười, vỗ lên gáy Tô Ái Ái: “Ngốc quá, giữa con trai và con gái làm sao tồn tại tình bạn chân chính được?”

Tô Ái Ái không phục nói: “Có, nhất định là có!”

Liệt Tình nói: “Nếu có thì chắc chắn một trong hai người đó có động cơ không trong sáng.”

Tô Ái Ái cắn một miếng kem to, nói: “Cá không? Nhất định có!”

Liệt Tình nói: “Được, cá cái gì?”

Ái Ái đưa ngón út của mình ra, nói: “Lúc nào chúng ta 25 tuổi, chúng ta sẽ lại nói đến chuyện này, ai thua thì phải mời một bữa cơm.”

Liệt Tình nhảy dựng lên, phủi phủi quần, hét: “Được, không thành vấn đề, lời hứa đã định!”

Dưới một ngày mùa xuân, Thạch Liệt Tình 25 tuổi và Tô Ái Ái 25 tuổi cùng ngồi trong một chiếc tàu hỏa. Lúc đó, Liệt Tình đã là một cô gái có tình cảm phong phú, cô nói: “Ái Ái, đối với người đàn ông nào tớ cũng nói là mong bọn họ sẽ hạnh phúc, nhưng lại ích kỉ muốn họ sẽ không thể nào được hạnh phúc bằng tớ. Nhưng duy nhất chỉ có Phương Ca, chỉ có cậu ấy, là tớ mong cậu ấy có thể thực sự được hạnh phúc, phải hạnh phúc hơn tớ nhiều lần, cho dù là cùng với người phụ nữ khác cũng được!” Tô Ái Ái khi từ đã khóc đến không nói lên lời từ lâu.

Liệt Tình, cậu còn nhớ cái ngày chúng ta lén lút làm xịt lốp hai chiếc xe kia không? Khi còn trẻ con làm việc gì cũng thật ngốc nghếch, vui chơi thật thoải mái, hứa hẹn cũng thật kiên định; đã từng kiên định tin tưởng vào một chuyện, nghiêm túc thích một người, nhưng tất cả những chuyện đó đã xa xăm lắm rồi! Nhưng đã xa rồ cũng không đồng nghĩa với việc đã quên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui