Edit: MarisMiu
Vương Miêu cũng không xác định rằng đi bệnh viện tìm Cố Lâm có phải là lựa chọn sáng suốt hay không, bình tĩnh mà xem xét, nếu lúc cô đang bận mà có người tới làm phiền, khẳng định cô sẽ tức giận.
Cô đã gửi tin nhắn cho Cố Lâm, nói chính mình muốn đi bệnh viện đưa cơm cho anh, kết quả thẳng đến khi cô tới cổng bệnh viện rồi, anh vẫn chưa hồi âm.
Cũng may mưa đã tạnh, chờ đợi cũng không đến mức chật vật như vậy.
Vương Miêu gọi điện thoại cho Cố Lâm, nhưng không ai bắt máy, gửi tin nhắn, cũng không ai trả lời.
Cô nhàm chán đi bộ một vài vòng trong bệnh viện, đang nghĩ ngợi có nên về nhà hay không thì Đào Đào gọi điện thoại cho cô, rủ cô ra ngoài đi hát.
Vương Miêu nói đang làm việc ở bệnh viện, Đào Đào vạch trần cô: “Thôi dẹp đi! Làm việc gì chứ? Có phải đi thăm bạn trai hay không? Chúng ta đang ở đường Kiếm Nam bên này, cô thăm bạn trai xong rồi thì tiện đường ghé qua đây, Đại Bân kêu một phần hải sản lớn, chúng ta ăn không hết.”
Trong bệnh viện oi bức, trên bãi cỏ đều tả tơi như là bị người đi đường dẫm lên giống như không có sức sống. Vương Miêu đi vào bên trong bệnh viện, dựa vào ký ức đi bộ một vòng quanh văn phòng của Cố Lâm, thật sự không thích mọi nơi tràn ngập nước sát trùng này.
Cô nghĩ thầm tính, thôi đi tìm bọn họ chơi, nếu Cố Lâm có hỏi tới liền nói mẹ cô kêu cô trở về ăn cơm.
KTV quả thật cách bệnh viện không xa, có điều Vương Miêu lười đi đường, vẫn là chạy xe qua đi, tổng cộng không tốn năm phút đồng hồ.
Ghế lô trừ bỏ Đào Đào, Đại Bân còn có đôi nam nữ rất trẻ. Vương Miêu không thân với bọn họ lắm, vì thế ngồi ăn hải sản ở bên người Đào Đào. Đại Bân nói “Không hết” quả thật là không hết, một bàn chất đầy đĩa nào là ốc biển, cá muối, tôm hùm còn có cả cua.
Sợ dính mùi, trong lúc ăn Vương Miêu đặc biệt cẩn thận, mang bao tay ăn tận lực, không cần lột da lột xác gì đó, ăn liền sáu con tôm thấy no liền ngừng tay.
Đào Đào kêu cô uống bia, cô xua tay, “Uống bia, ăn hải sản sẽ đau bụng!”
Đào Đào khịt mũi coi thường, chê cười cô vô dụng, nâng ly cạn với bọn Đại Bân, uống vô cùng vui vẻ.
Vương Miêu nhiều lần xem điện thoại, Cố Lâm vẫn không trả lời cô.
Đào Đào dựa đầu lên trên vai cô, “Cậu cùng bạn trai bác sĩ kia như thế nào rồi? Dự định kết hôn thật đấy à?”
Vương Miêu cất điện thoại vào trong túi, xách lên tính toán đi, “Thật thật, đến lúc đó cho cậu làm phù dâu!”
Đào Đào lôi kéo không cho cô đi, ăn vạ bắt cô hát một bài mới cho đi.
Lúc Vương Miêu ra cửa trời đã tối rồi, cô lái xe trở lại bệnh viện, di động im lắng lạ thường. d.e.n.da.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cô hoài nghi có phải Cố Lâm làm đến buổi sáng ngày mai mới trả lời lại cô hay không, lại cảm thấy Cố Lâm bận vậy khẳng định sẽ muốn ăn cơm, thật sự không đến mức làm suốt đêm chứ.
Lần này cô không chờ ở bên ngoài, nhìn bệnh viện lớn có không ít tòa nhà, cầm theo hộp cơm đã nguội ngồi chờ. Cô đã nhắn tin cho Cố Lâm, rồi mới lên mạng, định tìm một bộ phim để xem.
Chưa kịp xem xong quảng cáo, một người phụ nữ bên cạnh “ọe” một tiếng ói ra.
Vương Miêu cả kinh, nhìn bên người cô lại không có người giúp đỡ, vội đi kêu y tá tới hỗ trợ.
Bận rộn một hồi, Vương Miêu thấy không còn tâm trạng để xem phim, cũng không nghĩ sẽ chờ Cố Lâm, tính toán về nhà nằm nghỉ ngơi. Đúng lúc đấy Cố Lâm gọi điện thoại tới, bảo cô chờ tại chỗ, anh tới tìm cô.
Vương Miêu đổi ý không về nữa, hơn nữa hồi tưởng một chút hôm nay nữ sinh nói những lời đó liền nỗ lực làm ra vẻ mặt bi thương, bi thương còn mang theo chút hổ thẹn. Rốt cuộc khi nghe giọng điệu của anh trong điện thoại, lại thấy buồn bực lớn hơn là vui mừng.
Cô thật sự không cảm thấy ủy khuất, một là cô không chờ bao lâu, hai là cô hoàn toàn có thể lý giải Cố Lâm là một người không kiên nhẫn, từ câu trả lời trễ như thế mới trả lời liền nhìn ra được anh là một người không kiên nhẫn.
Lúc nhìn thấy Cố Lâm, Vương Miêu vui mừng ra mặt. Anh mặc một cái áo blouse trắng dài, sải bước đi tới, vẻ mặt mang theo vài phần xa cách, thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm.
Nàng để Cố Lâm ăn cơm tối, ăn xong anh liền thúc giục cô về nhà, phỏng chừng trong suy nghĩ của anh, trời tối con gái không nên đi lang thang bên ngoài.
Vương Miêu cố ý nói muốn ngủ ở nhà anh, nói nhà anh gần hơn một ít, nhưng nghĩ lại trở về nhà mình cũng mất một giờ rồi.
Cố Lâm suy nghĩ một chút đồng ý, Vương Miêu nhìn bộ dáng đứng đắn kia của anh liền nổi hứng muốn giỡn anh, làm nũng đòi anh hôn chính mình, kết quả anh nói cái gì mà bệnh viện quá bẩn nên cự tuyệt hôn môi.
Đây là cái lý do quái quỷ gì, bảo anh hôn cô, cũng không phải hôn để chuẩn đoán bệnh, có cái gì mà dơ?
Vương Miêu nghiêm túc rửa tay, bảo đảm trên tay không lưu lại mùi tanh hải sản rồi mới xoa mặt Cố Lâm, sờ bờ môi của anh, nhìn đến hầu kết của anh chuyển động mới vừa lòng buông tay ra, liều mạng bỏ chạy.
Nắm chìa khóa nhà của Cố Lâm, Vương Miêu lại có chút sợ hãi. Cô nhớ rõ Cố Nhị không tốt chút nào đối với cô, nếu không có Cố Lâm đi theo, con chó kia cắn cô thì làm sao đây?
Cô lên mạng tìm cách đối phó con chó như thế nào, có người bạn trên mạng nói có thể thử nói “Ha hô ha hô” với nó, đối với con vật mà chửi nó, bình thường nói xong câu đó con chó chỉ có hai loại phản ứng, một là sợ tới mức chạy trối chết, hai là liều mạng một sống hai chết với bạn.
Vương Miêu nghĩ nghĩ. Thôi, đừng gây sự, nói không chừng sẽ chết thật
Cô thấp thỏm mở cửa nhà Cố Lâm, sau khi bật đèn lên thứ đầu tiên đập vào mắt lại không phải Cố Nhị, mà là một con chó nhỏ có bộ lông màu trắng, đang nằm dài ở góc nhà.
Đây có lẽ chính là cố tam, nghe nói là em của Cố Nhị.
Vương Miêu mở nửa cánh cửa, tính toán nếu Cố Nhị công kích liền chạy nhanh, không nghĩ tới Cố Nhị nghe tiếng rồi thấy cô chỉ hừ hừ hai tiếng, rồi mới khiếp sợ nhìn Cố Tam đang kéo tủ giày bên cạnh.
Vương Miêu đổi dép lê, cảm giác địch ý của Cố Nhị không gắt lắm, hẳn là còn nhớ rõ cô đã từng cho nó khúc xương sườn.
Đóng kỹ cửa, cô đi vào phòng khách, liền ngửi thấy một mùi khó chịu.
Chờ đèn phòng khách sáng lên hết mới phát hiện mùi đó đến từ nơi nào -- Cố Tam làm một đống kéo khắp sàn.
Vương Miêu đau cả đầu, khó trách hôm nay Cố Nhị không tìm cô gây chuyện, khẳng định nó cũng biết cái vật nhỏ kia làm sai chuyện rồi!
Vương Miêu cảm giác một trận hít thở không thông, nửa phút cũng không muốn ở lại trong cái nhà này, với lấy túi xách liền mở cửa rời khỏi, định tìm khách sạn ở một đêm, buổi sáng lúc Cố Lâm tan làm trở về, làm bộ ủy khuất nói cho Cố Lâm rằng buổi tối cô đã thu dọn xong hết, không nghĩ tới nửa đêm Cố Tam lại làm bậy.
Cái kế hoạch này thực hoàn mỹ, Vương Miêu nói đi là đi, chạy như bay ra khỏi căn nhà.
Nhưng trong lúc gọi xe lại có chút do dự.
Cố Lâm làm nguyên một ngày, lại làm nhiều cuộc giải phẫu như vậy, cứu nhiều người như thế, buổi tối hẳn là không thể ngủ, anh nhất định rất mệt đi!
Nếu trở về không thể nghỉ ngơi tốt, còn phải thu dọn bãi chiến trường, hình như…… Có hơi đáng thương?
Cô nghĩ như thế, lại nghĩ tới lúc cô đi trong mắt anh đã đỏ lên. Cô đã lừa anh nhiều lần như vậy rồi, tuy nói chỉ có lừa một lần, nhưng anh khá tốt với cô, cô cũng không thể không có lương tâm được.
Cô hít sâu một hơi, hủy gọi xe, đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bao tay dùng một lần cùng với khẩu trang, diiieeen ddannn
leeee quyyyy dooon thuận tiện cầm một chồng báo quảng cáo trước cửa hàng, lại quay trở về trong nhà Cố Lâm.
Lần này cô đeo khẩu trang và bao tay ở ngoài cửa trước, vào cửa không nói hai lời lập tức cầm tờ báo bắt đầu nhặt cứt chó ném vào sọt rác.
Cố Nhị không biết vì cái gì lại nổi điên lên sủa ráo riết, Vương Miêu tháo bao tay ra, kéo khẩu trang xuống, hung dữ nói với nó, “Câm miệng! Con chó ngu xuẩn! Là tao!”
Cố Nhị thấy rõ mặt cô, lại nghe hiểu giọng nói hung ác của cô, lập tức nằm bò xuống.
Bắt nạt con chó nhỏ bé!!!
Vương Miêu bĩu môi, một lần nữa mang bao tay vô tiếp tục thu dọn.
Thật vất vả mới rửa sạch sẽ phòng khách, dùng cây lau nhà lau sạch nơi mà Cố Tam để lại.
Vương Miêu bước nhanh đến tiến lên ôm lấy hai cái chân trước của nó đặt vào trong bồn, lặp lại, “Cào tại đây, hiểu chưa, cào tại đây.”
Cố Tam bị cô dọa như thế một, cào không ra, cào cào móng vuốt ở cái bồn lại chạy đến nơi đó làm bộ muốn cào.
Vương Miêu có chút hỏng mất, lại lần nữa đem nó đến cái bồn, cố Tam cho rằng cô đang vui đùa với nó, liền vui mừng chạy tới chạy lui không giống như lúc nãy ngoan ngoãn để cô ôm.
Vương Miêu đầu hàng, buông tha dạy nó. Toàn thân cô đều chảy mồ hôi, hiện tại chỉ muốn nhanh tắm rửa xong rồi ngủ một giấc.
Trong lúc tìm quần áo tắm rửa, cô có chút tâm tư lấy một cái áo sơ mi không ngắn lắm đủ che phần mông từ trong tủ quần áo Cố Lâm ra, tùy tiện kéo nhẹ một cái đều có thể lộ ra đường cong tuyệt mĩ.
Cô tắm xong, lại lấy quần áo của mình đã giặt sạch treo lên ban công để phơi khô, hạ quyết tâm làm bộ ngủ đến khi Cố Lâm trở về, kiên quyết không đổi quần áo của mình.
Cố Tam rốt cuộc vẫn là chỉ chó con, “Chơi đùa” với Vương Miêu một lát đã mệt chổng vó nằm ngủ ở trên cái tấm thảm, Cố Nhị ở một bên canh trừng nó, thuận tiện cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Miêu, coi cô giống như là tên trộm tới trộm đồ nhà nó.
Vương Miêu sấy khô tóc liền đi vào phòng ngủ, khi đi vào phòng ngủ còn cố ý đi ngang qua Cố Nhị, xoa xoa đầu nó, nói cho nó: “Yên tâm đi, trừ bỏ ba của mày ra, tao đều không có hứng thú với những đồ vật khác.”
Cố Nhị gầm nhẹ một tiếng.
Vương Miêu bỗng nhiên rất muốn thử nói "Mẹ của mày", lại tưởng tượng chờ sau này kết hôn chính mình lại thành “Mẹ” của con chó này, cô đâu rảnh rỗi đến nỗi đi mắng chính mình chứ.
Vì thế liền cười lạnh về phía Cố Nhị rồi trở về phòng.
Hai con chó kia coi như cũng an tĩnh, cũng không kêu to, cô nằm ở trên giường nghịch di động một lát liền định ngủ.
Nhắm mắt không quá mười phút lại nghe thấy tiếng nhỏ giọt “lách tách, lách tách”, Vương Miêu đột nhiên ngồi dậy, mở đèn pin chiếu về phía thanh âm đó, tưởng là con bướm thiêu thân, nhìn kỹ mới phát hiện mép giường đã ướt đẫm.
Cô nhìn theo giọt nước hướng lên trên xem, thì ra là điều hòa rỉ nước. Không, không phải là rỉ nước nữa, mà giống như là ai đó đang mở vòi nước.
Vương Miêu vội vàng lấy điều khiển từ xa đóng điều hòa lại, giọt nước nhỏ lại rất nhiều, nhưng vẫn nhỏ giọt lách tách.
Hiện giờ đã trễ như thế cô cũng không thể tìm nhân viên đến sửa chữa, chỉ có thể lấy khăn lông khô đặt lên trên đó thấm nước, lại tìm tới máy sấy tóc sấy khô một hồi.
Động tĩnh của cô quá lớn, Cố Nhị không yên tâm đi vào phòng nhìn nhìn, nhìn cô “ư ư” hai tiếng, Vương Miêu lại cảm thấy hình như là nó quan tâm an ủi cô, giơ tay muốn sờ đầu của nó tỏ vẻ cảm ơn.
Kết quả cô vừa mới vươn tay, Cố Nhị liền nhăn mũi lộ ra hai hàm răng.
“Cút!” Vương Miêu chỉ thẳng vào cánh cửa, Cố Nhị chạy không chút lưu luyến.
Khóa lại cửa, mở cửa sổ, đóng lại điều hòa, ngủ trên giường của bạn trai ở một nơi xa lạ.
Vương Miêu chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, chuyện này với tưởng tượng ở chung trong một căn nhà với bạn trai hoàn toàn không giống nhau.--
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...