Chương 9: Khắc tinh, ai là số kiếp của ai?
Lí Tử Duệ đoán rằng Hi Hiểu chính là khắc tinh của mình.
Ngoài những lần bị cấp trên quở trách ra thì từ xưa đến nay, đây là lần thứ hai anh bị người khác giáo huấn, đều là nhờ phúc của “vợ anh”, cô Nhan Hi Hiểu. Một lần chính là lúc Hi Hiểu bị ngã cầu thang lần trước, lần thứ hai chính là hiện tại.
Nhan Hi Hiểu lúc này đang nằm trên giường bệnh, cánh tay bị cắm ống truyền dịch, miệng thở ô xi. Còn Lí Tử Duệ đáng thương lại đang bị bác sĩ mắng mỏ lần thứ hai: -Anh làm chồng kiểu gì thế hả? Vợ bị dị ứng với rượu mà còn để cô ấy uống rượu vang? Uống nhiều như vậy, suýt chút nữa thì về chầu ông bà ông vải rồi!
Nếu như là bình thường, chắc chắn Lí Tử Duệ đã phản bác không thương tiếc rồi. Thế nhưng hiện giờ, nhìn người phụ nữ tội nghiệp trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt đáng thương, anh lại cảm thấy mọi sự tức tối dường như đều tan biến hết: -Tôi biết rồi thưa bác sĩ, lần sau tôi sẽ chú ý hơn!
Bác sĩ dặn dò Tử Duệ vài câu rồi đi ra ngoài. Lí Tử Duệ chậm rãi đến bên giường bệnh của Hi Hiểu, để mặc cho ánh mắt của mình chẳng chút e dè di chuyển trên khuôn mặt cô. Mặc dù sống chung với người phụ nữ này dưới cùng một mái nhà nhưng anh rất ít khi nhìn kĩ khuôn mặt cô. Anh là đàn ông, anh hiểu rõ điểm yếu của đàn ông, nếu như chẳng may có tình cảm với một người phụ nữ thì e rằng khó mà tự thoát ra được. Hơn nữa, đối với Nhan Hi Hiểu….anh thực sự bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Anh thích người phụ nữ này, nhưng anh không có lòng tin vào những gì mà cô đã làm và tương lai mờ mịt của hai người. Cô lại đang mang trong mình đứa con của một người đàn ông khác, mỗi khi nghĩ đến đây, Lí Tử Duệ lại cảm thấy khó mà nghĩ tiếp được nữa.
Hơn nữa, trước những phản ứng của cô khi nhắc đến Lục Kỳ Thần, những lời nói tưởng như đoạn tuyệt nhưng thực ra vẫn chất chứa nỗi thương nhớ đủ để chứng minh rằng cô vẫn chưa quên được người đàn ông ấy…
Lí Tử Duệ vẫn còn đang đắm chìm trong vấn đề tình cảm của Nhan Hi Hiểu thì đột nhiên anh nghe thấy có tiếng thở dài. Anh kinh ngạc ngoảnh đầu lại nhưng lại không nghe rõ lắm: -Hơ?
Nhờ được thở ô xi nên Hi Hiểu đã khá hơn nhiều, cô từ từ mở hé đôi mắt: -Lí Tử Duệ…- cô nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên:
-Tôi xin lỗi!
-Nếu như là bởi vì đứa trẻ, tôi xin lỗi anh!- đôi môi cô run run, giọng nói thật chua xót: -Về chuyện đứa bé này, tôi không muốn giấu anh, nhưng tôi…không biết phải nói thế nào…
-Không biết nói thế nào thì đừng nói!- Lí Tử Duệ đột nhiên không muốn nhắc đến chuyện này. Anh xoay người đi thẳng ra ngoài cửa: -Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, nếu như cô khỏe hơn rồi thì gọi tôi!
Cuối cùng, vì không muốn đối diện với vấn đề này, Hi Hiểu lại nhắm mắt lại. Không thể không thừa nhận thái độ ban nãy của Lí Tử Duệ đã khiến cho chút dũng khí cô đã phải cố gắng lắm mới có được đã tan biến như bọt xà phòng. Nhớ lại cuộc cãi vã ở trên đường lúc nãy, cô chỉ có thể than thầm trong lòng.
Trước đây, cho dù chuyện có lớn thế nào thì nhiều lắm anh cũng chỉ cãi nhau với cô có vài câu rồi thôi, thế nhưng lần này, anh thậm chí còn chẳng muốn nghe cô giải thích, dù chỉ là một câu.
Một Lí Tử Duệ như thế này khiến cho trái tim cô càng cảm thấy lo lắng.
Bố Tử Duệ hình như đã được con trai thông báo qua tình hình, vừa nhìn thấy Hi Hiểu, ông đã cuống quýt hỏi han, vừa hỏi han con dâu vừa quở trách con trai: -Anh thật là, đi với vợ mà lại để vợ xảy ra chuyện như vậy à?
Một câu “vợ”, hai câu “vợ” khiến cho Hi Hiểu cảm thấy vô cùng khó xử. Cô nói vài câu qua loa với bố Tử Duệ rồi đi thẳng về phòng, đương nhiên là phòng ngủ của Lí Tử Duệ.
Chỉ cần còn một ngày có người ngoài thì hai người vẫn còn phải đóng vai vợ chồng với nhau.
Thu mình trong chăn ấm, một lát sau, Hi Hiểu cảm thấy cái giường rơi rung lên. Lí Tử Duệ đã nằm xuống giường bên cạnh cô. Mặc dù vừa được thở ô xi nhưng Hi Hiểu hít thở vẫn còn rất khó khăn, hơi thở vẫn còn rất nặng nề. Hồi lâu sau, bên tai tôi vang lên tiếng cười nhạt: -Nhan Hi Hiểu, cô có muốn biết giờ tôi đang nghĩ gì không?
-Mấy hôm nay tôi đều nghĩ, Nhan Hi Hiểu này, có phải cô đã cố tình sắp xếp vở kịch này không?- Tử Duệ dừng lại một chút, mặc dù anh đã cố tình hạ thấp giọng nhưng những câu nói của anh chẳng khác gì những mũi dao đâm vào tim Hi Hiểu: -Theo như tháng tuổi của cái thai trong bụng cô thì có lẽ khi chúng ta quyết định kí hợp đồng hôn nhân với nhau, cô đã sớm biết chuyện mình có thai…
-Mà theo nguyên tắc của thành phố J này, việc nhập hộ khẩu của những khách hàng mua nhà tối đa chỉ được sử dụng cho ba người. Nếu như là vậy, con của cô đương nhiên cũng được nhập hộ khẩu vào đây…- Lí Tử Duệ bật cười thành tiếng: -Như vậy thì chẳng khó để giải thích vì sao lúc đó cô lại thuận tình hợp tác với tôi. Cho dù hộ khẩu có quan trọng đến đây thì rất nhiều phụ nữ sẽ nghĩ rằng việc làm này chẳng khác gì là một sự sỉ nhục. Nhưng mà cô, lại đồng ý với đề nghị này, còn đòi sẽ trả nhiều tiền hơn.
-Nhan Hi Hiểu, giờ nghĩ lại lúc đó, tôi còn nghĩ rằng bản thân mình là một thằng tồi, đã hại cô…vì vậy sau khi kí hợp đồng, tôi đã sửa đổi lại một vài điều. Tôi luôn tự kiểm điểm bản thân, xin lỗi và đền bù cho cô. Tôi nghĩ phụ nữ thường yếu mềm, hơn nữa cái chủ ý này là do tôi nghĩ ra, cho dù thế nào cũng có chút bất công cho cô. Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy tôi thật quá ngây thơ!
-Đến ngày hôm nay tôi mới hiểu ra rằng, hóa ra tôi luôn là kẻ “múa rìu qua mắt thợ”. Tôi giống hệt một thằng ngốc khoa chân múa tay trước mặt cô, tôi là kẻ bị lừa đến chết đi sống lại mà vẫn một lòng một dạ thương tiếc cho đối phương. Uổng phí cho tôi một đời giỏi quan sát, thật không ngờ lại bại trận….
Anh còn chưa kịp nói hết thì giọng nói lạnh lùng của Hi Hiểu đã vang lên: -Lí Tử Duệ, anh nói hết chưa?
-Nếu như chưa nói hết thì mời anh ra ngoài nói tiếp. Còn nếu nói hết rồi thì phiền anh ngủ đi!- Hi Hiểu đưa tay ra tắt phụt đèn ngủ trên đầu giường: -Ngủ ngon!
Lí Tử Duệ còn chưa kịp phản ứng gì thì cả gian phòng đã chìm trong bóng tối. Anh khẽ lật chăn ra rồi nằm phịch xuống giường, tức đến mức không nói ra lời.
Cùng với hành động của Lí Tử Duệ là những giọt nước mắt đang đua nhau tuôn rơi của Hi Hiểu. Trong bóng đêm lạnh lùng, cô cắn chặt cái chăn để không khóc nấc lên thành tiếng.
Dường như, chỉ cần để cho tiếng khóc vang lên…thì đó sẽ là con đường cụt thê lương nhất dành cho cô.
Bởi vì bố của Tử Duệ vẫn còn ở đây nên cho dù thế nào hai người vẫn phải đóng giả như không hề có bất kì chuyện gì xảy ra. Nhan Hi Hiểu vẫn đóng vai là một người dâu con hiếu thuận như bình thường, cô vừa ốp trứng gà vừa nghĩ: cùng lắm thì cứ coi như đây là một hành động nhằm xây dựng nghề nghiệp cho bản thân. Dù sao thì hôm qua Lí Tử Duệ chồng cô đã gán cho cô một tội danh quá nghiêm trọng.
Mọi người đều nói phụ nữ thường dùng tình cảm để phân tích vấn đề còn đàn ông thì thường dùng lí trí để xử lí vấn đề. Nhan Hi Hiểu cười cay đắng, trong bụng thầm nhủ điều này thật chuẩn xác. Bản định tội của Lí Tử Duệ đêm qua rất dài, lại vô cùng lô gic, tư duy mạch lạc, không chỉ phân tích được những dự tính ban đâu của cô mà còn giúp cô thoát khỏi tội danh tham lam vật chất mà trước nay cô vẫn tự gán ghép ình.Cô vốn nghĩ rằng mình vì vật chất mà mang cuộc hôn nhân đầu của mình ra làm vật trao đổi là một hành vi vô cùng thiếu đạo đức và trách nhiệm. Nhưng qua những lời kết tội của Lí Tử Duệ, cô lại cảm thấy khâm phục bản thân mình vì cái đầu có khả năng dự đoán trước tương lai.
Anh không biết rằng, nếu như Hi Hiểu có được khả năng đoán trước tương lai như vậy, cô tuyệt đối sẽ không cùng anh đi con đường này.
Lúc chuẩn bị đi làm, không biết bố và Lí Tử Duệ đã nói những gì mà Nhan Hi Hiểu lại nghe thấy một trận cãi vã ở trong phòng ngủ. Cô cầm túi rồi đi thẳng xuống dưới lầu đợi Lí Tử Duệ. Một lúc lâu sau, Lí Tử Duệ mới đi ra, mặt mày sầm sì, đôi môi mím chặt, lầm lì bước đi không nói nửa lời.
Lại là sự im lặng suốt cả đoạn đường, cho đến khi đến
công ty, hai người mới đóng giả thân mật như thường ngày.
Chắc là bởi vì nhìn thấy sắc mặt của Hi Hiểu không được tốt lắm nên có rất nhiều người đã hỏi dò Hi Hiểu về chuyện tối qua. Cô đáp qua loa vài câu rồi quay người đi thẳng lên phòng của Tôn Bồi Đông: -Tổng giám đốc, tôi đến hồi báo một chút tình hình tối qua!
Tôn Bồi Đông xua tay, mặt cười rạng rỡ như hoa: -Ban nãy bên Gia Thái có gọi điện sang, nói là hai vợ chồng cô thể hiện rất tốt!
-Gia Thái gọi điện thoại đến rồi ạ?- Hi Hiểu ngạc nhiên: -Họ nói gì thế ạ?
Nghĩ kĩ lại thì suốt cả tối qua, mặc dù cũng có vài chuyện không như ý nhưng xét cả quá trình thì chẳng có vấn đề gì quan trọng cả. Thế nên bên đối tác đâu nhất thiết phải gọi điện thông báo vấn đề này?
-Chẳng nói gì cả, chỉ nói là tổng giám đốc Kiều rất hài lòng về cô. Cô ấy lại đang phụ trách về mảng này nên quyết định sẽ giao toàn bộ quyền đại diện cho Gia Thái cho cô!- nụ cười của Tôn Bồi Đông vẫn tươi rói: -Thật không ngờ, Nhan Hi Hiểu, cô chính là vị thần may mắn của công ty chúng ta!
-Thế ngài đã đồng ý chưa ạ?
-Đương nhiên là phải đồng ý rồi!- Tôn Bồi Đông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, đây rõ ràng là một chuyện đương nhiên, đâu cần thiết phải hỏi lại: -Đây là chuyện đáng mừng mà! Tôi hi vọng cô ta sẽ kí một bản giao ước với chúng ta, đề ra kì hạn trên hình thức hợp đồng, nắm chắc trong tay con mồi béo bở này. Cô cũng biết là Gia Thái một năm có thể mang lại cho công ty ta hơn 40% lợi nhuận đấy!
-Nhưng mà tôi không đồng ý!- Nhan Hi Hiểu mím chặt môi, ánh mắt kiên quyết. Cô bước lên trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Tôn Bồi Đông: -Tổng giám đốc, tôi sẽ không nhận quyền đại diện cho Gia Thái đâu!
-Cô….
-Tôi không chỉ không nhận việc đại diện cho Gia Thái mà sau này tôi cũng không ở lại Trụ Dương nữa!- Nhan Hi Hiểu dừng lại một lát rồi mới chậm rãi nói tiếp: -Tổng giám đốc, tôi muốn từ chức!
-Nhan Hi Hiểu!- mắt Tôn Bồi Đông mở to kinh ngạc: -Cô lại đùa đấy à?
-Tôi không đùa!- khóe môi Hi Hiểu khẽ nhếch lên: -Chắc là ông cũng biết tôi đã có thai rồi! Hơn nữa, tối qua vì uống rượu nên tôi đã phải đến bệnh viện cấp cứu! Bác sĩ có dặn là nếu như còn lao lực như thế này nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề!
-Tôi vốn định xin nghỉ đẻ sớm, nhưng Trụ Dương chúng ta không có quy định này….- Hi Hiểu khẽ cười: -Còn nhớ trước đây chị Trần ở phòng thiết kế có thai, mới được có hai tháng chứ đã lâu như tôi bây giờ đâu, ngài đã lấy lí do là làm việc không hiệu quả để cho chị ấy nghỉ việc. Tôi không muốn lại một lần nữa nhận được lệnh cho nghỉ việc của bộ phận nhân sự. Chính vì thế tôi nghĩ mình nên đi trước một bước!
Những lời nói này của Hi Hiểu khiến cho Tôn Bồi Đông cứng lưỡi: -Nhan Hi Hiểu, cô nói thế là ý gì? Cô mới đi làm lại được có mấy ngày, thế mà cô lại xin nghỉ việc một cách vô trách nhiệm như vậy hả?
-Nhưng tôi không muốn mất đứa con này bởi vì công việc, trách nhiệm này ai sẽ gánh vác đây?- Hi Hiểu thở dài: -Tổng giám đốc, xin ngài chớ lo lắng, về chuyện của Gia Thái xưa nay vẫn là do chồng tôi phụ trách. Lần này chúng ta đã bàn bạc tương đối tốt với bên đối tác, tôi vừa gọi điện thoại nói rõ với họ rồi, Gia Thái sẽ không bỏ quan hệ hợp tác với chúng ta đâu.
-Nếu như tổng giám đốc không chê, sau này đề án bên Gia Thái có gì không phù hợp, tôi có thể hỗ trợ không điều kiện, chỉ có điều….- cô khẽ nhếch môi: -Hiện giờ tôi sức khỏe hơi kém, thực sự không thể đảm đương được trọng trách này. Vì vậy đành phải phụ sự kì vọng của ngài rồi!
Tôn Bồi Đông nhìn Hi Hiểu, lông mày vẫn nhíu chặt lại. Khoảng một phút sau ông mới lên tiếng: -Lần này cô đã quyết tâm rồi?
-Vâng ạ!
-Giờ cô có thai mấy tháng rồi?
-Năm tháng ạ!
-Ok! Tôi cho cô nghỉ đẻ một năm….- dường như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, Tôn Bồi Đông thở nặng nhọc: -Nhan Hi Hiểu, vì tôi coi cô là trụ cột của công ty nên mới phá lệ như vậy đấy. Một năm sau, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cô ở công ty này!
Hi Hiểu không ngờ Tôn Bồi Đông lại rộng lượng và thoải mái đến vậy. Hồi lâu sau cô mới định thần lại, khẽ nhoẻn miệng cười: -Vâng ạ!- cô chủ động đưa tay ra trước mặt Tôn Bồi Đông: -Tổng giám đốc, vậy hẹn ngài sang năm!
Có thể khiến cho Tôn Bồi Đông đưa ra một quyết định như thế này thật chẳng phải dễ dàng gì. Hi Hiểu tươi cười trở lại bàn làm việc, cảm thấy mọi chuyện đúng là do tạo hóa sắp đặt. Chỉ hai tháng trước cô còn bị Trụ Dương đá ra khỏi cửa, thế mà chỉ chớp mắt, cô lại trở thành một nhân tài mà công ty vô cùng trân trọng.
Thậm chí cô còn chưa đi thì đã có người ở bộ phận nhân sự mang bản hợp đồng đã chuẩn bị sang cho cô: -Cô Nhan, cô xem xem có vấn đề gì không, nếu không thì mời cô kí vào đây!
Hi Hiểu xem qua một lượt nội dung, đa phần là các điều khoản mang tính công thức của công ty chứ thực chất chẳng có mấy nội dung thực tế. Cô cầm bút kí luôn lên bản hợp đồng. Cô Lâm Nhiên tọc mạch chờ cho nhân viên bộ phận nhân sự đi ra rồi mới ngoảnh đầu sang hỏi: -Chị Nhan ơi, lại được thăng chức rồi à?
-Ừm, đúng vậy!
-Vậy thì chúc mừng chị nhé!- cái loa của Lâm Nhiên đột nhiên cất cao giọng: -Trưởng phòng Nhan, lần này chắc là được thăng lên chức giám đốc rồi hả? Phải mời mọi người đi ăn mừng đấy nhé!
Vừa dứt lời thì tiếng hò reo ở bộ phận kế hoạch vang lên ầm ĩ. Hi Hiểu nhướn mày: -Thăng chức thì có gì khó đâu? Các người muốn thăng chức cũng rất EASY mà!
-Hả?
-Chỉ cần làm thủ tục thôi việc, được thông qua là OK liền!- Hi Hiểu bật cười: -Thưa các đồng chí, như vậy các vị sẽ được thăng lên chức vụ vĩ đại nhất trong lịch sử: người phụ nữ của gia đình!
-Cô từ chức à?- mọi người há hốc mồm kinh ngạc: -Nhan Hi Hiểu, sao cô lại từ chức?
-Đúng đấy…
-Một công việc tốt như vậy sao lại nói nghỉ là nghỉ chứ? giờ cô vừa được tăng lương, vừa được thăng chức, sao cô lại từ chức chứ?
-Ừm…à, tôi…- Hi Hiểu chậm rãi thu dọn bàn làm việc, đang định nói lời từ biệt với các đồng nghiệp thì chợt thấy cánh tay mình bị ai đó kéo đi, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là đôi mắt đen láy của Lí Tử Duệ: -Nhan Hi Hiểu, cô từ chức sao không nói với tôi?
-Tại sao phải nói với anh chứ?- gạt tay anh ra, Hi Hiểu lạnh lùng: -Từ chức là quyết định của cá nhân tôi, đâu có chịu sự chi phối của giám đốc thị trường như anh?
-Nhưng trên hợp đồng có nói rõ nếu như có quyết định trọng đại thì phải cùng đối phương bàn bạc rồi mới đưa ra….
-Đó là chỉ những chuyện có liên quan đến tình cảm chứ không có liên quan đến sự nghiệp…- Nhan Hi Hiểu cắn chặt môi, ánh mắt lạnh lùng: -Còn nữa Lí Tử Duệ, ở đây là công ty, anh không sợ người khác biết chuyện chúng ta à?
-Nhan Hi Hiểu, cô đừng trêu tức tôi!
-Tối qua anh đã định cho tôi một tội danh to đùng như vậy, tôi nghĩ kĩ thấy tội lỗi của mình thật không thể tha thứ…- khóe môi Hi Hiểu nhếch lên: -Lí Tử Duệ, chẳng phải anh nói con người trên đời này đều rất tinh mắt hay sao? Vậy thì cứ để họ mở to mắt mà tìm hiểu. Nhan Hi Hiểu tôi đã đi đến nước này, không đương đầu được nhưng cũng không đến mức không thể trốn được.
-Cô….
-Nếu như anh lo sau khi tôi ra đi, chuyện của Gia Thái sẽ thuộc về ai, vậy thì anh cứ yên tâm đi! Cái đề án của Gia Thái sẽ không chạy mất đâu mà sợ. Tôi sẽ nói với Kiều Việt, cũng sẽ nói với Lục Kỳ Thần…- Nhan Hi Hiểu lạnh lùng hừ giọng: -Vì vậy, Lí Tử Duệ, hi vọng anh có thể vui vẻ làm việc ở Trụ Dương này! Tôi sẽ không…vì anh…mà mất mặt nữa đâu!
Hi Hiểu đã dùng hai từ “mất mặt” để “báo đáp” lại buổi định tối hào hùng ngày hôm qua của Lí Tử Duệ. Nhìn thấy Hi Hiểu lao nhanh ra khỏi phòng làm việc, Lí Tử Duệ tức tối đấm rầm một cái vào tường. Anh không sao hiểu rỗi, tại sao rõ ràng là bản thân mình phải chịu ấm ức, bản thân gặp phải hoàn cảnh bế tắc, vậy mà vẫn còn bị người ta quở trách?
Lẽ nào cô ấy từ chức là bởi vì anh? Trong đầu Lí Tử Duệ hiện ra đôi mắt long lanh của Hi Hiểu, đôi mắt ấy đang phát ra những tia nhìn ngang ngạnh. Đã giành lấy đề án bên Gia Thái, đã đuổi cổ được Nhạc Đồng…Nhan Hi Hiểu đã tạo ra một môi trường cực kì “an toàn”…dành cho anh.
Cô làm việc này hoàn toàn vô tư. Lí Tử Duệ cười chua xót, chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc. Anh lặng lẽ đứng từ xa quan sát người phụ nữ đang làm các thủ tục bàn giao công việc, đôi mắt của cô dường như vẫn còn vết tích của những giọt nước mắt đã khóc đêm qua. Nghĩ đến việc sau này không còn được làm chung trong một công ty với cô nữa, Lí Tử Duệ lại cảm thấy tâm trạng rối bời. Anh thở dài một tiếng rồi lặng lẽ trở vào phòng làm việc.
Anh vốn tưởng Hi Hiểu làm đơn thôi việc đã đủ tuyệt tình lắm rồi, nào ngờ phía sau vẫn còn có chuyện đang chờ đợi anh.
Buổi tối Tử Duệ phải tiếp khách nên hơn tám giờ anh mới về đến nhà. Vừa mở cửa ra đã thấy Hi Hiểu đang chổng mông thu dọn đồ đạc, bên cạnh là ông bố ngốc nghếch của mình đang nghệt mặt ra, không biết phải làm gì để ngăn con dâu lại. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Tử Duệ linh cảm có chuyện gì đó không lành. Chẳng nhẽ Hi Hiểu định đuổi bố anh về quê?
-Sao thế?- giọng điệu Tử Duệ có vẻ không vui: -Cô định làm cái gì thế hả?Định chuyển nhà à?
Hi Hiểu ngẩng đầu liếc anh rồi tiếp tục thu dọn: -Tôi định về nhà ngoại dưỡng thai.
Lí Tử Duệ nghe xong liền kéo cánh tay cô, gắt lên: Nhan Hi Hiểu, sao cô cứ bày hết trò này đến trò khác thế hả?
-Tôi đâu có…- Nhan Hi Hiểu vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Tử Duệ, nào ngờ anh càng siết chặt tay hơn: -Lí Tử Duệ, anh bỏ tay ra!
Bố Tử Duệ đứng bên cạnh thấy thái độ của cả hai có vẻ không bình thường, lại bắt đầu cãi vã liền lên tiếng bảo vệ con dâu: Tử Duệ, có gì con từ từ mà nói!
-Nó đang có bầu, con chớ có động chân động tay như vậy!- bố Tử Duệ định gỡ tay con trai ra, nào ngờ những điều ông nói lại chạm vào đại kị của cả hai người. Vừa nhắc đến cái thai trong bụng, Lí Tử Duệ càng mạnh tay hơn, anh lôi xềnh xệch Hi Hiểu vào phòng: -Bố, đây là chuyện riêng của chúng con! Bố để con với Hi Hiểu nói chuyện riêng một lát!
-Rốt cuộc cô làm sao?- Lí Tử Duệ đóng chặt cửa lại, cố gắng hạ thấp giọng: -Sáng nay không bàn bạc trước với tôi đã tự ý xin thôi việc, tối đến lại định chuyển về nhà mẹ đẻ ở. Nhan Hi Hiểu, rốt cuộc tôi phải làm sao để phối hợp với cô đây?
-Lí Tử Duệ, tôi biết tôi sai rồi, nhưng sai thì cũng sai rồi, tôi đang cố để bù đắp lỗi lầm của mình- không hề xúc động như ban sáng, Hi Hiểu lúc này đã trở nên bình tĩnh: -Anh nói đúng, chẳng may có ai đó mang chuyện cái thai ra nói sẽ chỉ khiến cho anh mất mặt. Vì vậy tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ trốn tránh chuyện này.
Cô cười nhạt: -Dù gì thì về nhà ngoại dưỡng thai cũng là chuyện bình thường mà!
Lí Tử Duệ bất giác cảm thấy vô cùng hoang mang: -Cô thật sự là vì tôi sao?
Hi Hiểu ngẩng đầu: -Lí Tử Duệ, anh nói xem, chuyện đến nước này, tôi còn có thể là vì ai?
Cô không nói tiếp nữa, bởi vì cô nhìn thấy có một cái bóng đen ở bên cửa sổ. Không cần đoán cô cũng biết đó chính là bố của Tử Duệ đang muốn nghe lén cuộc đối thoại của họ.
-Tử Duệ, tôi đã nói chuyện xong với tổng giám đốc Diêu rồi, chiều nay tôi cũng đã gọi điện cho bên Gia Thái rồi, nói là tôi chủ động từ chức, chẳng có liên quan gì đến ai hết, bảo họ giao toàn bộ công việc cho anh. Còn về phía Lục Kỳ Thần, nếu như có cơ hội nói chuyện với anh ấy, tôi sẽ bảo anh ấy chớ lo chuyện bao đồng nữa!
-Đứa bé ngày một lớn, áp lực của chúng ta cùng ngày càng lớn. Vì vậy Lí Tử Duệ này, chi bằng hãy nhân lúc tôi còn linh hoạt, quay về nhà ngoại sống một thời gian. Hi vọng sau này lúc chúng ta gặp lại nhau, sự nghiệp của anh đã sáng sủa hơn.Không còn Nhạc Đồng ngáng đường nữa, anh chắc chắn sẽ như cá gặp nước!
Nói xong câu này, cô khẽ ngoảnh đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cái bóng đen đang dần biến mất trên cửa sổ, bờ môi khẽ nở nụ cười chua xót. Cô quay người bỏ đi.
Tay cô vừa chạm vào nắm cửa thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trầm đục: -Hi Hiểu, khoan đã!- cô nghe thấy tiếng anh hít một hơi thật sâu, giọng nói chợt nghẹn ngào: -Hi Hiểu, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi!
-Cô…đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé này chưa?
Hi Hiểu sững người, nhớ lại những sóng gió trước đây, cô khẽ cười: -Đã từng nghĩ đến, nhưng về sau bắt buộc phải sinh nó ra?
-Là vì ai?
-Lí Tử Duệ, anh nói rằng chỉ hỏi một câu thôi mà?
-Là vì ai?- lông mày anh nhíu chặt lại, dường như câu hỏi này mang tính quyết định sinh tử đối với anh. Anh sốt ruột truy hỏi: -Là vì anh ta ư?
Khoảnh khắc từ “anh ta” vừa được cất lên, anh thấy bờ vai cô thoáng run lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều trở lại tĩnh lặng như làn nước.
-Không, là vì bản thân tôi!- một tiếng “kẹt” vang lên, Hi Hiểu đã đẩy cửa bước ra ngoài, miệng cô vẫn lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe: – Vì chính bản thân tôi thôi!
Nhan Hi Hiểu ra đi không thành, không phải là vì ai khác, mà chính là bởi vì người cha thuần phác của Lí Tử Duệ. Vốn dĩ là cuối tuần nên hai người định ngủ thêm một lúc nữa. Nhưng mới sáng sớm đã bị tiếng lục đục trong phòng khách làm tỉnh giấc. Lí Tử Duệ nhìn thấy bố mình đang sắp xếp hành lí ở trong phòng khách liền vội vàng hỏi: -Bố, có chuyện gì thế?
-Tối qua Hi Hiểu đòi đi, hôm nay bố lại thu dọn hành lí…- Lí Tử Duệ đột nhiên cảm thấy bực bội: -Hai người có phải chán ngấy nơi này rồi nên mới rủ nhau đi hết hay không?
Thấy con trai tự dưng nổi cáu, bố Tử Duệ có hơi bối rối. Nhìn thấy bóng Hi Hiểu phía sau Tử Duệ, ông mới ngại ngùng nói: -Bố ở đây lâu thế rồi, cũng nên quay về rồi!
-Lần này bố đến đây chẳng phải là vì nhà của chú hai đang sửa hay sao? Giờ mới được có mấy ngày thôi mà, chắc chắn là còn chưa sửa xong đâu!- Lí Tử Duệ chán nản vò đầu: -Bố à, giờ đã đủ phức tạp rồi, bố đừng có lửa đổ thêm dầu nữa có được không?
-Con nói cái gì thế hả?- bố Lí Tử Duệ trợn mắt quát anh rồi quay sang mỉm cười với Hi Hiểu:- Hi Hiểu, sao con không đi ngủ thêm một lát nữa? Nhưng mà cả hai đứa đều tỉnh rồi cũng tốt…- ông lão chỉ tay vào các món ăn trên bàn ăn: -Vừa hay kịp ăn xong bữa sáng.
Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của bố Tử Duệ, Hi Hiểu chợt cảm thấy có gì đó không bình thường: -Bố…- cô đến bên cạnh kéo tay ông: -Bố không phải vì con đòi về nhà ngoại nên mới quyết định ra đi đấy chứ?
-Không phải, không phải đâu, sao có thể chứ?- thái độ của ông cuống quýt thấy rõ. Ông hoang mang xua tay, nụ cười như đông cứng lại: -Con nghĩ ngợi nhiều như vậy làm cái gì, chẳng qua là ở đây lâu quá thấy bí bức, thế nên bố mới muốn về!
Hi Hiểu không phải là con ngốc. Cho dù ông có nói gì cô cũng có thể nhìn ra được, chuyện này rõ ràng là có liên quan đến cô. Cô khóc dở mếu dở: -Bố, bố đừng để ý con làm gì. Con đã lâu lắm rồi không về qua nhà nên…
-Bố ơi, Hi Hiểu không có ý đó đâu!
-Bố thật sự không phải là vì chuyện đó mà!- ông lão càng nói mặt càng đỏ tợn. Ông xách cái túi lên, bất chấp sự can ngăn của hai người, một mực lao ra cửa: -Kiểu gì thì kiểu nhất định hôm nay bố phải về!
-Bố…- Lí Tử Duệ kéo tay ông lão lại: -Chẳng phải bố nói là cái nhà cũ của chúng ta đã bị ủy ban đẩy đổ rồi sao? Nhà chú hai lại chưa sửa xong, bố về quê biết ở đâu?
-Thiếu gì chỗ cho ông già này ở chứ…- bố Tử Duệ vẫn kiên quyết đi: -Nhưng mà Hi Hiểu này, con đừng về thành phố C, bố nghe nói phụ nữ mang thai mà ngồi xe nhiều dễ gây động thai đấy!
-Bố, con thực sự không phải vì bố mà làm vậy đâu!- Hi Hiểu hốt hoảng: -Bố hỏi Tử Duệ mà xem, con chỉ là muốn về nhà ngoại nghỉ ngơi ít ngày thôi mà!
Chuyện gia đình có một đặc điểm là càng giải thích càng rối rắm. Một người xưa nay luôn giỏi giang trong vấn đề văn chương nay đột nhiên cảm thấy cho dù mình có giải thích như thế nào đi chăng nữa dường như cũng không làm sáng tỏ được vấn đề. Cô nhìn sang Lí Tử Duệ, hi vọng anh giúp cô nói đỡ vài câu, dù sao thì con trai thuyết phục vẫn dễ hơn con dâu mà.
Nhưng mà Tử Duệ chỉ đứng im lìm, môi mím chặt không nói nửa lời.
Mãi một lúc lâu sau anh mới nói ra một câu: -Bố, con đưa bố chút tiền…- anh quay về phòng mang ví tiền ra: -Bố đợi con một chút, con mặc quần áo xong sẽ ra ngân hàng!
Hi Hiểu há hốc mồm kinh ngạc, nhìn theo cai bóng của anh đi vào trong phòng. Mặc kệ Lí Tử Duệ đang thay quần áo, cô kéo cánh tay anh, sốt ruột nói: -Anh bảo bố đi đâu? Tôi không có ý đó mà?
Anh nhìn cô, bình thản đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo: -Tôi biết!
-Anh biết sao còn không giải thích giúp tôi? Sao còn để bố đi?- Hi Hiểu thật không hiểu được anh đang nghĩ gì, cô liền cao giọng: -Lí Tử Duệ, anh thật là….
-Thật là làm sao?- anh hằn giọng: -Thích đi thì đi, ông ấy đi rồi, cô cũng đi. Như vậy chẳng phải càng tốt sao?
Dứt lời, anh cầm ví tiền, sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Tử Duệ quay về đã là giữa trưa rồi. Vừa vào đến phòng khách, Tử Duệ đã nhìn thấy Hi Hiểu ngồi như một pho tượng trên ghế sô pha. Vừa nhìn thấy anh về cô lập tức lao đến, đôi mắt ảm đạm như người mất hồn: -Anh thật sự để bố đi rồi sao?
-Không phải là thật thì là giả chắc?- Lí Tử Duệ mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha: -Sao? Có cần phải tiễn cô nữa không?
Nói rồi anh liền vỗ vỗ lên đầu: Ấy quên mất rồi, hai người vốn dĩ có thể ngồi cùng một chuyến xe mà!
Hi Hiểu chẳng còn đầu óc nào mà để ý đến những lời châm chọc của anh lúc này, trong đầu cô hiện giờ chỉ có hình ảnh của ông cụ trước lúc đi. Mặc dù cô không hề có ý đuổi ông đi nhưng giờ nghĩ lại, hình như đây chính là cái họa do cô gây ra. Cho dù không phải là một người con dâu hiếu thuận nhưng cũng không thể trở thành một đứa con dâu xấu xa. Nghĩ đến đây, cô vô cùng hối hận, miệng lẩm bẩm: -Thực sự xin lỗi, tôi quả thực không có ý đó!
Chuông điện thoại đột ngột đổ chuông, Nhan Hi Hiểu chộp lấy cái điện thoại, thật không ngờ người gọi chính là bố của Tử Duệ.
Lôi thôi một hồi, ý của bố Tử Duệ là Hi Hiểu không được đi đâu cả.Chuyện đã đến nước này rồi, Hi Hiểu không thể nào từ chối được, chỉ có thể tiêp tục giải thích vài câu rồi vội vàng cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên thấy Lí Tử Duệ đang chớp chớp mắt nhìn cô, đôi môi hơi cong lên: -Sao, còn đi không?
-Không đi nữa!- Nhan Hi Hiểu cúi đầu khẽ đáp: -Bố không cho tôi đi!
Lí Tử Duệ cười nhạt: -Nếu như cô một mực muốn đi thì mặc kệ ông ấy! Nếu như cô vì tôi mới quay về thành phố C, vậy thì không cần phải đi!
Hi Hiểu sững người nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói cái gì, chỉ biết gật đầu đáp: Ừ.
Nhìn thấy cô gật đầu, Lí Tử Duệ liền quay người đi vào phòng ngủ: -Thực ra bố tôi đi rồi cũng tốt, tôi cảm thấy với tình trạng hiện nay của chúng ta, sau này sẽ càng phức tạp hơn. Hơn nữa hai người cứ phải ngủ chung một giường cũng chẳng phải là một ý kiến hay.
-Ừ..- thực ra Hi Hiểu lúc cân nhắc quay về thành phố C cũng là vì lí do này. Mặc dù hai người có thỏa thuận từ trước, thế nhưng chuyện tình cảm trước nay thường không giải quyết dựa trên hợp đồng. Mặc dù hiện giờ cô chẳng phải là một người phụ nữ bình thường, cho dù không gặp anh thì đứa con trong bụng cũng không cho phép cô làm việc gì đi quá giới hạn. Nhưng Lí Tử Duệ thì khác, đàn ông 30 tuổi đầu, đang ở cái độ tuổi xuân xanh….
Điều khiến cho anh luôn duy trì thái độ rất quân tử của mình, Hi Hiểu nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có hai nguyên nhân này: Thứ nhất. Anh có vấn đề về sinh lí, hoặc cũng có thể là do tổn thương với người bạn gái cũ nên đã lãnh cảm với vấn đề này. Thứ hai, anh ghét cô đến cùng cực, vì vậy mới chẳng có chút hứng thú nào với cô cả. Trong khi cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì hơi thở của anh đã trở nên đều đều. Nếu như cố gắng đưa ra thêm một cái nguyên nhân thứ ba nữa thì có lẽ, đó là khả năng kiềm chế của anh quá mạnh, đối mặt với một người như hoa như ngọc như vậy hết ngày này qua ngày khác mà anh vẫn bình thản duy trì phong độ của mình.
Thế nhưng Hi Hiểu là người biết “tự lượng sức mình”. Cô biết nguyên nhân thứ nhất và thứ ba gần như khó có tính khả thi, chỉ có điều thứ hai có lẽ mới là nguyên nhân giúp cho cô được “an toàn” từ đó đến giờ.
Cô trước nay không bao giờ tin vào câu “đàn ông không dùng nửa thân dưới để suy nghĩ”, nghe có vẻ là chân lí nhưng thật là lại có phần hơi phiến diện. Về ham muốn của đàn ông, có lẽ cần phải xem xét mục tiêu của ham muốn mới chính xác được. Nếu như người phụ nữ ấy là một cô gái xấu ma chê quỷ hờn, chẳng khác gì một con quái vật, cô không tin là “thằng nhỏ” của đàn ông lại có thể ngóc đầu lên được.
Nói trắng ra là, chẳng phải thằng đàn ông nào cũng có dũng khí đem lòng yêu Thị Nở.
Thế nhưng trong lòng Hi Hiểu lại thầm mong nguyên nhân chính là đáp án thứ ba. Cô nhủ thầm có lẽ lâu quá rồi không có đàn ông nên cô mới có ảo tưởng, cho nên mới hi vọng, mới gửi gắm thiện cảm vào người đàn ông không nên gửi gắm nhất này.
Mặc dù đây chỉ là một ảo tượng không thể tồn tại.
Ngày tháng trôi qua, cùng với cái bụng ngày càng to lên của Hi Hiểu là sự khó xử và bối rối của Lí Tử Duệ. Hai người họ không còn có thể hòa thuận như trước đây được nữa, thậm chí cả ngày chẳng ai nói với ai một câu. Hi Hiểu thận trọng giữ đúng vai trò “người phụ nữ của gia đình” của mình, sáng chuẩn bị thức ăn sáng rồi tiễn Lí Tử Duệ đi, tối làm cơm chờ anh quay về.
Ngoài những việc đó ra, cuộc sống của hai người dường như chẳng có điểm gì giao nhau.
Hi Hiểu cứ nghĩ rằng cuộc sống của cô cứ thế này trôi qua cho đến khi hết hạn hợp đồng là ba năm nếu như không có một cú điện thoại của người làm ở ủy ban quản lí dân số gọi đến.
Người đó hỏi Hi Hiểu: -Cô Lí, nghe nói cô có thai rồi hả? Vậy thì xin hỏi cô đã làm giấy phép sinh nở chưa?
Hi Hiểu ngơ ngác: -Giấy phép sinh nở á?
Người quản lí dân số đó sốt ruột giải thích cho cô hiểu đó là chính sách kế hoạch hóa gia đình phổ biến trên cả nước. Hóa ra khi kết hôn đã phải làm một giấy chứng minh là kết hôn lần đầu, sau đó đợi đến khi có thai mới tiến hành các mục kiểm tra, sau đó mới được cấp giấy phép cho phép sinh nở. Nếu như không có giấy phép sinh nở thì đứa trẻ ra đời là vi phạm chính sách sinh đẻ và giáo dục của quốc gia, sau này sẽ khó mà giải quyết vấn đề hộ khẩu.
Hi Hiểu không biết rằng lại có nhiều vấn đề rắc rối đến như vậy.
Cô nhăn nhó mặt mày: -Cái này phải làm thế nào ạ?
-Yêu cầu đơn vị của cả hai bên vợ chồng chứng minh là kết hôn lần đầu, sau đó đến ủy ban kế dân số kiểm tra và chứng thực!
-Yêu cầu phải cả vợ lẫn chồng cùng tham gia ạ?- Hi Hiểu ngơ ngác: -Một mình tôi không được sao?
-Nếu như cô cảm thấy tự mình có thể đẻ con được thì mình cô đến cũng không sao!- người quản lí khẽ hừ giọng đáp: -Nhanh nhẹn lên, theo lí mà nói những chuyện này nên làm từ lúc chuẩn bị kết hôn mới phải, các người hiện giờ đang là vi phạm chính sách của nhà nước đấy!
Một câu chính sách, hai câu chính sách khiến cho Hi Hiểu cảm thấy chột dạ. Suốt cả buổi chiều cô cứ quay cuồng với chuyện làm giấy cho phép sinh đẻ. Cả vợ lẫn chồng, như vậy chẳng phải là nói cả cô và Lí Tử Duệ phải cùng làm hay sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, mở tờ giấy đăng kí kết hôn đỏ chói ra, trên đó là khuôn mặt rạng rỡ của hai người, đó chính là anh và cô.
Nhưng mà, một khi làm giấy cho phép sinh đẻ thì có nghĩa Lí Tử Duệ sẽ phải chịu trách nhiệm về đứa bé này. Bắt một người đàn ông làm cha của một đứa bé chẳng có quan hệ máu mủ gì với mình….chỉ nghĩ đến chuyện này thôi Hi Hiểu cũng cảm thấy quá tàn nhẫn.
Hơn nữa, Lí Tử Duệ lại rất để tâm đến vấn đề cốt nhục.
Cô cứ quay cuồng trong những suy nghĩ này, đến nỗi quên mất cả thời gian, cho đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu mới sực nhớ đến chuyện nấu cơm.Cô vội vàng đi vào bếp, luống cuống chuẩn bị cơm nước. Đang thái rau thì đột nhiên cô thấy cánh tay mình bị nắm chặt: -Đừng làm nữa, ra ngoài ăn đi!
Trừ buổi trưa và những hôm phải tiếp khách ra thì Hi Hiểu với Tử Duệ rất ít khi ra ngoài ăn. Lúc trước, khi quan hệ giữa hai người còn tương đối tốt, Lí Tử Duệ thường có thói quen ca ngợi tài nghệ nấu nướng của Hi Hiểu, chỉ cần không gấp gáp về thời gian thì anh thường lôi cô về nhà nấu nướng với lí do ăn ở ngoài không vệ sinh lại tốn tiền. Cũng may mà Hi Hiểu không giống như những cô gái hiện đại, rất ghét việc bếp núc. Nhìn thấy Lí Tử Duệ ăn ngon lành những món ăn do mình nấu, Hi Hiểu ngược lại còn cảm thấy rất vui.
Vì vậy một khi hai người ra ngoài ăn cơm, Hi Hiểu liền cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra.Quả nhiên đúng như cô dự đoán, trong lúc chờ mang món ăn lên, Lí Tử Duệ cau mày nói: -Cô có biết hôm nay ai đã gọi điện cho tôi không?
-Ai?
-Kiều Việt…- anh dốc lọ tương ớt ở bên cạnh vào bát canh đang bốc khói nghi ngút, lông mày nhíu lại: -Chiều nay cô ta gọi điện cho tôi, hỏi tôi đứa bé trong bụng cô là của ai?
“Cạch”…đôi đũa trong tay Hi Hiểu rơi xuống nền nhà, bàn tay cô run run. Lí Tử Duệ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói vẫn rất điềm đạm: -Cô có biết đáp án mà tôi đưa ra là gì không?
-Là gì?
-Tôi nói, là của tôi!- anh đột nhiên hắng giọng: -Tôi nói, đứa con trong bụng cô là của tôi. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Kiều Việt, còn về hợp đồng, đây chẳng phải là vấn đề mà cô ta cần phải quan tâm.
Hi Hiểu bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cái hành động nhỏ này của cô không hề lọt khỏi mắt Lí Tử Duệ. Anh cảm thấy trái tim mình như thắt lại, một cảm giác rất khó nói dâng lên trong lòng: -Cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi?
Hi Hiểu không ngờ Lí Tử Duệ lại quan sát kĩ đến như vậy, cô chỉ ậm ừ trong cổ họng.
-Tại sao?-anh tiếp tục đảo tung bát canh đang bốc khói: -Không muốn cho anh ta biết à?
Hi Hiểu cảm thấy câu hỏi này đang đè chặt lên lồng ngực cô. Cô không thể nào trả lời anh được, chỉ ậm ừ để ứng phó cho qua chuyện.
Lí Tử Duệ đột nhiên bật cười, đôi môi khẽ nhếch lên như đang tự châm chọc: -Nhan Hi Hiểu, cô thật là ích kỉ!
-Sao trước đây tôi không hề phát hiện ra là cô có cái ưu điểm này nhỉ?- anh tiếp tục cười: -Âm thầm sinh con đẻ cái cho đàn ông…Nhan Hi Hiểu, cô chẳng khác gì đức mẹ!
Những lời nói đầy châm chọc như những lưỡi dao cứa vào tim cô, nhưng Hi Hiểu hoàn toàn không có sức để phản kháng. Cô thẫn thờ đảo bát cháo trước mặt, hỏi anh như chẳng mấy để tâm: -Tại sao anh lại giúp tôi?
Thừa nhận một đứa trẻ chẳng có quan hệ máu mủ gì là con của mình, đối với đàn ông mà nói đây chẳng khác gì là một điều sỉ nhục.
-Tôi không cảm thấy đang giúp cô…- Lí Tử Duệ lắc đầu: -Nhan Hi Hiểu, tôi chỉ đang bảo vệ sự tự tôn của mình!- anh dừng lại một lát rồi khẽ nói: -Cô không cảm thấy nếu như nói đó không phải là con của tôi thì tổn thất của cô càng lớn, còn tôi thì càng bị sỉ nhục hay sao?
-Vừa mới kết hôn mà bà xã đã ọc ngay một cái sừng to đùng ở trên đầu…- anh cười nhạt: -Một cuộc sống như vậy quá tàn khốc, tôi không đủ sức chịu đựng!
Mặc dù Nhan Hi Hiểu cảm thấy vô cùng áy náy đối với anh,
nhưng khi nghe thấy anh nói rằng đứa bé trong bụng cô là nỗi sỉ nhục quá lớn đối với anh, cô vẫn không thể chấp nhận được. Hi Hiểu cười chua xót, không nói thêm nửa lời.
Lí Tử Duệ cảm thấy Hi Hiểu hôm nay rất kì lạ. Nếu như là bình thường, chỉ cần anh châm chọc vài câu là cô nhất định sẽ nổi khùng lên và phản kích anh tới tấp. Thế nhưng Hi Hiểu lúc này lại điềm đạm ngồi ăn cơm như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhớ lại bộ dạng như người mất hồn của cô lúc anh vừa mới về đến nhà, Lí Tử Duệ sốt ruột hỏi: -Cô không sao chứ?
-Hả…à…không…- cô cười gượng gạo: -Anh đang nói cái gì ấy nhỉ?
-Tôi chẳng nói gì cả…- nhìn cô hồi lâu, Lí Tử Duệ mới khẽ đáp. Hai người lặng yên ngồi ăn cơm. Đột nhiên anh nhướn mày hỏi: -Hi Hiểu, cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra….không cần lo tôi không gánh vác nổi đâu!
-Hai ngày nay, những chuyện tôi phải trải qua nhiều đủ để tôi phải mất cả đời để tiêu hóa. Vì vậy, có thêm vài kí lô nữa chắc cũng không thành vấn đề…- Lí Tử Duệ nhếch môi: -Nào, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!
Hi Hiểu nhủ thầm sớm muộn gì anh cũng biết chuyện, có lẽ nên nhân cơ hội này nói ra với anh. Nghĩ là làm, cô liền nói: -Lí Tử Duệ, ủy ban quản lí dân số gọi điện đến…nói phải làm giấy phép sinh nở.
-Giấy phép sinh nở?- Lí Tử Duệ ngạc nhiên: -Thì làm đi!
-Một mình tôi không thể làm được…- Hi Hiểu thở dài, chậm rãi nói: -Họ yêu cầu phải cả hai vợ chồng cùng làm.
Lí Tử Duệ vô cùng sửng sốt. Hôm nay đã bị ép buộc phải thừa nhận đứa con của người khác là con của mình, anh đã cố nhịn nhục để nhượng bộ. Thật không ngờ, giờ cô lại đưa ra một yêu cầu hoang đường như vậy cho anh, nếu như làm vậy chẳng khác nào thừa nhận đứa trẻ trên giấy tờ.Chuyện này đã được nâng lên một nấc thang mới.
Lí Tử Duệ im thít không nói, chỉ cúi gắp thức ăn bỏ vào miệng. Anh nhai chậm rãi, nhai một cách bất lực.
Nhìn bộ dạng của Lí Tử Duệ lúc này, Hi Hiểu không dám nói gì thêm. Đúng là một bữa ăn vô vị, hai người duy trì trạng thái im lặng này cho đến khi về nhà. Sau khi lần lượt vệ sinh cá nhân xong, Hi Hiểu đang định vào phòng ngủ thì Lí Tử Duệ cất tiếng gọi: Nhan Hi Hiểu!
-Hả?
-Cô muốn tôi làm thế nào?- anh cúi đầu đứng dựa lưng vào cửa phòng, trên tay vẫn cầm điếu thuốc, vẫn là không hút mà dường như chỉ là để ngắm nghía làn khói mơ hồ bay lên: -Cô nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào?
Cả người anh như chìm trong khói thuốc, phảng phất sự cô đơn và ảm đạm. Hi Hiểu nheo nheo đôi mắt, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy người đàn ông này rơi vào trạng thái như vậy. Hai lần trước, đều là vì Nhiễm Nhược San
Thế mà lần này lại chính là vì bản thân cô. Hi Hiểu cười chua xót: -Thứ tôi muốn anh có đáp ứng không?
-Không dám chắc!
-Tôi muốn anh sẽ cùng tôi đi chứng minh, chứng minh đứa bé là con anh!- cuối cùng thì cô cũng nói ra được câu nói đè nén trong lòng: -Tôi chỉ mong con tôi có được một danh phận, để không bị người đời chê cười!
-Lí Tử Duệ, tôi đã nghĩ rồi, nếu như anh đồng ý làm bố của con tôi trong ba năm, vậy thì căn nhà này tôi không cần nữa. Sau ba năm nữa tôi sẽ trả cho anh!- cô cố gắng nói một cách thật thành khẩn: -Coi như tôi cầu xin anh, ba năm sau chúng ta chia tay, tuyệt đối sẽ không còn dây dưa gì nữa. Tôi sẽ không dùng cuộc hôn nhân này để ép anh phải đưa tiền nuôi dưỡng con tôi, vì vậy anh có thể yên tâm, về tất cả mọi thứ!
-Cái cô cần chỉ là thân phận một người cha hay sao?
-Đúng vậy!- Nhan Hi Hiểu thở gấp, cô căng thẳng nhìn anh, cảm thấy chỉ có anh mới có thể cứu vớt cuộc đời của cô!
-Được!-Rất lâu sau anh mới khó nhọc thốt lên lời: -Ngày mai, tôi sẽ đi lấy chứng nhận cho cô!
Nói rồi anh xoay người định đi về phòng. Hi Hiểu nhìn theo cái bóng của anh, cổ họng như bị tắc nghẹn, chỉ có thể thốt lên hai từ: -Cám ơn!
Lí Tử Duệ ngây người, từ từ ngoảnh đầu lại: -Nhan Hi Hiểu, tôi chỉ vì cô!
Giọng nói của anh nhẹ như hơi thở, như nói cho chính mình nghe. Chẳng mấy chốc anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô. Nhan Hi Hiểu đứng dựa lưng vào cửa, trong lòng rối như tơ vò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...