Mở đầu: Điều thứ 21
Đi làm về, nhìn thấy phòng khách bừa bộn như vừa bị kẻ thù càn quét, Lí Tử Duệ lại nhớ đến những gì Tôn Bồi Đông đã nói.
Cậu ta nói, Lí Tử Duệ, nhìn cái vẻ rất chi là “man” của cậu lúc ở bên ngoài, ai mà ngờ đứng ở trước mặt Nhan Hi Hiểu, cậu lập tức trở thành một anh chồng ngoan ngoãn hết lòng vì vợ ngay được.
Lúc ấy còn gân cổ cãi cho bằng được, nhưng giờ nghĩ lại mới phát hiện những gì Tôn Bồi Đông nói đâu chỉ đúng, nó còn đúng hơn cả chân lí ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Lí Tử Duệ ném bốp chìa khóa xe xuống, hướng về phía phòng ngủ gọi lớn: -Nhan Hi Hiểu!
Hai phút sau, Nhan Hi Hiểu đã xuất hiện trước mặt anh, hình như là cô vừa mới ngủ dậy, đưa tay lên dụi dụi mắt: -Tử Duệ, có chuyện gì thế?
Tiếng gọi “Tử Duệ” nghe sao mà dịu dàng thế, biểu cảm của cô sao mà ngây thơ vô tội thế? Đúng vào lúc trái tim sắt đá của Lí Tử Duệ đang mềm ra thì anh đột nhiên nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của cô. Cơn giận dữ đè nén suốt bao nhiêu lâu nay bùng lên như ngọn lửa: -Nhan Hi Hiểu, cô không thấy phải cho tôi một lời giải thích hay sao? Cô định sinh đứa bé ấy ra thật đấy à?
-Lí Tử Duệ, tôi cứ sinh ra nó đấy! Liên quan gì đến anh chứ?- cô cũng cao giọng.
-Sao lại không có liên quan?- Lí Tử Duệ gào lên: -Tôi với nó có quan hệ cha con trên pháp luật, nhưng tôi không muốn phải nuôi đứa con hoang ấy! Nhan Hi Hiểu, tôi không đồng ý!
Cái từ “con hoang” ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Nhan Hi Hiểu. Lí Tử Duệ chỉ thấy má trái đau rát, mắt nổ đom đóm. Sau khi giáng cho Lí Tử Duệ một bạt tai, Hi Hiểu quay về phòng, lúc đi ra khỏi phòng, tay cô còn cầm theo một túi tài liệu. Khoảnh khắc ấy, Lí Tử Duệ đã hiểu ra tất cả.
Quả nhiên, cô giận dữ ném túi tài liệu ra trước mặt anh: -Lí Tử Duệ, anh nói thật đi, những cái này là do tôi ép anh à?
-Lúc đầu là ai mang bản hợp đồng này ra bảo chúng ta cùng hợp tác? Là ai nói hôn nhân chỉ là cái vỏ bọc, chỉ cần nộp chút tiền là có thể lấy được hộ khẩu thành phố J? Tôi đã thực hiện mong muốn của anh, để anh thuận lợi trở thành một thành viên trong thành phố J này. Đến hôm nay, được nếm trái ngọt rồi anh còn cảm thấy mình thiệt thòi hay sao?
-Lí Tử Duệ, anh có thể nói tôi tham tiền, tham lợi….không sao hết!- cô giận dữ nhìn anh: -Chẳng phải ngay từ đầu anh đã nhìn ra điều này hay sao? Sao đến hôm nay anh lại hối hận? Tôi nói cho anh biết, cái gì cũng có cái giá của nó!
-Hi Hiểu, cô nói xem tôi phải trả giá như thế nào?- đối mặt với cơn giận dữ của cô, Lí Tử Duệ lại trở nên điềm tĩnh, khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong kiêu ngạo. Anh lấy bản hợp đồng trong tập tài liệu ra, đưa ra trước mặt cô: -Cô đã tức giận như vậy thì hãy đưa ra một tội danh cho tôi đi!
Giọng nói lạnh lùng phát ta từ những kẽ răng, Nhan Hi Hiểu chẳng thèm liếc Lí Tử Duệ lấy nửa cái, đưa tay gạt phắt bản hợp đồng trên tay Lí Tử Duệ. Mấy tờ giấy mỏng manh nhẹ nhàng rơi xuống nền đất: -Điều thứ ba, mục thứ bảy: người vô duyên vô cớ xâm phạm vào tình cảm cá nhân của đối phương phải tự ý dọn khỏi nhà. Ba năm sau, tự động từ bỏ 40% tiền nhà.
Lí Tử Duệ lặng lẽ cười chua xót, cô ấy học thuộc nằm lòng đến như vậy, chứng tỏ cô đã căm ghét anh đến thấu xương, nói không chừng cô đã sớm mong đến ngày này từ lâu rồi. Nhớ đến những điều các cụ đã nói, không thể lấy hôn nhân ra làm trò đùa, anh biết rõ điều này, nhưng cuối cùng vẫn phạm sai lầm. Tình cảnh ngày hôm nay có lẽ cũng là một sự trừng phạt dành cho anh.
Anh đi vào phòng ngủ, lấy va li trong tủ ra, ném vào mấy bộ quần áo với đồ dùng cá nhân, chuẩn bị ra đi.
Lúc vặn nắm cửa ra, cô đột nhiên xuất hiện sau lưng anh: -Lí Tử Duệ, anh định đi thật sao?
Một câu nghi vấn…..không, nó giống như một sự níu kéo. Anh thở dài, ép buộc bản thân phải cắt bỏ tầng ý nghĩa thứ hai của câu hỏi ấy. Anh lại gần vặn nắm cửa nhưng không sao mở được, nhìn xuống thấy Nhan Hi Hiểu đang cố sức giữ chặt cánh cửa.
-Vừa nãy tôi nói có hơi nặng lời…- cô cúi đầu lắp bắp: -Anh không phạm vào điều thứ bảy, cũng không mắc lỗi gì cả, cũng….không cần thật thà nhận lỗi như vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ cuống quýt hiếm có như vậy của Hi Hiểu, Lí Tử Duệ kéo tay cô xuống, sải bước ra khỏi phòng rồi quay lại đứng đối mặt với cô: -Hi Hiểu…cuộc chơi này…cho dù tôi không phạm vào điều thứ bảy thì cũng phạm phải một lỗi càng nghiêm trọng hơn….- anh khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên quyết: -Tôi đi đây!
Tiếng chuông cầu thang máy kính cong vang lên, báo hiệu cầu thang đã đến tầng lầu nơi họ đang đứng. Lí Tử Duệ kéo va li hành lí đi nhanh vào trong cầu thang máy. Vào khoảng khắc cầu thang máy đóng lại, anh đã nhìn thấy đôi mắt cô.
Cô lấy tay chặn cầu thang máy lại, ánh mắt đầy cố chấp: -Lí Tử Duệ, anh nói cho tôi biết đi, anh đã phạm phải điều nào? Nếu như không nghiêm trọng tôi sẽ bỏ qua cho anh. Anh không cần tự giác rời đi như vậy!
-Nhan Hi Hiểu, cô sẽ không tha thứ cho tôi đâu!- anh mỉm cười nhìn cô: -Điều thứ hai mươi mốt…tội của tôi nặng lắm!
Đúng vào khoảnh khắc cô thừ người nghĩ ngợi, cầu thang máy lại lần nữa đóng lại. Thế giới của cô và anh….lần đầu tiên bị tách biệt.
Nhan Hi Hiểu trở về phòng, việc đầu tiên cô làm là mở bản hợp đồng ra, vội vàng tìm đến điều khoản thứ hai mươi mốt…..toàn thân cô như bị rút hết sức lực, ngã phịch lên ghế sô pha.
Điều thứ hai mươi mốt, để đảm bảo quyền lợi đã nêu ở trong hợp đồng, hai bên A, B không được nảy sinh tình cảm. Nếu một bên làm trái với hợp đồng, sau khi li hôn, căn phòng sẽ thuộc quyền sở hữu của bên kia vô điều kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...