Mảnh Ghép Của Ký Ức
Thiên Ngọc trằn trọc cả đêm không thể nào ngủ được. Khi nói những lời lúc nãy cô thấy mình quả thật hơi quá, nhưng mà cô làm vậy là đúng cơ mà. Anh không thể nào quên được cô gái kia vậy còn tìm cô để làm gì? Trằn trọc mãi cô mới có thể gạt qua và bắt đầu ngủ. Nhưng cô vừa mới lim dim thì chiếc điện thoại bé nhỏ vô cùng nhẹ nhàng rung lên một cái. Hình như là tiếng tin nhắn. Cô vô cùng bực tức không biết giờ này ai lại đi nhắn tin cho cô. Khuya như thế mà lại. Cô chỉ vừa có thể lim dim thôi mà.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên Thiên Vy. Cô ngạc nhiên, sao giờ này Thiên Vy lại nhắn tin cho cô chứ? À, cả ngày hôm qua điện thoại của cô hết pin nên chắc Thiên Vy không liên lạc được với cô nên lo lắng đây mà. Quả như Thiên Ngọc dự đoán, Thiên Vy hỏi cô có bị thương nặng không. Cô định nhắn trả lời lại nhưng chưa kịp thì một cuộc điện thoại gọi đến - người gọi không ai khác là Thiên Vy.
-Thiên Ngọc à, cậu có sao không? Cả ngày qua mình gọi cậu không được làm mình lo chết được.
-Mình không sao đâu Thiên Vy, xin lỗi vì đã làm bạn lo lắng! Thiên Ngọc cười nói.
-Vậy là được rồi. Đã khuya rồi, cậu nghỉ sm đi nha! Tạm biệt.
Thiên Vy tắt điện thoại rồi quay sang nói chuyện với Gia Huy:
-Anh đã nghe Thiên Ngọc nói rồi chứ? Cậu ấy không sao cả. Anh đã yên tâm rồi chứ?
-Cảm ơn cô! Bây giờ tôi có thể yên tâm ra đi rồi! Gia Huy nói rồi buồn bã bước đi ra ngoài.
"Gia Huy, anh thật sự là ngu ngốc mà. Đâu phải anh không có người để yêu. Có hàng trăm người thực sự thích anh nhưng anh không thích họ mà lại đâm vào một tình yêu vô vọng như vậy." Thiên Vy thở dài nhìn theo bóng dáng Gia Huy đi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng và đau đớn tột cùng. Cô và Gia Huy thực chất đã học chung với nhau từ khi cô còn học lớp một. Vì vậy cô đã xem Gia Huy như một người bạn thân thiết. Rồi tình bạn cũng dần lớn thành tình yêu lúc nào không hay. Nhưng chỉ có cô yêu đơn phương anh thôi, còn anh thì xem cô như một người bạn bình thường - chỉ vô cùng bình thường thôi. Nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy Gia Huy suy sụp như vậy. Có lẽ anh sẽ rất khó khăn để anh vượt qua chuyện lần này.
"Đến khi nào anh mới nhận ra tình cảm của em đây, Gia Huy?".
Sáng hôm sau, Thiên Ngọc đi đến trường rất sớm để tránh mặt Thanh Duy vì cô sợ hôm nay anh lại muốn đến đưa cô đến trường. Như vậy thì cô lại càng gặp rắc rối hơn nữa. Khi cô đến trường thì hay tin là đám người của Minh Thảo đã ra tay với cô hôm kia đã bị đuổi ra khỏi trường, do Chủ tịch Hội học sinh cùng với Hiệu trưởng đồng ý phê duyệt. Nhưng mà thôi...cô không quan tâm, lẳng lặng đi thật nhanh lên lớp và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh ngoài cửa sổ bây giờ thật rất đẹp. Đối diện với lớp học của cô là cánh đồng hoa hướng dương ngập tràn ánh nắng vàng cùng sắc vàng của hoa. Làn gió nhè nhẹ thổi, một bông hoa lài rơi trên tóc của cô. Thiên Ngọc nhẹ vuốt tóc mình. Trông cô bây giờ rất đáng yêu và dịu dàng như một vị tiên nữ lạc xuống nhân gian. Trong sáng thuần khiết. Cô cầm bút vẽ một vài nét khắc họa lên cánh đồng hướng dương. Cô nhẹ nhàng lướt bút lên giấy, một lát sau, hình ảnh một cánh đồng hướng dương sinh động đã hiện lên.
-Woa, cậu đúng là có năng khiếu vẽ đó nha! Thiên Vy đi đến nói.
-Thiên Vy à, cậu quá khen. Nhưng mà...Thiên Vy sắc mặt cậu hôm nay thật không được tốt, cậu có cần xuống phòng y tế không?
Thiên Ngọc nói khi thấy nét mặt của Thiên Vy ngày càng xanh xao rồi ngất đi. Thiên Ngọc lo lắng đặt tay lên trán Thiên Vy. Nóng. Vô cùng nóng. Cô nhanh chóng dìu Thiên Vy xuống phòng y tế. Cô lo lắng ngồi bên cạnh Thiên Vy chăm sóc cho cô bạn của mình.
-Em cứ yên tâm để cô chăm sóc bạn của em, em về lớp trước đi - Cô y tế nói
Thiên Ngọc ngồi chần chừ hồi lâu rồi mới chịu đi về lớp. Vừa đi cô vừa suy nghĩ tại sao hôm nay cô không thấy Thanh Duy lẫn Gia Huy không đến lớp. Họ có làm sao không? Nghĩ rồi cô nhanh chóng gạt bỏ nó rồi đi về lớp. Sau khi các tiết học còn lại kết thúc, Thiên Ngọc liền chạy xuống phòng y tế để xem tình hình của Thiên Vy thế nào. Cô bước vào thì thấy hai giừơng bệnh của trường đều có học sinh nằm, cô thấy Thiên Vy đang nằm ngủ rớci vẻ rất ngon, khuôn mặt cũng đã đỡ hơn lúc nãy. Thiên Ngọc thở phào nhẹ nhõm, rồi không nỡ đánh thpc Thiên Vy nên cô đành ra ngoài. Nhìn vào giừơng bệnh còn lại, Thiên Ngọc chợt thấy dáng người này quen quen. Đi đến gần giừơng đó hơn thì thấy người nằm trên giừơng đó không ngoài dự đoán chính là Thanh Duy. Khuôn mặt anh tái nhợt, trán lại đẫm mồ hôi và rất nóng hừng hực như lửa đốt cùng gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Thiên Ngọc ngồi xuống giừơng, một tay cầm tay anh, một tay sờ lên trán. Cảm nhận nhiệt độ của anh ngày càng có dấu hiệu tăng, Thiên Ngọc định chạy ra ngoài gọi cô y tế thì có một cánh tay yếu ớt cầm lại. Là Thanh Duy.
-Em đừng đi có được không - Thanh Duy yếu ớt nói. Sở dĩ anh bị cảm nặng như thế này là vì suốt hai ngày qua anh mải bên cạnh chăm sóc cô, mà không hề đụng đến một hạt cơm nào nên mất sức, lại còn thời tiết tối hôm qua rất lạnh nên anh bị cảm nặng như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...