Manh đăng

 
Chương 41
 
Editor: La Vie Est Belle
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa ngồi ở ghế phụ, nước mắt đã ngừng rơi, chỉ nhìn thái độ thì sẽ nghĩ cô không gặp được Thẩm Thành nhưng trên người cô lại dính mùi của Thẩm Thành, nhịp tim của cô vẫn chưa ổn định lại.
 
Túc Hoà vẫn luôn miệng mắng từ khi mở cửa lên xe, trước kia lúc ở Toronto anh ấy rất hay mắng chửi như thế, còn nghe thấy khẩu âm địa phương nữa.
 
Ba anh ấy là người Manitoba, gần bang Minnesota, phát âm rất “Mỹ”, khi hai anh em Túc Hoà, Túc Địch nói tiếng mẹ đẻ thì Ôn Hỏa rất hay không hiểu.
 
Cô nghe Túc Hoà mắng, đột nhiên nhớ tới Túc Địch: “Anh muốn ở Trung Quốc bao lâu?”
 
Túc Hoà giảm bớt một nửa cảm xúc: “Xem chị Hồng thế nào nữa.”
 
“Vậy chẳng phải đã rất lâu anh không đi gặp Túc Địch rồi à?”
 
Túc Hoà lập tức thể hiện một vẻ khác biệt so với lúc bình thường: “Cũng rất lâu em không đi thăm rồi đó.”
 
Ôn Hỏa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Túc Hoà không nhắc về Túc Địch với cô nữa, nói tiếp: “Em có muốn anh nói với chị Hồng chuyện chúng ta gặp Thẩm Thành không?”
 
“Không muốn.”
 
“Anh cũng muốn nghe lời em nhưng chị ấy gặp anh thì anh sẽ nói.”
 
Ôn Hỏa quay mặt lại, nhìn góc nghiêng của Túc Hoà. Khi nói lời này, anh ấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút nghẹn ngào, anh ấy thật sự rất thích Nguyễn Lí Hồng.
 
Túc Hoà thấy cô đang nhìn mình: “Sao vậy?”
 
“Nếu như anh muốn thấy bà ấy tức giận, đau khổ thì cứ việc.”
 
Túc Hoà không nói gì, anh ấy không muốn như vậy.
 
*
 
Khi Thẩm Thành trở lại chỗ Thẩm Hoài Ngọc là hơn 3 giờ chiều. Nguyên liệu được đưa tới, Đường Quân Ân xem cùng Thẩm Hoài Ngọc, Thẩm Hoài Ngọc còn tự tay cắt, có thể làm được hai cái vòng tay thượng hạng nên tâm trạng cũng không tệ lắm, hai cái chân của Thẩm Thành cũng được bảo toàn.
 
Người nhà họ Thẩm cũng không hỏi Thẩm Thành xảy ra chuyện gì, bọn họ không có thói quen này, trừ khi tình trạng của anh tệ đi trông thấy, có điều lúc Thẩm Thành trở về đã tốt hơn lúc anh rời đi nhiều.
 
Anh chính là như vậy, bạn cảm thấy anh rất khổ, sắp chết rồi thì giây tiếp theo, anh đã đứng lên, trông có vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.
 
Cũng đúng là bởi vì như vậy, anh mới có thể lừa một người cẩn thận như Kim Ca nhiều năm như vậy.
 
Chỉ cần mặt mũi không sao, áo trong có rách thì cũng chỉ có mình biết.
 

Chỉ cần trái tim thủng như tổ ong vò vẽ của Thẩm Thành không để ai thấy thì anh vẫn là Thẩm Thành, là một Thẩm Thành không có điểm yếu, dao súng không có tác dụng.
 
Kim Ca đi đến quầy bar, thấy Thẩm Thành lấy hai bình bacron từ hầm rượu ra, mang bao tay, nhận lấy rượu từ trong tay anh, khui rượu, rót vào ly.
 
Bà tựa lên bàn dài bằng gỗ đỏ, ánh đèn màu vàng ấm khiến góc mặt của bà càng thêm sâu.
 
Góc mặt của Thẩm Thành giống bà, đường cong rõ ràng, gương mặt đó sẽ khiến môi và đuôi mắt của bà bớt đi vẻ nhẹ nhàng, không cho người ta cảm giác dịu dàng và đơn giản.
 
Như thế cũng khá trung hoà, không quá già đời, cũng không có vẻ ngây thơ.
 
Thẩm Thành đã giải quyết niềm nghi ngờ của Thẩm Vấn Lễ, đương nhiên cũng phải giải quyết Kim Ca, chỉ là Kim Ca lại không hỏi về Y Y, không hỏi về Hàn Bạch Lộ mà là Ôn Hỏa, điều đó khiến anh khá bất ngờ.
 
Kim Ca hỏi anh: “Mẹ đã gặp cô bé kia rồi, con bắt nạt người ta quá đi.”
 
Thẩm Thành biết chuyện Kim Ca gặp mặt Ôn Hỏa và mẹ của cô: “Cô ấy lừa con.”
 
Đây là vấn đề mấu chốt, Kim Ca nói: “Con bé lừa con, nó làm con tức giận, khiến con biến nó thành như vậy, con lại đưa con bé ra ngoài ở cuộc họp báo. Con giải thích thân phận của con bé sơ sài, chẳng phải là muốn người khác biết con bé không liên quan tới chuyện này sao?”
 
Giải thích quá nhiều thì sẽ có tác dụng ngược, nói ít mới khiến người cẩn thận nhìn ra vấn đề.
 
Anh đang bảo vệ cô gái kia.
 
Thẩm Thành không nói. Kim Ca không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ nghe anh nói hai câu là có thể nhìn ra tâm tư của anh, ngày nào Ôn Hỏa cũng chiêu trò với anh, giống như một đứa bé lanh chanh, sao có thể nhìn không ra chứ?
 
Anh cúi đầu, không muốn bị Kim Ca nhìn thấy thái độ không chê vào đâu được của anh đang xuất hiện vết nứt.
 
Kim Ca đưa tay qua, dùng khoảng cách và tư thế mẹ con nên có, chậm rãi nâng mặt anh lên: “Con trai, con không cần chịu đựng.”
 
Người nhà của con ở bên con, con không cần phải mệt mỏi như thế, mỗi người ở đây đều rất yêu con, con nói một câu thế giới này quá đáng ghét, mỗi người bọn họ sẽ vì con mà chống lại thế giới.
 
Thẩm Thành như nghe thấy những lời bà chưa nói hết, giật mí mắt.
 
Kim Ca chỉ có thể nói đến đây, nếu Thẩm Thành không muốn thẳng thắn với bọn họ thì anh đang bị sao, có phải bị bệnh hay không, bệnh gì? Bà sẽ không ép buộc anh. Nếu bị bệnh cũng là anh lựa chọn, bà phải ép thế nào đây?
 
Giống như một người vờ ngủ thì gọi mãi cũng không tỉnh. Với một người ý chí kiên định, lúc nào cũng biết mình đang làm gì như anh, bà có tận tình khuyên bảo cũng như cạo gió, không thấm vào trong được chứ đừng nói chi việc thay đổi quyết định của anh.
 
Nhưng bà sẽ thay đổi tâm thái, sau này chuyện dính tới Thẩm Thành thì bà cũng sẽ khoan dung hơn, thậm chí còn bắt Thẩm Vấn Lễ khoan dung cùng.
 
Anh thích cô bé kia, bọn họ sẽ thích cùng anh, đối xử với cô như con gái. Anh muốn tháo tấm kim bài nhà họ Thẩm khỏi Thẩm Hoài Ngọc, Thẩm Vấn Lễ, treo lên người mình thì sau này người làm chủ nhà họ Thẩm cũng là Thẩm Thành anh.
 
Kim Ca là người phụ nữ duy nhất trong căn nhà này, vẫn có tiếng nói của mình.
 
Trên thực tế, không cần bà phải nói, Thẩm Hoài Ngọc và Thẩm Vấn Lễ cũng đã thừa nhận sự thật rằng trò giỏi hơn thầy này rồi, đã chủ động rời khỏi sân khấu biểu diễn của nhà họ Thẩm, giao hết lại cho một mình anh. 
 
Trận phong ba Thẩm Thành gây nên cứ vậy mà nhạt đi trong sự khoan dung của Kim Ca. Sau này, Hàn Bạch Lộ tựa như một nhân vật chưa bao giờ tồn tại trong nhà họ Thẩm, càng không đáng được nhắc tới.
 
Vào lần cô ta rời đi, Thẩm Thành mới giải thích với Y Y rằng vì sao cô ta lại đi.
 

Từ nhỏ Y Y đã không được Hàn Bạch Lộ chăm sóc, tình cảm cũng chẳng sâu nặng, chỉ tôn trọng cô ta, Thẩm Thành dạy bé phải yêu mẹ mình. Chuyện này cũng thể hiện rõ tâm cơ sâu xa của Thẩm Thành.
 
Có điều thông minh quá cũng khổ, Thẩm Thành đã nếm mùi đau khổ rồi đó thôi ——
 
Con nhóc Ôn Hỏa kia, dường như từ khi anh quen biết cô thì anh luôn mất khống chế vì những chuyện liên quan tới cô, thế mà anh cứ tự cho rằng mình là người làm chủ…
 
*
 
Đường Quân Ân và Thẩm Hoài Ngọc nói cuối tháng sau sẽ tổ chức buổi đấu giá cắt đá, lôi kéo được nhà tài trợ, là một người Đông Bắc đã quen biết Thẩm Hoài Ngọc từ trước, đang dạy start-up. Thời trẻ từng chơi Bitcoin, khoảng thời gian trước đang đá chân sang Blockchain.
 
Giữa thương nhân và danh môn vẫn có khoảng cách, cho nên ông ta muốn nhờ Thẩm Hoài Ngọc mở cánh cổng danh môn, kết bạn với nhiều danh nhân có địa vị.
 
Vị trí tham gia đấu giá cũng không quá khó lấy, không giàu thì quý là được. Dù sao cũng là một hoạt động trong giới siêu giàu, người nào có quan hệ, người nào có tiền thì càng dễ được lợi. 
 
Thẩm Thành giao mọi quyền hạn của ban tổ chức cho Đường Quân Ân, cho nên đơn vị bắt đầu hội đấu giá là công ty của Đường Quân Ân, đơn vị báo cáo với bộ công thương cũng là công ty của anh ấy.
 
Có điều bên ngoài vẫn đến vì nhà họ Thẩm, không có nhà họ Thẩm, không có tham mưu trưởng hạm đội hải quân Nam Hải là Thẩm Hoài Ngọc thì chẳng ai muốn tới. 
 
Khi tin tức được lan truyền thì cũng làm chấn động một nửa giới siêu giàu, doanh nhân lớn nhỏ gì cũng muốn chứng kiến hình ảnh cược đá.
 
Lúc Thẩm Thành lại đây, Đường Quân Ân mới vừa báo cáo xong với Thẩm Hoài Ngọc, thuận tay kéo anh sang một bên, hỏi bữa trước anh lo lắng như thế là bị gì. 
 
Thẩm Thành không nói chuyện.
 
Đường Quân Ân đoán: “Cục cưng của chúng ta gặp chuyện không may à?”
 
Thẩm Thành liếc qua, ánh mắt âm u.
 
Đường Quân Ân hiểu ra, sửa miệng: “Rồi rồi rồi, cục cưng của cậu. Có phải cô ấy đã gặp chuyện rồi hay không?”
 
“Bị xe tông.”
 
“Thật hay giả đó?”
 
“Không bị sao hết.”
 
“Vậy là may rồi. Thế thì sao nữa? Hai ngươi nói gì chưa?”
 
Thẩm Thành thấy Đường Quân Ân giống như một bà cô 50 tuổi nhiều chuyện, cả ngày thăm hỏi chuyện nhà người khác: “Cậu rảnh lắm nhỉ?”
 
Đường Quân Ân vừa nghe là hiểu: “Lại khiến cô ấy bị kích thích nữa à? Này tôi nói nghe, con bé kia là đồ vô ơn, cậu đã nói rõ ràng rồi mà cô ấy còn không hiểu chuyện nữa hả?”
 
“Cô ấy vẫn không biết chuyện họp báo.” Thẩm Thành nghe cô nói bây giờ tiếng xấu của cô đã đồn xa thì biết cô vẫn chưa nghe gì, anh đang đợi phản ứng sau khi cô biết chuyện.
 
Đường Quân Ân gật gật đầu: “Vậy sau này cậu tính làm gì?”
 

Thẩm Thành lấy điện thoại ra, chờ Ôn Hỏa gọi.
 
Đường Quân Ân không hiểu hành động này của anh lắm: “Gọi điện thoại cho cô ấy à?”
 
Thẩm Thành không nói chuyện. Khi anh hôn Ôn Hỏa trên xe, điện thoại cô rơi lên ghế, anh tiện tay tráo điện thoại của cô nên bây giờ điện thoại của Ôn Hỏa đang nằm trong tay anh, mà điện thoại của anh thì ở chỗ Ôn Hỏa.
 
Trước kia anh không muốn gì cả, cái gì cũng không thèm, bây giờ anh chỉ muốn một mình Ôn Hỏa, sao cô có thể thoát được chứ?
 
Anh không cho phép.
 
Không ai có thể khiến anh buông tay.
 
*
 
Ôn Hỏa về đến nhà, bị Nguyễn Lí Hồng gặng hỏi rất lâu.
 
Nguyễn Lí Hồng không biết Ôn Hỏa đã gặp Thẩm Thành, chỉ nghe Túc Hoà gọi điện thoại nói Ôn Hỏa không sao nên mới hỏi han. Túc Hòa thấy thế nên ngăn cản, không màng ánh mắt cảnh cáo của Nguyễn Lí Hồng mà kiên trì dìu Ôn Hỏa nghỉ ngơi.
 
Nguyễn Lí Hồng nhận ra có gì không đúng, hỏi anh ấy: “Có phải đã xảy ra chuyện gì khác hay không?”
 
Túc Hòa nhìn thẳng vào mắt bà, lập tức trở thành người ruột để ngoài da, anh ấy hoàn toàn không thể nói dối được Nguyễn Lí Hồng, lập tức khai hết ra.
 
Nguyễn Lí Hồng nghe vậy thì cắn chặt răng, nghiến răng hai cái rồi gọi điện thoại, sau khi nối máy thì nói với người ở đầu dây bên kia: “Tổng giám đốc Trương, hội đấu giá của nhà họ Thẩm mà ngài nhắc tới, tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ đi.”
 
Đương nhiên đối phương rất vui vẻ, giới châu báu phỉ thúy là một vòng kín, nếu Nguyễn Lí Hồng muốn mở rộng thị trường trong nước thì tham dự hội đấu giá của nhà họ Thẩm là đủ.
 
Bà xuất đầu lộ diện ở nhà họ Thẩm, sau này cả giới sẽ biết về bà. Thế thì giá trị hợp tác giữa họ sẽ tăng lên mấy trăm lần, có ai mà ngại mình kiếm nhiều tiền đâu chứ?
 
*
 
Điều đầu tiên sau khi Ôn Hỏa vào nhà là mở điện thoại, đặt lên bàn, màn hình sáng lên, màn hình điện thoại màu đen. Màn hình điện thoại cô không phải màu đen, lúc cầm lên thì nhớ lại khi Thẩm Thành hôn còn ôm lấy eo cô, khiến điện thoại cô rơi xuống. 
 
Lúc đi cô cũng sốt ruột, không nhìn mà cầm đi ngay, xem ra lấy nhầm rồi.
 
Cô ném nó vào thùng rác.
 
Đổi về cũng được nhưng phải gặp anh, chạm mặt nhau thêm một lần, vết thương của cô sẽ bị xé rách thêm một lần, chạm vào nữa thì lại rách thêm một chút… Đã rất lâu rồi cô không ngủ được, đã cảm thấy trái tim đang đau âm ỉ rồi, cô không muốn cái chết của mình là do anh ban tặng.
 
Cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh, dù cô không ngủ, trái tim chết dần chết mòn thì cô cũng muốn vì bản thân mình.
 
Cô xoay người nằm lên giường, cuộn tròn người, ôm lấy hai chân. Cô đã gầy hơn, cánh tay mảnh vô cùng, ôm lấy đôi chân mỏng như chiếc đũa, kết hợp với gương mặt hốc hác thì trông như bị bỏ đói nửa tháng.
 
Trở về lâu như vậy rồi mà mùi hương trên người Thẩm Thành vẫn chưa bay đi hết, trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh anh ôm lấy mình. 
 
Cô không thể khống chế được suy nghĩ của mình, bò dậy từ trên giường, nhặt điện thoại anh lên, ấn mở màn hình, có mật mã. Cô nhớ lại sinh nhật Thẩm Thành, nhập thử thì không đúng. Khi nghĩ đến mật mã tiếp theo, cô đột nhiên có một suy nghĩ khiến mình ngừng thở, ngón tay cô gõ lên màn hình, rồi lại xóa đi, giống như đang đấu tranh tư tưởng, dằn vặt một hồi lâu, cuối cùng nhập sinh nhật mình vào. May quá, vẫn không phải.
 
Cô quăng điện thoại sang một bên, không muốn quan tâm nữa.
 
Lúc này điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ nhưng cô cảm thấy đây là Thẩm Thành, ấn tắt.
 
Đối phương còn gọi nữa, cô đành phải bắt máy nhưng không nói gì.
 
Đúng thật là Thẩm Thành, anh không thể đợi Ôn Hỏa gọi được nên đành phải gọi cô, nói với cô rằng: “Mật mã là bốn số 0.”
 
Ôn Hỏa không muốn biết mật mã của anh là gì, nếu anh gọi tới thì cô cũng nhận, vết thương đã rách ra rồi thì có rách thêm nữa cũng không sao: “Khi nào đổi về?”
 

Thẩm Thành nói: “Gần đây anh không rảnh nên tạm thời không đổi được.”
 
“Tôi sẽ vứt đi.”
 
“Cũng được. Nhưng bên trong có tài liệu bí mật của công ty anh, giá trị không nhỏ đâu.”
 
Ôn Hỏa hiểu ra: “Anh cố ý đúng không?”
 
“Anh phải chuẩn bị cho hội đấu giá, thật sự không rảnh, nếu em có thể đưa tới cho anh thì tốt quá.”
 
Ôn Hỏa nhắm mắt lại, anh thật sự không biết xấu hổ. Khi mở mắt ra, cô nói: “Thầy Thẩm, thầy có thể không vuốt bàn tính trân châu không? Tôi nghe phiền lắm.”
 
Cô không để ý rằng mình lại gọi Thẩm Thành là ‘thầy Thẩm’, cô đã có thói quen, thói quen này thật quá đáng sợ.
 
Nhiều người gọi anh là thầy Thẩm như vậy nhưng Thẩm Thành lại chỉ muốn nghe Ôn Hỏa kêu. Anh thong thả nói: “Hỏa Hỏa, hợp đồng tặng nhà, xe anh làm xong rồi, khi nào em rảnh thì đi công chứng với anh.”
 
Vết rách trong lòng Ôn Hỏa lại lớn thêm một chút, cô muốn cúp điện thoại.
 
*
 
Túc Hòa hỏi Nguyễn Lí Hồng: “Có vẻ Ôn Hỏa vẫn hơi để ý Thẩm Thành, chị có nhìn ra không?”
 
“Để ý gì cơ?”
 
Túc Hòa không biết nên diễn đạt thế nào, cũng không biết mình có dùng đúng từ hay không: “Là kiểu Thẩm Thành sẽ dễ khiến cô ấy có cảm xúc không bình thường.”
 
Nguyễn Lí Hồng không phải không có đầu óc, tuy rằng bà không thể phân biệt được thái độ của Ôn Hỏa đối với Thẩm Thành nhưng chắc chắn anh có một sức nặng đáng kể. Có điều Ôn Hỏa không nói thì bà cũng không hỏi, cũng ráng không nghe, xem như không biết, không thấy gì cả. 
 
Có đúng hay không thì có vấn đề gì? Nếu Ôn Hỏa quyết định không muốn nghĩ đến chuyện này, cô từ chối đâm thủng lớp cửa sổ giấy này thì bà có thể nói gì chứ? Nói giúp Thẩm Thành sao? Mơ đi!
 
Bà chỉ biết tôn trọng Ôn Hỏa, tiếp sau đó là không tha thứ cho Thẩm Thành.
 
Túc Hòa vuốt ve tay Nguyễn Lí Hồng, bà cũng đã gầy đi, anh ấy thật sự không đành lòng: “Nếu chị mệt rồi thì tối nay anh ở lại với chị được không?”
 
Nguyễn Lí Hồng muốn trông chừng Ôn Hỏa: “Anh trở về đi, đến khi Hỏa Hỏa ổn hơn, ăn được ngủ được rồi tính tiếp.”
 
Túc Hòa rất bất mãn: “Chị không lo lắng cho anh sao?”
 
Nguyễn Lí Hồng ngẩng đầu nhìn anh ấy, chân mày nhíu chặt, đôi mắt cũng ngập nước, trên gương mặt điển trai có chút không vui. 
 
Ngoại hình của Túc Hòa sự thật không thể xem nhẹ. Bản thân Nguyễn Lí Hồng vẫn còn trẻ, chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, mang đến cảm giác như ngôi sao nữ Trần Sổ vậy đó. Đương nhiên không phải ngoại hình giống, bọn họ có một điểm rất giống nhau, chính là khiến đàn ông tự động bỏ qua tuổi tác, chỉ muốn đè bà lên giường.
 
Món đồ chơi nhỏ này làm nũng với bà, muốn ngủ với nhau, bà kiên định nửa ngày rồi cuối cùng vẫn không thể nói không được. 
 
Cứ như vậy, Túc Hòa ở lại chỗ Nguyễn Lí Hồng.
 
*
 
Tai của Ôn Hỏa rất thính, nhất là vào buổi tối yên tĩnh, dù các phòng cách âm tốt nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng Túc Hòa nói chuyện với Nguyễn Lí Hồng, thế nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nhưng cũng đủ khiến cô đi ra ban công một hồi. 
 
Cô mở cửa ban công ra, nhìn bầu trời đêm, lỗ tai đột nhiên xuất hiện giọng của Thẩm Thành, anh đang nhắc về mật mã mở màn hình của anh.
 
Cô không hiếu kỳ chút nào nhưng vẫn xoay người lấy điện thoại anh, mở điện thoại lên, chỉ có cài đặt, WeChat, điện thoại, tin nhắn. À, còn có thư viện nữa, thư viện được đặt chính giữa. 
 
Ma xui quỷ khiến, cô ấn mở, sau đó nhìn thấy ảnh của mình, đang trong các loại tư thế, các loại trạng thái, mặc quần áo, có cả không mặc quần áo…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui