Chương 34:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bên ngoài cũng không ít, đội ngũ của các diễn viên, còn cả fans đến ủng hộ, cùng với một số phóng viên không chính thống không mời mà đến, chỉ chờ để chụp hình, nắm bắt một ít nội dung rồi đăng bài.
Thẩm Thành gọi người đến tiễn Hàn Bạch Lộ đi, tự mình dẫn một cô gái trẻ đẹp ra khỏi tòa nhà, tin tức này quá lớn.
Trong lúc nhất thời, giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất của Dao Quang cũng không còn hấp dẫn như vậy nữa.
Khoảng cách từ cổng tòa nhà đến bãi giữ xe khá xa, lòng đường chật cứng người đứng chờ, trò chuyện, vỉa hè chỉ lác đác vài người.
Tiệc trao giải của Liên hoan phim Xuyên Cốc, mở cửa du lịch và khuyến khích giao lưu văn hóa giữa Trung Quốc và nước ngoài, hai mục tiêu này song hành với nhau, vì vậy, những ngày này, đã có rất nhiều người trong và ngoài địa điểm tổ chức, vô cùng náo nhiệt.
Đường Quân Ân vẫn luôn đề phòng, cũng không thể khiến bọn họ quả qua hình ảnh Thẩm Thành dẫn Ôn Hỏa đi ra ngoài, mục tiêu của Thẩm Thành thật sự quá lớn.
Hai mắt Ôn Hỏa đờ đẫn, đi theo bước chân Thẩm Thành, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc và hóng hớt của những người quanh mình. Khi một người có cảm xúc tiêu cực, thì dù có kích thích lớn đến đâu, cũng không thể làm cô phản ứng lại được.
Tay Thẩm Thành lạnh lẽo, anh nắm cô cực chặt, anh nắm cô đến phát đau, có bao giờ anh dịu dàng đâu? Thật ra, anh không hề dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành trước kia, không tức giận với cô, bởi vì anh không cần, một ánh mắt của anh, một động tác của anh, đã có thể thể hiện rõ ràng sự bất mãn của anh. Dù có là người không thông minh, thì cũng sẽ phải kiềm chế bản thân trước hào quang, và áp lực đó.
Thẩm Thành gần đây, so với trước kia, luôn bộc lộ buồn vui rõ ràng, không còn là người bình tĩnh kiềm chế như trong ấn tượng của Ôn Hỏa nữa.
Cũng có lẽ, anh vốn dĩ là người như vậy, chỉ là anh quá giỏi ngụy trang.
Buổi tối mùa thu, bầu trời có chút hỗn loạn, những con muỗi tụ tập dưới những ánh đèn, như thể trở về đầu mùa hè.
Đi đến bãi giữ xe tốn khoảng mười mấy phút, mười mấy phút này, tiết tấu tại hiện trường trao giải vô cùng rối loạn, phóng viên liên tục đuổi theo ra ngoài, muốn giành được tin giật gân cuối cùng, nhanh chóng viết bản thảo trước các tòa soạn khác, chiếm lĩnh tin nóng hổi này.
Chẳng lâu sau, tin tức “Thẩm Thành vứt bỏ vợ hợp pháp, công khai dẫn người đẹp rời khỏi hiện trường” đã được cánh truyền thông đẩy lên hot search.
Lên xe, Ôn Hỏa giống như xác chết.
Thẩm Thành nhìn như bình tĩnh, thắt dây an toàn cho cô.
Anh rất ít khi tự mình lái xe, bởi vì thời gian nghỉ ngơi của anh rất ít, cho nên, thời gian ở trên xe đều dùng để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy dọc theo đường cao tốc, đường cao tốc Kinh Thừa, đường vành đai 5, đi hơn một tiếng. Trong hơn một tiếng này, hai người không nói một lời nào, bầu trời đầy sao có thể làm ấm người cũng không thể cứu vãn được áp suất thấp lấp đầy xe.
Về đến nhà, Thẩm Thành xuống xe, mở cửa xe cho Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa xuống xe.
Thẩm Thành đi đến thang máy.
Ôn Hỏa không động đậy.
Thẩm Thành cảm giác được cô không theo kịp, dừng lại, xoay người nhìn cô.
Hai người cách nhau 7, 8 mét, đứng đối diện, dường như mọi chuyện đã bắt đầu được một thiết bị vô hình ghi chép lại.
Mắt Ôn Hỏa nhìn xuống dưới, bãi đỗ xe của khu nhà giàu đều được sơn rất chuẩn, rất đẹp. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Thẩm Thành, khuôn mặt của một người khác mà cô đã sờ vào, hôn vào, gọi anh một tiếng: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Thành nhìn cô.
Ôn Hỏa từ từ nói: “Có thể cứ như vậy được không? Quan hệ của chúng ta.”
Giọng nói cô nghe qua thì giống như bình thường, có thể là cảm xúc của họ đều không ổn định, nên Thẩm Thành nghe ra được sự tuyệt vọng khác thường. Cái người lừa anh từ đầu đến cuối như cô, vậy mà cũng tuyệt vọng.
Anh không nói gì, đi qua bế cô lên, đi đến thang máy. Nếu anh đã đưa cô về, thì chắc chắn là không phải muốn cô “cứ như vậy”.
Ôn Hỏa nhắm mắt lại.
*
Khi Thu Minh Vận nhìn thấy hot search kia, thì toàn bộ chén canh gà hầm nấm đều bị đổ lên bàn. Hóa ra, việc Ôn Hỏa tự phủ định mình là do Thẩm Thành dẫn Hàn Bạch Lộ tham dự liên hoan phim.
Hóa ra, người để lại dấu hôn trên cổ Ôn Hỏa, là Thẩm Thành.
*
Kim Ca đang cùng người khác bàn kế hoạch làm phim tài liệu mới, muốn đưa phong cảnh Tây Bắc vào tác phẩm của mình. Giữa cuộc họp, người bạn hợp tác đi vệ sinh, bà nhìn điện thoại xem giờ, thấy được tin tức được gửi đến.
Thẩm Thành và một cô gái mặt mày anh dũng nhưng không kém phần trong sáng, đang tay trong tay, đi xuyên qua cái nhìn chăm chú của đám đông.
Bà đột nhiên quên dùng lực để cầm điện thoại, móng tay quẹt qua vỏ điện thoại, phát ra một âm thanh bén nhọn chói tai.
Bà chưa từng thấy Thẩm Thành chủ động nắm tay một người con gái nào, nhưng anh đã kết hôn rồi mà. Bà nhất thời không biết là nên vui vẻ, hay là nên khổ sở.
*
Trình Thố mím môi, xem xong tin tức này, lại nhìn về phía học trò đang ăn năn, bất lực.
Học trò xin lỗi: “Thầy ơi, em cũng không biết lúc ấy em bị làm sao nữa, sao em lại để lộ bệnh tình của bệnh nhân ra chứ… Nhưng em thật sự không cố ý đâu, thầy tin em đi…”
Trình Thố tin cậu ta, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chuyện anh ấy muốn đuổi việc cậu ta.
Một người bác sĩ tâm lý, vậy mà bị một người ngoài nghề nắm được nhược điểm, rồi bị tấn công, cuối cùng bị lợi dụng, cậu ta thật sự không hợp làm nghề này, anh ấy giữ cậu ta lại là không có trách nhiệm với bệnh nhân.
Hiện tại, Thẩm Thành biết chuyện Ôn Hỏa dùng anh như công cụ đi ngủ, với tính cách tiêu chuẩn kép của anh, chỉ có thể là mình gài bẫy người khác, chứ không cho phép người khác gài bẫy mình, anh ấy không biết Ôn Hỏa đang lâm vào khó khăn như thế nào nữa.
Anh ấy hơi lo lắng cho cô.
Lo lắng nhiều mà kinh ngạc cũng không ít, vậy mà Thẩm Thành lại váng đầu mà công khai Ôn Hỏa như vậy, phải biết rằng, chuyện này không hề có lợi cho anh.
*
Túc Hòa nhìn thoáng qua tin tức rồi tắt đi, đúng lúc Nguyễn Lí Hồng trở về, nhìn thấy anh ấy không mặc quần áo trên giường, hơi không vui: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng để thân thể trần trụi ở chỗ tôi.”
Túc Hòa kéo chăn trên giường, đắp lên: “À, anh quên mất.”
Nguyễn Lí Hồng cởi giày cao gót ra, tháo hoa tai xuống: “Hôm nay đã đi tìm việc làm chưa?”
Túc Hòa bọc chăn, đứng lên, đi đến phía sau Nguyễn Lí Hồng, ôm bà ấy, cằm gác lên bả vai bà ấy: “Không phải em đã nói là sẽ nuôi anh sao?”
“Chuyện tôi nuôi anh có mâu thuẫn với việc anh tự chứng minh giá trị của mình sao?” Nguyễn Lí Hồng lau sạch son môi.
Khi bà ấy mới lau được một nửa, Túc Hòa nắm lấy cằm bà ấy, xoay cổ bà ấy, hôn bà ấy, môi lưỡi giao hòa, sau một hồi, nói: “Anh là bạn trai em, không phải là con trai em.”
Nguyễn Lí Hồng sửa lại: “Anh chỉ là bạn giường của tôi, không phải là bạn trai.”
Túc Hòa cũng không quan tâm, nói: “Đã xem tin tức chưa? Chuyện con gái bảo bối của em làm tiểu tam bị lộ rồi.”
Nguyễn Lí Hồng nhìn, có liên quan gì đâu.
Chuyện Ôn Hỏa có chứng mất ngủ bí mật như vậy, mà Túc Hòa biết, đương nhiên là không phải tình cờ khám phá được, mà là do mẹ ruột của cô, nói cho anh ấy biết, cũng chính là người phụ nữ hơn 40 tuổi trong lòng đang bao nuôi anh ấy, Nguyễn Lí Hồng.
Anh ấy còn nhớ rõ mục đích Nguyễn Lí Hồng dẫn anh ấy tới Trung Quốc, bà ấy phải chữa bệnh cho Ôn Hỏa.
Trước kia, Nguyễn Lí Hồng có hơi mê tín, bởi vì mẹ bà ấy mê tín, mẹ bà ấy nói cả đêm bà ấy không ngủ được là vì đứa trẻ, nói đứa trẻ này gây ra căn bệnh di truyền này, bà ấy tin. Vì bị hấp dẫn và mê tín, bà ấy dễ dàng bị lừa và lạc vào tà giáo Pháp Luân Công.
Sau khi bỏ con trai, bà ấy tỉnh táo lại, chấp nhận trị liệu tâm lý chính quy. Khi đó, chưa có khái niệm trị liệu tâm lý, bà ấy bị nhốt trong bệnh viện tâm thần một thời gian dài, sau khi suýt phát điên, bà ấy mới nhận ra là mình rất mê tín.
Bà ấy không bị bệnh tâm thần, chỉ là bà ấy bị quá nhiều thứ mê hoặc, quá dễ bị lừa.
Thời gian ở bệnh viện tâm thần, tất cả biện pháp cưỡng chế đều được dùng trên người bà ấy một chút, cũng không hẳn là chuyện xấu, từ đó, bà ấy trở thành người theo chủ nghĩa duy vật.
Sau khi xuất viện, bà ấy ly hôn với Ôn Tân Nguyên, khi đó, bà ấy cho Ôn Tân Nguyên lựa chọn, muốn con trai hay là con gái, Ôn Tân Nguyên muốn con trai, bà ấy lập tức dẫn con gái ra nước ngoài. Ngoại trừ quá khứ có hơi mê tín, bị người ta tẩy não mà lầm đường lạc lối, thì thật ra, Nguyễn Lí Hồng là một người mẹ vô cùng có trách nhiệm.
Những năm ở Canada, bà ấy vẫn luôn chăm sóc Ôn Hỏa rất tốt, sau đó, bà ấy lại yêu đương với một người Pakistan, chuẩn bị kết hôn. Ôn Hỏa lập tức về nước, thi đại học, thi lên nghiên cứu sinh, làm nghiên cứu học thuật của mình.
Ôn Hỏa bắt đầu mất ngủ từ khi về nước, sau đó, khi nói chuyện với Nguyễn Lí Hồng thì nhắc qua với bà ấy. Nguyễn Lí Hồng nghe đến đoạn bệnh của cô đã phải đi khám bác sĩ, đã vô cùng lo lắng, lập tức muốn chia tay với người Pakistan kia, nhưng ông ta không đồng ý. Ông ta nói, nếu Nguyễn Lí Hồng chia tay ông ta, thì ông ta sẽ lập tức nhảy lầu.
Nguyễn Lí Hồng suýt chút nữa đã hại chết con trai mình, có chút tâm lý sợ hãi hai chữ “nhảy lầu”, cứ như vậy, tiêu tốn hơn một năm cho ông ta.
Năm chuyển đến Canada, bà ấy thuê phòng ở của nhà Túc Hòa, trong tình huống cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu gặp, thì hiểu biết hơn về gia đình này.
Túc Hòa có một em trai sinh đôi, hai người lớn lên trông khác hẳn nhau, không có một chút điểm chung nào. Sau đó, mới biết được, bọn họ không phải anh em cùng cha, là mẹ Túc Hòa sau khi làm tình với ba anh ấy không bao lâu, thì lại làm tình với một người đàn ông khác, sau đó xuất hiện tình huống hai đứa trẻ được hai tinh trùng khác nhau thụ tinh, cũng chính là hiện tượng sinh đôi khác trứng khác tinh trùng.
Mức độ tiếp thu của ba Túc Hòa rất cao, chủ yếu là gia đình có điều kiện, nuôi thêm một đứa bé nữa thì cũng không khác gì mấy. Hơn nữa, chính ông ta cũng là người nhiều lần ngoại tình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn, nên tất nhiên là có thể chịu đựng được chuyện vợ không chung thủy rồi.
Cho nên, gia đình bọn họ cũng khá hài hòa, ai cũng xấu xa, ai cũng khoan dung. Khi tình yêu biến thành tình thân, không còn yêu nhưng vẫn không rời đi, thì sẽ không còn so đo đến vậy nữa, nón xanh (1) hay là mũ đỏ thì có khác gì nhau đâu?
(1) Nón xanh: ý chỉ ngoại tình, cắm sừng.
Hai đứa bé không bị ba mẹ bóc lột, quá trình trưởng thành cũng được coi là thuận lợi, tình cảm cũng tốt.
Sau khi Ôn Hỏa tới thêm, vẫn luôn chơi chung với hai anh em họ, bọn họ lớn hơn Ôn Hỏa mấy tuổi, vẫn luôn coi cô như em gái. Sau đó, Ôn Hỏa về nước, trong một ngày mưa, Nguyễn Lí Hồng và Túc Hòa dưới sự thôi thúc của cồn, đã lau súng cướp cò.
Sau khi người Pakistan biết thì nhảy lầu. Lúc còn sống, ông ta kinh doanh vải cashmere (2), chơi đá quý, rất có tiền. Ông ta vừa đi, thì tất cả tiền đều tới tay Nguyễn Lí Hồng. Con người ông ta quá cố chấp, ông ta yêu Nguyễn Lí Hồng sâu sắc, ông ta bị sự tàn nhẫn của người phụ nữ phương Đông này hấp dẫn mãnh liệt, yêu đến mức không thể kiềm chế, cũng không thể chịu đựng việc bị bà ấy phản bội. Cuối cùng, trong vô số lựa chọn, lại lựa chọn cách chết đầy khó hiểu.
(2) Vải cashmere (vải len cashmere): là một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu. Một sợi vải cashmere đạt chuẩn có đường kích thấp nhất là 18.5mm và chiều dài phải đạt là 3,175mm.
Nguyễn Lí Hồng có thể hiểu được, lúc trước, bà ấy yêu ông ta cũng là vì sự cố chấp của ông ta, bà ấy thích người có quan điểm hoặc là yêu, hoặc là chết.
Đây cũng là lý do vì sao, bà ấy lại ở bên Túc Hòa.
Túc Hòa cũng là một bệnh nhân rối loạn nhân cách cố chấp, sau đó, khi bà ấy ở chung với Túc Hòa, biết được anh ấy và em trai vẫn luôn rất rõ ràng, bọn họ không phải là anh em ruột, cũng chưa bao giờ xấu hổ về mối quan hệ yêu đương ba mẹ mình.
Cho nên, đối với tình yêu, bọn họ gần như đều điên cuồng theo đuổi tình yêu có một không hai trên đời.
Sau đó, hai vợ chồng phát hiện ra chuyện này, bọn họ diễn vở kịch hòa thuận đến khi cùng nhau xuống mồ. Con người, một khi niềm tin bao năm ấp ủ sụp đổ, thì theo sát đó là mối họa về thân thể.
Hai vợ chồng lần lượt đổ bệnh, ngày càng sa sút, tuy không đến mức chết, nhưng làm chậm trễ rất nhiều chuyện, cuộc sống vốn giàu có, bởi vì không có người quản lý kinh doanh mà dần trở nên tiêu điều, túng quẫn, cuối cùng, còn lưu lạc đến mức cần Nguyễn Lí Hồng tiếp tế.
Túc Hòa, cứ như vậy mà trở thành chó săn nhỏ (3) của Nguyễn Lí Hồng.
(3) Chó săn nhỏ (小狼狗): Một từ phổ biến trên mạng Trung Quốc, ban đầu là tên động vật, sau này thường dùng để chỉ những người đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng họ mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn tuyệt vời, cảm giác rằng bạn trai của họ rất mạnh mẽ, được các cô gái và các chàng trai vô cùng yêu thích.
Không bao lâu, Nguyễn Lí Hồng nhớ con gái, mong con trai, dẫn Túc Hòa về nước. Sau khi về nước, bà ấy không lộ diện, cũng không nói cho Ôn Hỏa biết, bà ấy chuẩn bị tìm hiểu về tình hình gần đây của Ôn Hỏa thông qua Túc Hòa.
Có thể là con gái trưởng thành, nếu không chính là cô vốn là một người không thích tâm sự, Nguyễn Lí Hồng phát hiện Ôn Hỏa gần như không nói lời thật lòng với mình. Tuy có thể cảm nhận được tình yêu của cô đối với người mẹ này, nhưng lại không thể bước vào lòng cô.
Cho nên, bà ấy phái Túc Hòa đi.
Nguyễn Lí Hồng chính là một người vờ không thấy ăn xin ngoài đường, nhưng sẽ hết lòng hết dạ với người thân, dù có phải làm chuyện bất lương, vô đạo đức.
Người Pakistan đã qua đời, Túc Hòa đang tồn tại, đều không bằng hai đứa con của bà ấy. Bà ấy cũng không phải là một người đặt tình yêu lên đầu, tình yêu của là gia vị trong cuộc sống của bà ấy, không thể trở thành món chính.
Bà ấy cho rằng, cả đời này, sai lầm lớn nhất của bà ấy, chính là mê tín, suýt chút nữa đã hại chết con trai.
Đúng là một người phụ nữ xấu xa, người Pakistan đáng thương, Túc Hòa đáng thương, trong mắt bà ấy, không khác gì món đồ chơi.
Thực tế, trên thế giới này, kiểu phụ nữ này không phải là hiếm.
Người Pakistan chết, Nguyễn Lí Hồng không phải gánh vác trách nhiệm pháp lý, nhưng vẫn không phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội. Nhưng ảnh hưởng của đạo đức xã hội đến phán quyết pháp luật rất nhỏ, cho nên, một người vô đạo đức như Nguyễn Lí Hồng, mới có thể không hề cố ý như vậy.
Thật ra, hơn ai hết, Túc Hòa hiểu rõ, anh ấy cần Nguyễn Lí Hồng hơn là Nguyễn Lí Hồng cần anh ấy. Anh ấy cũng biết, sớm muộn gì bà ấy cũng lao vào vòng tay của người khác, nhưng chuyện này vẫn không làm ảnh hưởng đến việc anh ấy mê mẩn bà ấy, bị bà ấy lợi dụng.
Người phụ nữ hơn 40 tuổi, xuất thân từ đại viện Bắc Kinh, đã từng lên núi, xuống biển, từng luyện Pháp Luân Công, từng vào bệnh viện tâm thần. Ly hôn, xuất ngoại, tung hoành giữa các khu ổ chuột và khu nhà giàu, sống lay lắt trước chiến trường và chính phủ. Yêu điên cuồng, hận mãnh liệt… Với kinh nghiệm dày dặn có thể viết thành sách, còn cả dáng người ma quỷ, khuôn mặt như tuổi 30, đương nhiên là anh ấy sẽ yêu đến mức không thể kiềm chế được rồi.
Người đàn ông thích người 20 tuổi, 40 tuổi hay 60 tuổi, thật ra không liên quan đến tuổi tác. Chỉ là anh ấy thích người này, dù nó có thể khiến anh ấy căng thẳng, điên cuồng như trúng thuốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...