Manh Bảo Thiên Tài Mommy Đợi Con Với!
Với cái thời tiết tháng mười hai ở ngoài trời đang rất lạnh, nhiều nơi đã bị tuyết bao phủ.
Trái với không khí ngoài trời rất lạnh thì trong phòng bầu không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.
Trong căn phòng một đôi nam nữ trên giường đang thân mật, quấn quýt lấy nhau xé tan bầu không khí lạnh buốt bên ngoài.
Diệp Vũ Nhi mặc trên người một chiếc váy màu hồng có khoá kéo phía sau.
Hàn Dương Phong nhấc nhẹ bả vai cô lên đã có thể kéo được khóa kéo phía sau xuống.
Không lâu sau thân thể cô đã trần truồng trước mặt anh.
Diệp Vũ Nhi bị thuốc phát tác không thể kiểm soát được hành động.
Cô cũng cởi bỏ đồ trên người Hàn Dương Phong ra.
Hai cơ thể trần truồng đang quấn quýt lấy nhau.
Cô gái này là ai mà lại gan to như vậy chứ?
Quả thực cô gái này khác xa với các cô gái xung quanh anh.
Căn phòng hỗn độn, quần áo của đôi cẩu nam nữ kia vương vãi khắp sàn nhà.
Hai người họ đã biến căn phòng trở thành bầu không khí mờ ám sắc dục nóng bỏng triền miên.1
Căn phòng tĩnh lặng bây giờ lại vang lên toàn những tiếng rên rỉ của đôi nam nữ kia.
“A! Đau! Anh nhẹ một chút tôi xem nào.”
Đụng đến Hàn Dương Phong mà đòi nhẹ à? Không! Chỉ có chết chứ không thể sống.
Diệp Vũ Nhi càng nói anh ta càng vào mạnh hơn cứ như thế cô đau quằn quại.
Hàn Dương Phong chiếm hữu lấy đôi môi mềm toàn mùi rượu, điên cuồng cắn xé.
Máu tươi bắt đầu rỉ ra từng giọt.
Diệp Vũ Nhi vừa bị hắn đè, vừa bị hắn hôn làm cho ngạt thở.
“Dừng lại đi!”
“Không phải lúc nãy cô bảo mua tôi sao? Haha.”
Hàn Dương Phong không có dấu hiệu dừng mà càng mạnh bạo hơn.
Các cô gái từng ngủ với anh ta sau khi làm chuyện đó trên người toàn là những dấu hôn, có nơi còn bị sứt mẻ chảy máu.
Mỗi lần ngủ với anh ta các cô gái đều lo sợ không biết sẽ sống hay chết.
Nhưng nếu không ngủ thì làm sao được anh ta nâng đỡ cơ chứ.
“Thả tôi ra!”
Diệp Vũ Nhi bị anh ta cắn một cái thật mạnh vào môi cô rất tức giận.
“Thế này mà lại đi làm trai bao sao?”
Hàn Dương Phong không nói không rằng giống như con thú bị bỏ đói lâu năm.
Anh ta liên tục cắn xé, ngấu nghiến môi cô.
“Kinh nghiệm còn yếu kém lắm.”
Vũ Nhi liên tục chế giễu anh ta.
“A…”
Hàn Dương Phong bị câu nói của Diệp Vũ Nhi làm cho tức điên cả người.
Yếu kém? Tôi sẽ cho cô biết hậu quả khi đụng vào tôi.
“A…”
“Đau quá…”
Hàn Dương Phong từng lần từng lạnh vào trong càng mạnh hơn.
Cứ mỗi lần như vậy Vũ Nhi lại phát ra tiếng rên rỉ.
“A…”
Diệp Vũ Nhi lúc nãy đã tỉnh táo lại hơn một chút cô dùng hết sức lực đẩy anh ta ra nhưng lại bị tay anh trói chặt hai tay lại.
Cô không còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
Gương mặt Diệp Vũ Nhi lúc này đã biến sắc, cô đã tỉnh táo nhưng ý thức vẫn không khống chế được.
Gương mặt thì sợ sệt nhưng hai tay cô lúc này đã chạm vào yết hầu và chỗ nhạy cảm kia của anh ta lần nữa.
Đúng là Diệp Vũ Nhi cô không sợ trời không sợ đất mà.
Một lúc sau.
Diệp Vũ Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô dùng tất cả sức lực còn lại giãy giụa và đẩy người đàn ông kia ra khỏi người và liên tục chống đối, gương mặt sợ sệt.
Hàn Dương Phong cũng cảm thấy có một chút gì đó là lạ.
Chẳng phải lúc này còn đang hưng phấn hợp tác với anh hay sao.
Mà bây giờ lại liên tục chống đối như vậy.
“Cô nằm im.”
“Thả tôi ra!”
Diệp Vũ Nhi liên tục chống trả.
“Vừa rồi trong thang máy không phải cô thèm khát tôi hay sao?”
“Sao? Tôi thèm khát anh à?”
“Loại người như anh có cho tôi cũng không thèm.”
“Lại bảo là không thèm.
Lúc nãy trong thang máy cô đã sờ mó khắp cơ thể của tôi.”
Gì cơ? Sao cô lại có thể làm ra những hành động như vậy chứ?
Tất cả là tại mụ dì ghẻ kia đã thuốc chuốc vào rượu của cô.”
“Sao tôi… Có thể..
Làm vậy được?”
Diệp Vũ Nhi ngớ người mấy giây sau mới trả lời lại được.
“Trong thang máy có camera tôi có thể check cam cho cô xem.”
Check cam thì có nước cô chỉ muốn đào cái lỗ nào gần đó để chui chứ mặt mũi đâu đứng đó nữa chứ.
“Không… Không cần đâu…”
Diệp Vũ Nhi im lặng một hồi lâu rồi “a” lên một tiếng.
“A…”
Có ai làm gì cô ta đâu mà la nhỉ?
“Có phải cô còn muốn cảm giác vừa rồi không?”
Hàn Dương Phong cười nhẹ một cái, gương mặt của anh rất đẹp trai, đôi con ngươi đen sâu thẳm, sóng mũi lại cao.
Ôi trời! Như một bức tranh tuyệt mỹ mà hoạ sĩ vẽ vậy.
Vũ Nhi liên tục lắc đầu.
“Không … Không… Có cho tiền tôi cũng không lên giường với người như anh.”
“Ý cô là gì?”
“Tôi vừa nhớ ra lúc nãy tôi đi vệ sinh, có người bỏ gì đó vào ly của tôi.”
“Thuốc?”
Hàn Dương Phong hét lên một tiếng thật to.
Đúng vậy! Cô đã bị tên dì ghẻ kia chuốc thuốc để ngủ với bọn người xã hội đen để trừ nợ nhưng không may cô đã bỏ đi.
Diệp Vũ Nhi tưởng tượng lại cảnh lúc đó.
Nếu không phải là tên trai bao này thì nãy giờ cô đã bị cả đám thú đói lâu năm kia ăn thịt rồi.
Nghĩ đến thôi đã sợ tái xanh mặt mày.
Diệp Vũ Nhi gật đầu
“Ừm!”
“Sao cô lại không biết bảo vệ bản thân như vậy?”
“Tôi… Chỉ là do buồn nên mới đi đến đây để uống rượu không nghĩ sẽ bị chuốc thuốc.”
Hàn Dương Phong thấy cô gái nhỏ bé nằm dưới vòng tay của mình trong lòng có một chút cảm giác lạ với cô gái này.
Anh ta nhớ lại những hành động vừa rồi cô gái kia đã làm mặc dù là bị thuốc tác động nhưng sao anh cảm ta có một phần thật một phần thuốc.
“Đêm bao nhiêu tiền?”
Diệp Vũ Nhi hỏi số tiền mà anh ta ngủ với cô đêm nay là bao nhiêu.
“Một triệu tệ tôi mua cô một đêm.”
Hàn Dương Phong lạnh lùng thoát ra từ trong miệng một câu.
“Tôi sẽ trả anh một trăm tệ một đêm.”
Cái gì một trăm tệ?
Anh ta lại thấp giá như thế sao?
“Cô nghĩ một trăm tệ của cô lớn à?”
“Thế anh muốn bao nhiêu?”
“Một triệu tệ!”
Diệp Vũ Nhi ngây người một lúc lâu.
Một triệu tệ!
Làm sao cô có thể có được số tiền đó mà trả cho hắn ta chứ?
“Tôi… Không…”
Diệp Vũ Nhi còn chưa nói hết câu, Hàn Dương Phong đã cắt ngang.
“Một triệu tệ.
Tôi mua cô một đêm.”
Rõ ràng anh ta là trai bao.
Thế nào bây giờ cô lại thành loại gái trong quán bar chứ?
Cài đặt
Cài đặt
Rise of Kingdoms
4.5
MIỄN PHÍ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...